Thế giới hoàn mỹ

Chương 138: Đại thắng


"Gào..."

Trên bầu trời truyền xuống tiếng sói tru làm cho nhiều mãnh thú trong dãy núi kinh ngạc, ngửa đầu lên quan sát thì chỉ thấy một con Đại Hồng Điểu vỗ cánh vừa bay ngang qua nơi này.

"Nhìn cái gì, chưa từng thấy cặp cánh nào vừa xinh đẹp vừa đầy khí thế bá chủ như thế hả?" Đại Hồng Điểu liếc mắt nhìn bọn họ, đầy vẻ khinh thường.

"Đây là loài chim gì, sao lại phát ra tiếng sói tru?"

"Hơn nửa là con lai rồi, chính là đời sau của Hỏa Vân Tước với Ma Lang."

Có hung thú ở bên dưới nói nhỏ, nhận xét từ đầu đến chân.

Đại Hồng Điểu nhận lấy nổi oan khuất, vốn tâm tình không được vui mà bây giờ lại càng thêm khó chịu, đưa mắt nhìn những hung thú đang ở dưới dãy núi, quát: "Cái đám dế nhũi các ngươi thì biết cái gì, ông đây chính là đời sau của thần điểu Chu Tước, dám ăn nói bậy bạ, ông đây một phát quét sạch các ngươi!"

"Gào..."

Một con Bạo Viên từ trong hẻm núi lớn nhảy ra cao tới hơn trăm mét, cả người đen thui, bộ lông dày cộm, tràn đầy khí tức hung hăng, nó đột nhiên nhảy lên không trung chộp thẳng về phía Đại Hồng Điểu.

Đại Hồng Điểu gào một tiếng kỳ lạ, vỗ cánh thật mạnh rồi chạy trốn thật nhanh, cự chưởng của Bạo Viên xượt qua thân, thiếu chút nữa thì chụp trúng nó, nó biến thành một ngọn lửa biến mất khỏi dãy núi này, chuyện này khiến cho cả người nó chảy đầy mồ hôi lạnh.

"Đây là chỗ quái quỷ gì không biết nữa, sao lại nguy hiểm như vậy, ở ngoài Đại thế giới ông đây toàn xưng vương xưng bá, vậy mà đến nơi này lại bị bắt nạt nữa chứ, trước kia đều do ta chà đạp người khác mà." Đại Hồng Điểu không ngừng tức giận, thiếu chút nữa không kìm nén nổi.

Nhóc Tỳ và Tiêu Thiên cũng rất kinh ngạc, con Bạo Viên kia rất mạnh mẽ, người bình thương không thể nào đối phó được, cảnh giới lại cao thâm khó lường, chính là dân bản địa ở nơi đây.

Bọn nó một đường phi hành, tìm kiếm tung tích đám người Vũ tộc, nhưng kết quả thì lại chẳng ra gì.

"Đi sa mạc, không chừng bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định mà vẫn ở chỗ đấy." Nhóc Tỳ nói lên suy đoán của mình.

Sa mạc rộng lớn màu vàng bao la bát ngát, những hạt cát óng ánh làm hoa mắt con người, nơi này quả thực mênh mông vô biên, hoàn toàn yên tĩnh.

"Nói trước nha, chút nữa ta không liều mạng đâu, mấy lão già kia quá đáng sợ, giữ mạng sống còn quan trọng hơn." Đại Hồng Điểu nói.

"Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì mày chỉ cần mang theo bọn tao trốn là được rồi." Nhóc Tỳ nói.

Hơi nóng cuồn cuộn khiến cho cảnh vật nơi đây trông rất mơ hồ, bọn họ tiến vào sâu trong sa mạc để tìm kiếm, đồng thời Nhóc Tỳ cũng nhân cơ hội này thử tìm Thái Nhất Chân Thủy.

"Một bình nước thần này ít nhất cũng phải mấy cân, đủ để chia cho mỗi người." Tiêu Thiên nói, hắn biết rất rõ để tiếp cận được Thái Nhất Chân Thủy thì vô cùng nguy hiểm.

