Thế giới hoàn mỹ

Chương 1320: Vương Trường Sinh

Vương Trường Sinh, được mệnh danh là cao thủ vô thượng, bễ nghễ cửu Thiên thập Địa, thế nhưng trước mắt lại là một thiếu niên với khí thế thanh xuân hừng hực!

Thạch Hạo trợn tròn mắt, có chút không dám tin!

Bởi vì, hắn vận dụng Thiên Nhãn thông thì cũng không phải dùng thần thông biến hóa thành, mà là một người trẻ tuổi với tinh lực phồn thịnh.

Bất kể là xương cốt hay là huyết nhục thì đều chứng minh, đây là một thiếu niên tầm mười tám tuổi, tuyệt đối không phải là một lão quái vật.

Kiến nhỏ màu vàng thì chiếc cằm suýt nữa đã rớt xuống mặt đất, tất nhiên có có thể nhìn ra được, thiếu niên kia không phải giả bộ làm ra vẻ non nớt mà hình dáng thật sự như vậy.

Bọn họ hoàn toàn chẳng biết nói gì cả, đây là một lão yêu quái mà!

Đồng thời sau khi suy tư thật cẩn thận thì trong lòng bọn họ sinh ra ý lạnh, cảm thấy bồn chồn bất an.

Bởi vì, có thể tạo nên trạng thái như vầy thì chỉ có một khả năng, chính là Vương Trường Sinh đã phản lão hoàn đồng, khả năng đã sống sang đời thứ hai, chuyện này thật là đáng sợ!

Sau khi thiên địa đại biến thì những vật chất bất tử của thế giới này đều rất thiếu thốn, phàm là tu sĩ thì sẽ có một ngày chết đi, dù cho thần thông có to lớn cỡ đi nữa, một ngày không thành Tiên thì nhất định sẽ phải chết.

Người có tu vi mạnh mẽ thì có thể sống hơn trăm vạn năm, thế nhưng chung quy lại tuổi thọ vẫn có phần cuối.

Vương Trường Sinh đã sống bao nhiêu tuổi rồi? Có lẽ đã hơn xa cái gọi là trăm vạn năm kia rồi, đáng lẽ đã là tuổi già sức yếu, ngọn lửa sinh mệnh không thể nào dồi dào và sớm đi tới phần cuối của cuộc đời rồi.

Nhưng, hiện giờ cảm giác mang lại cho người xem chính là, hắn chỉ vừa mới cất bước, chỉ mới vừa quật khởi!

Quá trẻ mà, gân cốt huyết mạch toàn thân đều ngập tràn sức mạnh của sinh mệnh, là một thiếu niên nhanh nhẹn hoạt bát!

Trong truyền thuyết, người có thể sống thêm một đời nữa thì hết sức hiếm có, từ xưa tới nay không có mấy ai làm được, trước giờ cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Hiện giờ, Vương Trường Sinh lại làm được!

"Ngươi đúng là càng sống càng trẻ mà, hơn trăm vạn năm nữa thì không biết ngươi có biến thành đứa con nít hay không?" Đại trưởng lão cảm khái, đây cũng không phải là mỉa mai mà là thán phục từ tận trong lòng.

Đạt tới tuổi tác như bọn họ thì sinh mệnh đã không còn nhiều, ước ao lớn nhất chính là sống thêm đời nữa, lột xác ra một bộ Đạo thai và phản lão hoàn đồng.

Nhưng, chuyện này cần phải dựa vào cơ duyên chứ không phải dựa vào thực lực mạnh mẽ là có thể làm được, có vài người tu vi không bằng ai thế nhưng lại có thể làm được chuyện này.

Con đường này, sống thêm một đời nữa, không có quá nhiều quan hệ trực tiếp với sức chiến đấu chung cực.

"Tâm trạng tốt thì tự nhiên sẽ trẻ lại thôi." Vương Trường Sinh khẽ cười nói.

Hắn có một mái tóc dài đen bóng, khi xõa xuống thì bóng loáng tới mức có thể soi gương, đôi mắt trong veo tựa như thủy tinh chẳng chút tì vết, dường như đơn thuần chất phác vô cùng.

Lúc hắn cười thì hàm răng trắng bóng rạn ngời, tựa như là vệt bình minh chiếu rọi.

