Thế giới hoàn mỹ

Chương 1368: Vương bài. (Át chủ bài)

"Người trẻ tuổi, đây là thái độ mà ngươi nên có ư, nhìn thấy tiền bối thì không chào hỏi rồi còn la hét ầm ĩ, còn ra thể thống gì nữa!" Bên trong chiến xa truyền ra lời nói đầy lạnh lùng.

"Cái lão nhiều lời này, quả thật chả ra gì cả, đã chẳng còn nể mặt mũi rồi mà còn bắt Thạch Hạo tới chào hỏi, đừng chọc người khác nôn ói chứ." Tào Vũ Sinh nói.

Kiến nhỏ gật đầu, nó là một người nóng tính, nếu là nó thì đã giết thẳng tới rồi.

"Bao vây Thư viện Thiên Thần, sát khí cuồn cuộn, tới đây với địch ý như thế, ông không cảm thấy dị khi nói hai chữ tiền bối à, gì mà chào hỏi chứ, ta không hỏi các ông có phải đã nương nhờ vào dị vực hay không thì đã quá nể mặt rồi đó!" Thạch Hạo nói.

Hắn chống đối, chẳng hề có chút thiện cảm gì với Vương gia, đối với việc Vương Chân dẫn người tới đột kích một cách không ngờ, người của Vương gia lại dám làm như vậy, dẫn dắt nhân mã bao vây Thư viện Thiên Thần.

"Hoang, ngươi hẳn phải biết, vì sao chúng ta tới đây chứ!" Bên trên chiến xa bên cạnh của Vương Chân chợt có người quát lên.

Thạch Hạo cười khẩy, chế nhạo nói: "Tất nhiên là biết, là tới nhận tội chớ gì? Nếu như thật lòng thì cứ tiến thẳng tới biên cương mà tham chiến, nam nhi của cửu Thiên ta hiện nay đều đang chém giết đẫm máu ở đó cả, ta cho rằng sự giác ngộ của các ông sẽ không thấp như vậy chứ?"

"Lớn mật!" Một người trẻ tuổi dễ kích động quát lớn: "Thạch Hạo, Hoang, ngươi cho rằng mình là ai, khiêu khích Vương gia ta một lần hai lần, hôm nay dù Tiên có tới cũng cứu không nổi ngươi!"

"Làm sao, chó cùng rứt giậu à, không nói đạo lý luôn?" Tào Vũ Sinh cười to, hắn đứng bên cạnh Thạch Hạo rồi chỉ về phía trước, làm dáng vẻ xem thường.

"Ngậm miệng!" Mấy người người đồng thanh hét lớn, âm thanh bao la, mấy trăm con tọa kỵ hí dài chấn động thiên địa, đây tuyệt đối là tinh nhuệ, trong nháy mắt liền phóng ra tinh lực cuồn cuộn, đè ép thần hồn người nhìn.

"Vương gia há lại là nơi mà ngươi có thể sỉ nhục!" Mấy ngàn người đồng loạt giơ lên binh khí, hàn quang soi sáng cả cửu Thiên, một luồng sát khí đầy ác liệt áp sát lại khiến cho nhiệt độ của toàn bộ Thư viện Thiên Thần chợt giảm xuống.

Tào Vũ Sinh biến sắc, đội nhân mã này thật sự rất mạnh mẽ, có thể tính là át chủ bài của Vương gia.

"Anh bạn nhỏ, chúng ta không muốn lấy thế đè người, thế nhưng ngươi lại thật sự quá quắt, thậm chí còn giết cả con cháu của Vương gia ta, bắt nạt thế gia Trường Sinh ta, cho rằng chúng ta không có ai à?" Trên chiến xa bằng đồng to lớn nhất, Vương Chân chợt xuất hiện và đứng nơi đó, một thân đạo bào màu vàng óng, khí chất chẳng hề tầm thường, nói: "Vốn là, tiền bối Mạnh Thiên Chính đã đạt được thỏa thuận với tộc của ta, đã giải trừ những hiểu lầm giữa đôi bên, ngươi và chúng ta không còn hận thù gì nữa. Nhưng không nghĩ rằng, chỉ mới một quãng thời gian mà ngươi đã ra tay ác độc như vậy rồi, sát hại con cháu tộc ta, thật sự rất quá đáng."

"Cái lão già này nhìn thì tiên phong đạo cốt, nhưng sao lại vô sỉ như vậy chứ." KIến nhỏ màu vàng lên tiếng.

"Đúng vậy, lão khốn này đúng là chẳng biết dị gì cả, không phải đám Vương gia bọn họ chủ động tới Thư viện Thiên Thần để gây phiền phức với Thạch Hạo à, tự nhiên giờ lại đổi trắng thay đen thế này." Tào Vũ Sinh hùa theo,

Hai người kẻ tung người hứng, không biết nể nang gì cả, cứ thế vạch trần.