"Càng nhiều càng tốt, ta cảm thấy bao nhiêu cũng chẳng đủ." Nhóc Tỳ nói, ngoài trừ cho chính mình, nó còn nghĩ tới những người ở Thạch thôn, nó lẩm bẩm đếm ngón tay, nói: "Tộc trưởng gia gia, Hổ thúc bọn họ, còn có Đại Tráng, Nhị Mãnh, Bì Hầu..."

"Chính xác, thứ tốt như thế sao mà sợ nhiều được." Đại Hồng xen vào.

"Không phải chuyện của ngươi." Thiếu niên áo màu bạc nói, trên đường đi hắn luôn luôn chú ý đề phòng với con chim này như thể đề phòng những tên cướp vậy.

"Trời ạ, ngươi để cho ta chết đi cho rồi, khó chịu quá đi thôi, ta chính là một con thần điểu có dòng dõi thuần khiết mà lại rơi vào tình cảnh như thế này sao?" Đại Hồng Điểu oan ức, nó rất muốn tranh cãi nhưng mà nói không nên lời, đành phải mổ Nhóc Tỳ hai cái.

"Im lặng!" Nhóc Tỳ nói, hình như nó nghe thấy âm thanh gì đó.

Đại Hồng Điểu nhanh chóng lượn xuống sát dưới đất, cẩn thận xuyên qua một cồn cát rồi nhìn về phía trước, kêu lên: "Có một ông già dẫn theo mấy tên nhóc vắt mũi chưa sạch."

Những ngày gần đây vẻ mặt Vũ Văn Thiên rất u ám, trong lòng rất ấm ức đau khổ, thường xuyên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức bắt tên nhóc đầu gấu kia rồi lăng trì xử tử nó.

Hắn năm nay gần sáu mươi tuổi, tu vi kinh người, lần này phải áp chế tu vi để tiến vào nơi đây chưa thu được kết quả gì mà lại mất đi hai chân, trở thành người tàn phế, đây đúng là một thất bại và đả kích nghiêm trọng.

Mà ngay khi hắn gần đạt được Thái Nhất Chân Thủy thì tên thiếu niên đáng hận kia lại từ đâu trên trời giáng xuống, hủy diệt đi mọi hy vọng để Vũ tộc quật khởi, khiến cho hắn càng thêm nóng nảy và căm giận.

"Đừng để ta phải nhìn thấy cái mặt của ngươi, nếu không tất nghiền nát xương cốt ngươi, từ từ dằn vặt ngươi cho đến chết!" Hắn nhịn không được mà gào thét.

Bên cạnh còn có vài tên nam nữ, đều là những thiên tài trong Vũ tộc, có hai người chịu trách nhiệm khiêng Vũ Văn Thiên đang ngồi trên một chiếc ghế tiến lên trong sa mạc.

Đối với vị thúc gia đang đau khổ này bọn họ đều rất hiểu, dù sao có một thân tu vi kinh người như thế mà lại phải phong ấn lại, không thể sử dụng toàn lực, rồi lại bị một tên nhóc con dằn vặt cộng với hai chân đã mất đi, tự nhiên là phẫn uất rồi.

"Tử Mạch muội muội đã đi mời Thạch Nghị biểu đệ rồi, nếu như hắn tới đây sử dụng Song đồng để phá hư không, nhất định sẽ tìm ra được tên nhóc siêu quậy kia." Một gã thiếu niên nói.

"Hy vọng Thạch Nghị biểu đệ sẽ tới đây, không biết đệ ấy đã thoát khỏi cấm địa kia chưa nữa, nếu như đạt được Thiên cốt, như vậy đệ ấy nhất định lột xác thêm lần nữa, chắc chắn sẽ không có người nào so sánh được."

Cả đám người tràn đầy hi vọng, bọn họ vô cùng kính nể và tin tưởng tên Thạch Nghị kia.

"Đừng để ta tóm được hắn!" Vũ Văn Thiên cắn răng, vô cùng buồn khổ, hai chân đã mất đi thì có thể mọc lại được sao, muốn như thế thì phải có được những thánh vật bất phàm nào nữa? Hắn cảm thấy đời người vô cùng u ám, mù mụt dăng đầy.