Quá trẻ, nụ cười ấy khiến Thạch Hạo cùng với Kiến nhỏ chẳng biết bình phẩm ra sao, nếu so sánh thiếu niên này với Chín con rồng thì ai sẽ là trưởng bối đây?

"Thiên Chính huynh, những năm này ngươi đã lao tâm lao lực quá rồi." Vương Trường Sinh mỉm cười nói.

Nụ cười của hắn thật sự rất chói mắt, tựa như ánh bình minh lan tỏa và mang theo một loại hào quang tràn ngập sinh cơ, như là một chàng trai bình thường nào đó.

Nhưng, cũng chính vì thế lại càng khiến Thạch Hạo cùng Kiến nhỏ rùng mình, đây là một lão yêu quái mà, dáng vẻ trẻ trung như vầy thì mới đáng sợ.

Đừng nhìn thấy nụ cười ấy ôn hòa thì cho rằng là người hiền lành, thế nhưng dù là Thạch Hạo hay là Thiên Giác nghĩ thì sâu trong nội tâm luôn cảm thấy bị nghẹt thở, có một loại ngột ngạt khó kể xâm chiếm.

Đây là một nhân vật cực kỳ khủng khiếp, dù hiện tại nhìn như mặt trời rạng ngời thế nhưng không một ai lại dám cho là như vậy, chỉ vì hắn chính là Vương Trường Sinh!

"Vẫn còn kém chút nữa, cũng không phải hoàn mỹ, giọng nói vẫn già nua như trước." Đại trưởng lão bỗng nhiên mỡ miệng.

Vương Trường Sinh nghe vậy thì thu lại nụ cười, với vẻ non nớt than thở: "Uh, sự lột xác của ta cũng không hoàn chỉnh, thần thai có chút tỳ vết, có một vài thứ trong cơ thể không thể nào che giấu được, vả lại ta cũng không muốn che giấu."

Mặc dù như vậy thì dựa theo cuộc hội thoại giữa hai người, Vương Trường Sinh cũng rất ghê gớm, tuổi thọ đã được kéo dài rất nhiều và cũng đã sống thêm hơn nửa đời nữa.

Kỳ thực, bọn họ theo đuổi sự lột xác hoàn chỉnh của Đạo thao, chủ yếu nhất vẫn là lột xác nguyên thần.

Bởi vì, cách gọi thọ nguyên cạn hết và sau đó là tọa hóa, đó đều là do nguyên thần hủ bại gây nên!

Nếu không, người mạnh mẽ như vầy thì chỉ cần đoạt xá là được.

"Có thể, vùng thế giới này vẫn chưa đủ tàn khốc, cho nên ta cảm thấy thiếu đi cảm giác cấp bách, không thể ép đẩy ra được tiềm năng cuối cùng kia." Vương Trường Sinh lắc đầu rồi tỉnh táo lại.

"Ngươi cũng không hề tầm thường chút nào, đã suy diễn được một vài thứ." Đại trưởng lão hơi kinh ngạc, vẻ mặt lộ sự nghiêm nghị.

Rõ ràng, hắn cũng đã hiểu rõ được một vài chân tướng cho nên mới có phản ứng như thế.

Giữa hai người không còn là vẻ đấu tranh khai chiến nữa mà dường như là đôi bạn tri kỹ đang giao lưu với nhau.

"Đúng vậy, ngươi và ta cũng có thể suy tính được, nếu như không có điều bất ngờ gì thì hoàng cảnh của vùng thế giới này sẽ càng thêm gay go hơn, thời đại mạt pháp thật sự sẽ phát sinh." Vương Trường Sinh nói.

"Chuyện này cũng chưa chắc không phải là một loại rèn luyện, có lẽ sẽ tạo nên được một nhóm tu sĩ càng cứng cỏi hơn, hơn nữa sinh cơ thiên địa sẽ không hề đứt, tóm lại sẽ lưu lại tinh khí cho bọn chúng tu hành." Đại trưởng lão nói.

Vương Trường Sinh rất nghiêm túc, nói: "Ta linh cảm được, nếu như có một ngày ấy, thế giới khô héo, vật chất bất tử đều biến mất sạch, hoàn cảnh chuyển biến tới mức xấu nhất. Vào lúc đó, tu sĩ mạnh mẽ nhất của một đời có thể sống hơn một vạn năm cũng tính là rất nghịch thiên rồi!"