"Sự tình tới cùng như thế nào thì Vương gia các ông là người hiểu rõ nhất, nếu không hiểu thì cứ hỏi những người ở nơi này là được, tất cả mọi người đều nhìn thấy, những người Vương gia kia vì sao lại bị giết!" Thạch Hạo trả lời rất đơn giản, bởi vì những gì hắn muốn nói thì Tào Vũ Sinh cùng Kiến nhỏ đã nói hết, không cần lắm lời.

"Anh bạn nhỏ, ngươi quá bá đạo đó, có chuyện gì mà không thể nói chứ, vì sao cứ phải giết chóc, chuyện này làm ta thật khó xử đấy, nếu như không thể mang ngươi về trong tộc thì không cách nào bàn giao với những người đã chết được. Nhưng ngươi cũng không cần phải sợ hãi, Vương gia ta luôn luôn nhân từ, cuộc xung đột lần này khả năng là hiểu nhầm cho nên sẽ không đả thương tính mạng của ngươi. Nhưng, cần phải đưa ngươi tới trước linh đường, nhận tội với những người đã chết, ngươi xem thế nào?" Vương Chân nhẹ nhàng nói, dáng vẻ đầy rộng lượng.

"Lão già, các ông không phải tới đây là vì bộ kinh văn đó ư, muốn bắt lấy Thạch Hạo, chớ có vô sỉ như vậy được không, ta mắc ói quá!" Thiên Giác nghĩ la lớn.

"Làn càn, ngươi lại dám nói năng như vậy với lão tổ tộc ta à?" Một người trẻ tuổi quát lên.

"Cút, các ngươi là cái thá gì chứ, cho rằng mình cao quý ra sao hả, đừng nói là Vương Chân, dù cho là Vương Trường Sinh tự mình tới thì ta cũng dám nói như thế!" Thiên Giác nghĩ quát lại.

Trong lòng mọi người đều chấn kinh và rồi tỉnh ngộ, đây là hậu nhân của một trong những Thập Hung, là dòng dõi chính của Thiên Giác nghĩ, là hậu đại của Tiên, nói về thân phận thì quả thật rất là cao.

"Đáng tiếc, đây không phải là niên đại Tiên cổ, nên không tới phiên ngươi làm càn!" Chiến xa bên cạnh Vương Chân có một người trung niên đầy vô tình lên tiếng.

"Dựa vào ông mà cũng xứng nói hai chữ làm càn, Thiên Giác nghĩ ta dù chỉ còn sót lại mình ta thì cũng quang minh hơn đám Vương gia các ông, các ông đều là đám ngụy quân tử, muốn đoạt kinh văn thì cứ phóng ngựa lại đây, nói nhiều vậy làm gì, đừng để người khác căm ghét, cứ như một đám ruồi nhặng vậy!" Kiến nhỏ nói.

Gần đây nó thường xuyên tiếp xúc với Tào Vũ Sinh, một Thiên Giác nghĩ đơn thuần trước kia giờ đã trở thành như vầy.

"Bộ tộc Thiên Giác nghĩ, là dựa vào miệng lưỡi để tranh bá Tiên cổ à, không trách được việc lại sa sút." Người trung niên của Vương gia lạnh giọng nói.

"Ông đang nói cái gì đó hả?" Kiến nhỏ nổi giận, trận chiến Tiên cổ, toàn bộ tiên dân đều bị diệt bao gồn cả người thân của nó, đối với nó thì đây là một loại đau đớn khôn cùng.

Không riêng là nó, ngay cả Thạch Hạo cũng giận tái mặt, nói: "Vương gia các ngươi hơi quá rồi đó, Thiên Giác nghĩ nhất mạch từng chinh chiến với dị vực ở Tiên cổ, bậc tiên liệt như vầy há lại là người để các ngươi sỉ nhục hả!"

Những người khác cũng đều bức xúc đồng thời nhìn về phía người trung niên của Vương gia.

"Ha ha, Vương Cát không biết lựa lời mà nói thôi, không tính là lời nói thật lòng, chớ trách." Vương Chân cười cười rồi trầm mặt xuống, nói: "Hoang, ngươi có muốn đi với ta tới trước linh đường của Vương gia không?"

"Lời nói giọng điệu của ông, khiến ta cảm thấy Vương gia rất là vô liêm sỉ!" Thạch Hạo chẳng chút khách khí gì, hắn không muốn nói thêm những gì với đám người này nữa, nói: "Muốn bắt ta, thì cần phải chuẩn bị thật kỹ càng, khả năng bên trong linh đường Vương gia sẽ nhiều thêm mấy ngàn quan tài đó!"

Uy hiếp thẳng thừng, sát khí cuồn cuộn!

Xung quanh, mọi người đều thất kinh.

"Trực tiếp động thủ, giết chết đám vô sỉ này!" Kiến nhỏ kêu lên.