"Hết thảy đều do ngươi tự rước lấy thôi." Một thanh âm truyền tới, ở sau cồn cát xuất hiện một người một chim, cầm đầu chính là tên nhóc siêu quậy đã làm cho toàn bộ Vũ tộc tức giận.

"Lại là ngươi, vậy mà vẫn dám xuất hiện!" Vũ Văn Thiên giận dữ, hắn chính là người phụ trách việc tìm kiếm Thái Nhất Chân Thủy ở trong sa mạc này, không có đi đuổi bắt vậy mà không nghĩ tới Nhóc Tỳ lại gan to bằng trời, không ngờ sử dụng hồi mã thương* mà xuất hiện.

(*): Quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch. Ý trong đoạn này đại khái là Vũ Văn Thiên không có đi tìm giết Nhóc Tỳ mà ngược lại Nhóc Tỳ chạy tới giết chết hắn.

"Trong lòng ngươi oán hận người khác, vậy có bao giờ ngươi nghĩ tới vì sao mình lại như thế không hả, nếu như các ngươi không muốn giết ta thì sao lại thành ra như thế này." Nhóc Tỳ liếc mắt nhìn về phía hai ống quần trống không mà nói.

"Nhãi con, nạp mạng đi!" Vũ Văn Thiên vẻ mặt dữ tợn, vỗ mạnh vào thành ghế rồi bay lên trời cao nhắm thẳng về phía Nhóc Tỳ, khí tức hung hãn hơi dọa người.

Hắn tức giận trợn tròn hai mắt, lông mày dựng thẳng, lệ khí ép người, đôi bàn tay đánh tới, màn hào quang của phù văn lấp lánh bao phủ về phía trước.

Thực lực của Nhóc Tỳ tăng lên rất nhiều, lần này đối mặt với hắn cũng không có hoảng loạn, nhanh chóng lấy ra Cốt Tiễn màu vàng, những tiếng răng rắc vang liên khiến cho phù văn không ngừng tan vỡ.

"Mở!"

Nhóc Tỳ hét lớn, lòng bàn tay phát sáng, tia chớp bay vọt lên, kết hợp phù văn với lực lượng thân thể, đón lấy bàn tay lớn lờ mờ trên trời cao.

Tiếng sấm nổ vang lên thật lớn, bàn tay đã kết hợp phù văn của Nhóc Tỳ đụng phải bàn tay lớn lờ mờ kia làm chấn động cả sa mạc, những hạt cát như là sóng lớn nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, hình thành nên nhiều ngọn sóng lớn.

Cảnh tượng này làm cho mọi người kinh hãi, sóng cát màu vàng ngập trời bao phủ toàn bộ nơi đây, che kín cả bầu trời, vô cùng kinh khủng.

"Rầm!"

Vũ Văn Thiên khiếp sợ, sau khi chưởng đối chưởng, cả người hắn bay ngược ra sau, xương cánh tay tê rần, hoàn toàn mất đi cảm giác. Điện mang lượn lờ trên cánh tay, thân thể hắn run lên bần bật, sau đó phun ra một ngụm máu tưới.

Hắn thật sự không thể tin được, cảnh giới của chính mình cao bao nhiêu, trình độ phù văn vượt xa tên thiếu niên này nhưng trong quá trình lấy cứng trọi cứng này, hắn như là bị sét đánh, lực lượng cực lớn kia quá kinh khủng, xuyên qua sự ngăn cản của phù văn rồi đánh thẳng lên trên người hắn.

"Đây chính là lực lượng thân thể thuần túy!" Trong lòng hắn chợt lo lắng và sợ hãi, thiếu niên này quá đáng sợ, nếu như cứ mặc nó phát triển thì sau này sẽ đến mức nào đây.

"Răng rắc!"

Nhưng mà, không để cho hắn suy nghĩ nhiều, xương cánh tay truyền đến những thanh âm vỡ vụn, lực lượng cực lớn kia xuyên qua phù văn tiến vào cơ thể hắn vẫn chưa từng tiêu tan, mà lúc này mới bắt đầu bùng phát.