Hơn nữa, theo như những gì hắn lý giải thì sẽ có một vài hậu quả còn nghiêm trọng hơn nữa, tới lúc ấy, chỉ cần xuất hiện một cao thủ cái thế nào thì người này sẽ phải tiêu tốn 'cơ duyên' của mấy vạn năm, dẫn tới thời gian dài sau đó thì những người khác không cách nào đạt tới được lĩnh vực như người này.

Nói cách khác, một người thành Đạo thì kỳ tài ngút trời trong mấy vạn năm sau đó sẽ tuyệt vọng, những người này chắc chắn sẽ bị thiên địa áp chế và không cách nào lại đi tới được bước kia nữa.

"Càng tàn khốc, càng gian nan thì mới có thể càng mài giũa lòng người, nếu như ta sinh ở trong niên đại đó thì ta chắc chắn sẽ ép bản thân bước ra được đời thứ hai chân chính, chứ không giống như hiện tại!" Vương Trường Sinh tiếc nuối nói.

Bởi vì, vật chất bất tử hiện tại tuy rằng ít ỏi thế nhưng vẫn còn tồn tại và đủ giúp cho tu sinh sống đủ lâu, nỗ lực muốn tiến hành lột xác sống thêm một đời nữa thì loại vật chất ấy sớm đã dung hợp với bản thân rồi.

Cũng chính bởi vì như thế mới khiến thân thể của người đó sinh ra phản ứng, và loại phản ứng này xuất phát từ một loại bản năng chứ không phải dứt khoát, không phải liều mạng cũng phải đạt được, không thể nào bước ra một con đường phản lão hoàn đồng hoàn toàn được!

"Đạo huynh, ngươi xông vào Vương gia ta như vậy thật sự là đang làm khó ta đó, chỉ vì một thiếu niên mà ngươi muốn trở mặt với ta ư?"

Bầu không khí trở nên sai sai, hoặc nếu nói như vậy thì mới là bình thường, là đang làm khó Vương Trường Sinh!

"Cả thế gian này đều biết, đây chính là đệ tử của ta, cũng xem như là hậu nhân của ta, cũng giống như Chín con rồng với Vương Trường Sinh ngươi vậy, nếu như đã có người biết rõ như vậy rồi mà còn âm thầm làm hại bọn họ, thế ngươi sẽ và nên làm như thế nào?" Âm thanh của Đại trưởng lão vô cùng nghiêm khắc!

Cặp mắt của Thạch Hạo hơi nóng nóng, trong lòng nổi sóng gió chập trùng, Đại trưởng lão nói như vậy thật sự khiến hắn cảm động, thế nhưng cũng không cần phải báo đáp gì cả, chỉ cần ngày sau quật khởi thì đã thỏa mãn nguyện vọng của hắn rồi, quét sạch đại địch dị vực, chinh chiến với thế giới một bờ khác!

Chín con rồng của Vương gia không thích lời này nên con mắt của một vài người trở nên lạnh lẽo, từng làn hào quang Tiên đạo lan tràn, khủng khiếp tuyệt thế, chín người hợp lại cùng nhau thì không ai ngang hàng.

"Ba, con muốn chiến một trận với Mạnh Thiên Chính!" Đứa con thứ tám của Vương gia mở lời, đây là một cường giả đáng sợ vô cùng, chỉ đứng sau Vương cửu mà thôi.

Trong cặp mắt của hắn là tinh không nổ nát, hài cốt vạn ngàn, Minh thổ xuất thế, một cặp mắt thông thiên có thể diễn biến thế giới, đây là một cao thủ tuyệt thế đầy đáng sợ.

Vương Trường Sinh cười nói: "Đạo huynh có đồng ý chỉ điểm bọn nhỏ hay không? Lão Bát hay là lão Cửu, ngươi cứ chọn đại một người cũng được, xem như là thử thách dành cho bọn chúng."

"Vương cửu rất là giỏi, được trời cao chiếu cố nên nhất định sẽ có thành tựu, tương lai có lẽ sẽ mạnh hơn ngươi nữa." Đại trưởng lão khen ngợi, những lời nói đều là sự thật cả.

Sau đó, lời nói của hắn chợt xoay chuyển, nói: "Nếu như hiện tại để bọn chúng tranh tài với ta thì vẫn còn kém quá, ngươi chắc chắn chứ? Nên biết, nếu thật sự xuất thủ thì ta sẽ không lưu tình!"