"Đúng là điếc không sợ súng, vốn còn muốn thương lượng đôi chút với các ngươi, cho ngươi một chút thể diện, hiện tại cứ tóm gọn!" Người trung niên tên Vương Cát lạnh lẽo nói, tiếp đó, hắn nhìn về phía Thiên Giác nghĩ nhỏ, nói: "Ta tuy rằng không muốn nhắc tới thế nhưng sự thật chính là như vậy, dõng dõi các ngươi tốt nhất vẫn nên gắng sinh sôi, cố gắng giữ mình!"

"Dám uy hiếp ta?" Kiến nhỏ giận dữ nói.

"Thì sao nào, chuẩn bị tiến công!" Người trung niên nói.

"Xin tiền bối ra tay, bắt hết bọn họ!" Thạch Hạo mở miệng.

"Giết!" Đúng lúc này, năm tiếng gầm nhẹ truyền tới, âm thanh không cao thế nhưng lại xuyên thấu cửu Thiên, năm bóng người xuất hiện, áo giáp đen bóng, chính là năm binh sĩ con rối.

"Năm người mà cũng dám đấu mấy ngàn nhân mã, đúng là chuyện nực cười!" Người trung niên Vương Cát lạnh lùng nói.

Bọn họ cũng không hề biết thân phận của năm người này, chỉ là nghe nói người của Vương gia mình xảy ra vấn đề nên vội vã tới đây, lần này bọn họ đã đánh đổi một giá tiền lớn, vận dụng một tòa chiến trận tuyệt thế!

Quả nhiên, mấy ngàn nhân mã bắt đầu sắp xếp, gió mạnh cuồn cuộn bao phủ đất trời, một luồng chiến khí đáng sợ lan tràn kinh động khu đại vực này.

Hết thảy người xem cuộc đều hãi hùng khiếp vía, dù cho là những người tới từ các thế gia Trường Sinh khác cũng đều biết, Vương gia đang vận dụng tới một chiến trận rất ghê gớm, trừ phi là đại nhân vật ra tay nếu không phiền phức vô cùng lớn.

Nhưng, vượt ngoài dự đoán của mọi người là, năm người kia chẳng hề bị ảnh hưởng gì, giáp trụ màu đen, tay cầm binh khí đen ngòm như đại kích chiến mâu thiên mâu, cứ thế xông thẳng vào đại trận do mấy ngàn nhân mã tạo thành, không chút lo sợ, không thể lay động.

"Người sỉ nhục Thiên Giác nghĩ nhất mạch, chết!"

Đồng thời vào lúc này, những binh lính này nói ra một câu như thế.

"Có đúng vậy không, ta sẽ chờ, xem thử các ngươi làm như thế nào!" Vương Cát không thèm để ý, lạnh lùng nói.

"Giết!"

Một lát sau, năm binh lính hét lớn, hoàn toàn bạo phát, âm thanh của bọn họ đập vỡ thiên địa, còn đáng sợ hơn cả lôi điện hỗn độn, khiến tất cả mọi người đều giật nảy.

Đồng thời vào lúc này, bọn họ tuôn ra một luồng sát ý như biển lớn, đây chính là luồng tinh lực được mang tới từ cuộc chiến sinh tử ngày xưa, chúng bao phủ nơi này, kinh sợ thế gian.

Tất cả mọi người đều ngây người, đây tuyệt đối là những người đã xông qua đống xương cốt chất thành núi, máu chảy thành sông, đã giết vô số địch nhân thì mới có thể tạo nên sát ý màu máu như vầy, quá kinh người, cả thế gian chưa từng thấy.

Chỉ có năm người thế nhưng lại quét ngang vô số nhân mã, một giây lát sau, một con đường được san bằng, tay cụt chân gãy bay khắp nơi, binh khí gãy nát tứ tung, cơ bản không thể ngăn cản được năm người này.

Dù là Thạch Hạo cũng ngây dại, năm đại cao thủ này quá khủng khiếp.

Ngay cả thứ được gọi là át chủ bài của Vương gia cũng đều bị xới tung, bị nghiền ép, bị quét ngang, thi thể rơi rụng khắp nơi, chiến xa nổ tung!

Phụt!

Gần như chỉ trong nháy mắt khi năm đại binh sĩ giết tới, một trong năm người hóa thành một tia chớp màu đen, chiến mâu trong tay đâm tới, phù, đâm thủng người trung niên Vương Cát và nhấc bổng lên không trung, nói: "Thiên Giác nghĩ nhất mạch, không thể sỉ nhục!"

Cảnh tượng này quá chấn động, như bẻ cành khô, cứ thế giết thẳng tới bên cạnh, ngay cả cao thủ như Vương Cát cũng không thể tránh thoát, bị một mâu xuyên thủng thân thể và ghim giữa trời cao!

Tất cả mọi người đều nghẹn họng, vả lại nhiệt huyết không ngừng sôi trào.

Nhưng, Thạch Hạo chỉ thở dài một hơi, năm đại cao thủ vốn tung hoành Biên Hoang, chém giết đại địch dị vực, nhưng hiện nay lại bất đắc dĩ ra tay với người cửu Thiên mình, đây là một loại bi ai, trong lòng năm người này chắc chắn chẳng hề dễ chịu chút nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status