Tiếp theo cánh tay của hắn bị đứt thành nhiều đoạn, đau đến nỗi người đầy mồ hôi, hắn không thể nào chấp nhận được sự thật này. Quá đáng sợ, thần lực thiên phú cỡ này đúng là vô cùng kinh người, hắn cho rằng nhất định phải đem tin tức này nói cho tộc nhân của mình biết, không thể để cho đứa nhỏ này trưởng thành được.

Vũ Văn Thiên gầm lên đầy giận dữ, trong miệng phun ra một chùm ánh sáng, một chiếc sừng thú toàn thân đen thui bay ra ngoài, những làn ánh sáng màu đen không ngừng tản mát ra xung quanh, trông rất tà khí, hơn nữa bên trong phát ra những tiếng ô ô, thần âm điếc tai như muốn đoạn hồn phách của người khác.

"Tà mị quỷ quái đều bại lui!" Nhóc Tỳ gào to, bảo kính Toan Nghê trong lòng bàn tay tỏa sáng, chiếu ra từng tia sấm sét đầy dương cương, điện mang màu vàng thô to xuyên thủng làn khói đen quét thẳng về phía trước.

"Bùm!" Sừng thú ở phía đối diện run rẩy không địch lại được với bảo kính Toan Nghê, dù sao đây cũng chính là chí bảo được lấy từ trên người của Thái Cổ di chủng, hơn xa những bảo cụ thông thường.

"Không tốt, sau khi thúc gia mất đi hai chân thì nguyên khí tổn thương rất nhiều, mà bảo cụ cũng không bằng đối phương, hơn phân nửa là không địch lại rồi." Những thanh niên trẻ tuổi ở phía sau liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nhau xông lên phía trước.

"Muốn lấy nhiều thắng ít sao?" Thiếu niên áo bạc Tiêu Thiên đứng ra, hắn đã mở được Động Thiên thứ tám, tuyệt đối là thiếu niên tuyệt đỉnh kỳ tài trong Nhân tộc, có thể dùng sức một người ngăn cản những tên này.

Cùng lúc đó, Đại Hồng Điểu mặt tối sầm lại, đôi chân to bước dài về phái trước, tâm tình của nó hiện giờ không được tốt, cặp cánh như trở thành đôi tay mang theo nồi đen, nhanh chóng xông lên phía trước xả cơn giận trong lòng vào đám người này.

"Đám khốn kiếp các ngươi lại dám bắt nạt ta, ông đây đánh chết các ngươi!"

Mọi người ai nấy đều ngơ ngác, Đại Hồng Điểu quá cuồng bạo, mang theo nồi đen hết nện lại đập, đánh nát bét một vài binh khí, tiêu diệt những tấm phù văn, nồi sắt rung lên thùng thùng, sau đó rất nhanh lại có thêm mấy cái đầu người bị đập thành hồ lô máu. (Có lẽ là bị đập méo thành hình hồ lô )

Đám người Vũ tộc buồn phiền, con chim này điên rồi sao, có ai chọc giận, có ai bắt nạt nó đâu? Không hiểu vì sao lại chạy đến công kích chúng ta, còn liên tục nguyền rủa khiến người khác căm hận.

Trong trận chiến này, thiếu niên áo bạc chỉ phụ trách việc vây chặt, phòng ngừa những đệ tử Vũ tộc chạy trốn, còn những chuyện khác đều giao hết cho Đại Hồng Điểu.

Dù nói thế nào, nó cũng là Thái Cổ di chủng, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, dù ăn quả đắng trong tay Nhóc Tỳ, không có nghĩa là nó yếu, ngược lại nó cực mạnh, ít có địch thủ.

Một con chim mang theo một cái nồi đen, nện đông nện tây, tức giận đến điên cuồng, khiến cho đám đệ tử của Vũ tộc kêu khổ liên tục, tất cả đều bị nồi đen đập sứt đầu chảy máu, đứt gân gãy xương.

Một bên khác, Nhóc Tỳ quyết đấu với trưởng lão Vũ tộc giống như một con Hống non, mỗi lần chạy trốn đều cuốn lấy cát vàng che kín cả bầu trời, hung mãnh và cuồng bạo.

Ông một tiếng, bảo kính Toan Nghê tỏa sáng, tia chớp mãnh liệt đánh nứt chiếc sừng thú màu đen kia, làm cho nó tối sầm lại.