"Ông đang nói gì thế?" Một trong Chín con rồng không vừa lòng, dưới góc nhìn bọn họ thì đây chính là uy hiếp đe dọa và bọn họ không thể tiếp nhận được lời nói này.

"Ăn ngay nói thật thôi." Đại trưởng lão bình tĩnh đáp.

"Đã như thế thì hãy để chín đứa con của ta cùng lên được không?" Vương Trường Sinh cười híp mắt và lộ ra sát ý thật sự!

Đại trưởng lão biến sắc, bởi vì cả thế gian này đều lan truyền, một khi Chín con rồng cùng liên thủ thì vô địch cả thiên gian!

Dù cho hắn là cao thủ cái thế chân chính, có thể lời đồn là sự thật thì cũng khó dự đoán được kết quả.

"Xoẹt!"

Có mấy con rồng chuyển động và vây quanh lấy Đại trưởng lão.

"Ngươi muốn đuổi ta đi, vậy đủ khả năng ư?" Đại trưởng lão nhìn về phía Vương Trường Sinh.

"Chín đứa con trai của ta cùng nhau ra tay thì ta tin chắc đã là vô địch rồi, nếu như thêm ta nữa thì dù cho ngươi có liều lĩnh phá vòng vây bỏ chạy, e rằng cũng sẽ thất bại." Vương Trường Sinh thản nhiên nói.

"Vì sao ta tới đây, chính là đòi lời giải thích, giết người!" Đại trưởng lão chẳng chút sợ hãi nói, trái lại còn cường thế hơn nữa.

"Ồ, ngươi tự tin có thể địch lại chúng ta luôn à?" Vương Trường Sinh hỏi, bởi vì dưới góc nhìn của hắn thì Mạnh Thiên Chính là đối thủ một đời với mình, ai mạnh ai yếu thì khó có thể nói, nhưng thế thêm vào Chín con rồng cùng với địa thế của Vương gia nơi đây thì tuyệt đối có thể tiêu diệt được Đại trưởng lão.

"Nếu như một chọi một với ta thì ta có thể tiếp đãi, hai ta dùng thực lực để nói chuyện!" Đại trưởng lão nói tới đây thì chợt dừng lại, rồi tiếp: "Nếu như muốn liên thủ và liều lĩnh giết ta, như vậy sẽ khiến người thất vọng đó, dù cho nơi này là tịnh thổ Tiên gia đi chẳng nữa, ta cũng sẽ phá nát!"

Rào!

Một bức tranh cuộn tròn chợt trải rộng giữa trời cao!

Cùng lúc đó, mấy con rồng vây quanh Đại trưởng lão chợt văng ngược ra sau, một người trong số đó lập tức ho ra đầy máu.

Một luồng khí tức khủng khiếp ngập tràn, một đại thế giới tựa như xuất hiện và lần nữa mở rộng, muốn trấn áp càn khôn vốn có ở nơi này!

"Thập Giới đồ!" Vương Trường sinh co rút con ngươi rồi nhẹ nhàng thở dài.

Dù cho nơi đây là tịnh thổ Tiên gia, dù cho có đại trận tuyệt thế bảo vệ thì hắn cũng không thể không lộ vẻ nghiêm túc, thủ sẵn tư thế, đồng thời cũng vô cùng lo lắng.

Thập Giới đồ, đó là gì? Giống như túi Càn Khôn vậy, được mệnh danh là chí bảo, ở trong cuộc đại chiến Tiên cổ năm xưa nó đã chấn động khắp trời đát, sinh linh dị vực cũng vì thế mà kêu rên và tử thương vô tận.

Chủ yếu nhất chính là, nơi đây là tịnh thổ Vương gia, mặc dù Vương Trường Sinh có pháp trận vô thượng nhưng khi tranh đấu với món tiên binh này thì cũng phải kiêng kỵ.

Bởi vì, nơi đây là chỗ căn cơ của Vương gia, nếu như bị đánh vỡ thì sự hao tổn có thể là hậu nhân của hắn, có lẽ sẽ là máu chảy thành sông, chết rất nhiều cường giả.

Thậm chí, chín đứa con trai của hắn cũng có thể sẽ bị giết chết đi vài người!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status