Ánh mắt Nhóc Tỳ sáng rực, đột nhiên công kích về phía địch thủ.

Vũ Văn Thiên dùng sức vỗ lên mặt đất mượn lực bay lên lần nữa, phù văn dăng kín đầy người, sức mạnh của dông tố xuất hiện.

Nhưng mà, đây chính là sa mạc, thần năng của hắn bị ép đến mức yếu nhất, cộng thêm hai chân và một cánh tay bị thương nặng cho nên sức chiến đấu rất yếu.

Sức mạnh dông tố kia không thể làm gì Nhóc Tỳ, bị nó dùng bảo kính Toan Nghê chiếu một cái liền tán loạn.

"Vù!" Cốt Tiễn màu vàng bay ra ngoài, cắt đứt đôi sừng thú màu đen vốn đã nứt sẵn rơi trên mặt đất.

Vũ Văn Thiên vô cùng đau lòng xém tý nữa là hộc máu, một bảo cụ mạnh mẽ như thế bị hủy ngay trước mắt.

Thái Cổ di chủng quá mạnh mẽ, không có mấy người giống như Nhóc Tỳ, hai tay cầm hai binh khí đẳng cấp cỡ này đủ làm cho những đại tộc siêu cấp thèm đến đỏ mắt.

"Nhãi con, cho ngươi xem sức mạnh cấm kỵ!" Vũ Văn Thiên bị thương nặng hơn nữa bảo cụ cũng bị hủy, trong lòng vô cùng sợ hãi, rít gào không thôi.

"Hắn muốn phá bỏ phong ấn, muốn đánh một đòn sau cùng trước khi chết, mau lùi lại!" Thiếu niên áo bào bạc hét lớn.

"Lui!" Nhóc Tỳ phát ra một tiếng gầm nhẹ, nhanh chóng nhắc nhở Đại Hồng Điểu. Tiếp đó nó giẫm mạnh trên mặt cát, lập tức bụi cát ngập trời, sóng cát cuồn cuộn.

Vũ Văn Thiên nở nụ cười khinh bỉ, hắn vẫn chưa vận dụng đến sức mạnh cấm kỵ, chưa từng phá bỏ phong ấn, bởi vì hắn chưa muốn chết mà hắn chuẩn bị lấy ra một bảo cụ khác, rồi nhân cơ hội đó mà bỏ trốn.

Một chiếc Linh Vũ* màu tím xuất hiện, hào quang lưu chuyển, hắn ngồi ở phía trên như muốn bay vút lên trời cao.

(*): Lông đuôi chim.

Đột nhiên, một luồng chấn động kinh khủng ập tới, hào quang chói mắt, Cốt Tiễn màu vàng xuất hiện kẹp đứt đôi Linh Vũ, thân thể của Vũ Văn Thiên thiếu chút nữa cũng đi theo Linh Vũ luôn.

Cùng lúc đó, một bóng người thật nhanh lướt qua, một tiếng 'Bụp' nhẹ nhàng vang lên, đầu của hắn rơi xuống đất, bóng người nhanh chóng lui lại né tránh dòng máu tươi đang bắn lên.

Nhóc Tỳ cũng không rút lui mà đưa chân đá vào bão cát thừa dịp di chuyển đến chỗ gần đó rồi ra tay đầy ác liệt và quyết đoán.

"Ngươi..." Trước khi cái đầu lâu rơi xuống đất thì chỉ nói ra được một chữ như thế, hắn chỉ biết giương mắt mà nhìn, tràn ngập sự không cam và tuyệt vọng.

"Nếu như ngươi thật sự quyết tâm sử dụng sức mạnh cấm kỵ thì chắc chắn sẽ không rống lớn như thế." Nhóc Tỳ đưa mắt nhìn xuống.

"Phốc!"

Vũ Văn Thiên phun ra ngụm máu cuối cùng, hai mắt ảm đạm, lúc chết hắn chỉ biết ôm theo lòng căm phẫn và uất ức xuống suối vàng, nếu biết trước như thế không bằng vận dụng sức mạnh cấm kỵ liều mạng với nó.

"Trưởng lão đã chết, thúc gia thất bại rồi!"

Con cháu Vũ tộc sợ hãi như trời sắp sập đến nơi, tộc lão mạnh mẽ như thế mà còn chết trận, thử hỏi bọn hắn làm sao mà chống lại được? Tuyệt đối không phải là đối thủ.

"Chạy nhanh, phải cầu viện Thạch Nghị biểu đệ thôi!" Có người hét lớn, bọn họ bắt đầu chia nhau bỏ chạy.

"Ông đây chém giết chưa đã gì hết, ai cho các ngươi đi đấy!" Đại Hồng Điểu lại tức giận, lấy ra nồi đen không ngừng đập mạnh về phía mấy người bỏ trốn kia.

Cùng lúc đó, thiếu niên áo bạc cũng ra tay, không cho một tên nào trốn thoát, kết cục của trận chiến này đã định sẵn từ trước rồi.

Hai người Vũ Côn, Vũ Văn Thành đã rời khỏi sa mạc để tìm tung tích Nhóc Tỳ, mà Vũ Tử Mạch lại đi tìm Thạch Nghị, ngoại trừ ba người này ra thì toàn bộ người của Vũ tộc tiến vào Bách Đoạn sơn đã chết hết.

Sua khi rời khỏi sa mạc, tâm tình của Đại Hồng Điểu hình như tốt hơn rất nhiều, nó bắt đầu cười đùa vui vẻ.

"Sức chiến đấu của ông đây tuyệt đối vô song, một mình ta quét sạch toàn bộ chúng nó, khâm phục mình quá đi mà."

Nhóc Tỳ cười híp mắt, nói: "Chính xác, rất có tiến bộ, lần sau khi đối phó với Vũ Côn và Vũ Văn Thành thì cho phép một mình mày xuất thủ."

Đại Hồng Điểu nhanh chóng lắc đầu, nói: "Không được, hai lão già kia quá mạnh, ta đánh không lại. Nhưng ta đoán chắc chắn sau khi nhận được tin tức bọn họ sẽ tức điên lên cho mà xem, sau đó chúng ta đi đánh lén nói không chừng sẽ có kết quả tốt."

Không cần nghĩ ngợi nhiều, hai tên đại cao thủ của Vũ tộc kia sau khi biết được chuyện này nhất định sẽ phát điên, lần này bọn họ tổn thất quá lớn, những thiên tài đi vào đều chết hết, chuyện này thật khó mà chấp nhận được.

Thiếu niên áo bào bạc rời đi, hắn muốn tìm một chỗ để ẩn trốn không muốn tiếp tục mạo hiểm nữa, chỉ cần bảo vệ được chiếc bình nước thần kia thì chính là thu hoạch lớn nhất rồi.

Nhóc Tỳ không có Định Quang Châu, nó vẫn chưa lấy phần của mình mà gửi lại cho thiếu niên này cất giữ, nó tiếp tục kế hoạch thăm dò tiểu thế giới này.

Một cánh cửa phát sáng xuất hiện, đó chính là một thông đạo có thể giúp nó rời khỏi vùng đầm lầy này để tới một khu vực khác.

Đại Hồng Điểu vụt qua, bay dọc theo thông đạo màu vàng để tiến vào một mảnh thiên địa mới.

"Là người phương nào tới quấy nhiễu, Võ Vương phủ đang săn bắn di chủng, nhanh chóng rời đi!" Vừa mới tiến vào vùng thế giới mới này thì có một người quát lớn về phía Nhóc Tỳ đang ngồi trên lưng Đại Hồng Điểu.

"Võ Vương phủ..." Ánh mắt Nhóc Tỳ lập lòe, không phải là nơi mình ra đời sao, vậy mà lại gặp được tộc nhân rồi, chỉ là năm đó người của Võ Vương phủ không chọn nó, đại đa số đều đứng về phía Thạch Nghị.

Hống: Theo sách cổ ghi lại là loài thú dữ có hình dáng gần giống con chó, ăn thịt người ở phương bắc, cũng có truyền thuyết cho rằng Hống là con của Long Vương, có thói quen canh gác. Cho nên thường được tạc tượng để canh cửa nhà, trong dân gian còn có thể gọi nó là "Sư tử đá".
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status