Thế giới hoàn mỹ

Chương 1394: Hai giới chém nhau (Hạ)

Thạch Hạo hùng dũng đứng nơi đó, cao lớn tới vạn trượng, đỉnh thiên lập địa, cứ thế xé tan con cổ thú dài tám ngàn trượng này thành hai nửa rồi giơ cao quá đỉnh đầu, lập tức chấn động tất cả mọi người ở gần đó.

Ai mới là hung thú?

"Gào..." Con thú dữ này vẫn chưa có hoàn toàn chết đi, nó không ngừng giãy giụa ở nơi ấy, nguyên thần muốn tránh thoát thế nhưng lại bị giam cần ở bên trong thể nội, không cách nào rời đi được.

Xoẹt!

Thạch Hạo chấn mạnh, thần thông Luân Hồi bạo phát khiến thân thể của nó già đi cả vạn năm, da thú mềm yếu không ngừng bong tróc, xương cốt lộ hết ra ngoài đồng thời lờ mờ tối tăm, không còn chắc chắn sáng bóng như trước, vả lại nguyên thần của nó cũng bắt đầu lão hóa cùng suy yếu.

Đặc biệt dưới tình huống trọng thương như kia thì hậu quả càng không ổn, cơ bản không cách nào chống lại được thần thông Luân Hồi của Thạch Hạo!

Phụt!

Một lát sau, nguyên thần của nó mục nát và bắt đầu lan tràn các vết rách tựa như bị thiên đao chém qua hàng chục tới hàng trăm lần, tiếp đó là trở thành tro tàn, hoàn toàn tiêu vong!

"Giết hay lắm!" Rất nhiều người hoan hô vỗ tay không ngớt, bởi vì vừa nãy con hung thú này thể hiện quá điên cuồng.

Mấy vị đệ tự của lão tu sĩ kia đều chảy lệ nóng, gật đầu về phía Thạch Hạo chứ không có nói thêm gì nữa, tiếp đó là xoay người đi giết địch.

Bởi vì, ở trên chiến trường này, sinh tử quá bình thường, ở ngây tu sĩ có mạnh mẽ tới đâu thì cũng sẽ có một ngày bỏ mạng, ở thời khắc chém giết điên cuồng thì bọn họ không cách nào nghỉ chân được, không cách nào dừng lại được, xung quanh đều là kẻ địch, vẫn phải tái chiến.

"Giết hắn cho ta!"

Phương xa có người vung lên chiến kỳ chỉ về phía Thạch Hạo, mệnh lệnh cao thủ xung kích chém lấy đầu lâu của Thạch Hạo!

Chết đi một con Vương thú, chết trận đầy oan uổng, bị người xé thành hai nửa như vậy thật sự sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí, nhất định phải hung ác trấn áp đối thủ.

Quân bài trơn bóng của Thạch Hạo tỏa ra ánh sáng, tiếp đó là từ từ hiện lên một con số, trong nháy mắt chiến tích đã bổ sung thêm năm mươi đầu người, con hung thú mạnh mẽ này lại có thể tương đương với năm mươi đầu lâu của tu sĩ Hư Đạo cảnh.

Xa xa, mấy chục con thú khổng lồ vừa mới thả lúc nãy nghe được mệnh lệnh liền xông thẳng về phía Thạch Hạo.

Loại hung thú khổng lồ này tựa như là những ngọn núi đang di động, hư không chấn động run lên bần bật, thanh thế khiến người khác sợ hãi.

Một con hung thú lông xoăn lao tới, thân thể tựa như là sư tử thế nhưng đầu lâu lại là voi Ma mút hoàng kim cao tới hai vạn trượng, thể hình như núi lớn, ầm, chiếc vòi hoàng kim lao tới khiến hư không nổ tung.

Cái vòi của nó quá dài, thật sự tựa như là một dãy núi lao tới đánh thẳng về phía Thạch Hạo!

Đồng thời, ánh sáng hoàng kim nơi người nó lan tỏa, vận dụng tới tổ thuật gia trì chiếc vòi hòng đánh gục Thạch Hạo ngay tịa chỗ.

Rõ ràng, cảnh giới của nó rất là cao, là Trảm Ngã cảnh, hơn nữa còn là đại viên mãn, vô cùng hung ác, cũng là một con hung thú chảy xuôi Vương huyết.

Tất cả mọi người biến sắc, biểu hiện vừa nãy của Thạch Hạo rất bất phàm thế nhưng hiện tại đã lâm nguy, ai cũng không muốn nhìn thấy cảnh hắn bị giết.

"Mau lùi lại!"

"Đừng có lấy cứng đối cứng!"

Bởi vì con thú dữ này có đạo hạnh quá cao thâm, không thể đỡ trực diện được.

Đồng thời ở hướng khác cũng có mấy con hung thú áp sát lại, từng con đều rất khủng khiếp, ít nhất mỗi con đều cao cả vạn trượng, sát khí cuộn trào.

"Không ổn rồi, bị Trảm Long giả phát hiện, là muốn diệt trừ Hoang!" Có người nói nhỏ.

Dị vực có Trảm Long gia, chuyên môn quan sát chiến trường để nhận biết những người mạnh mẽ hoặc là tu sĩ trẻ tuổi có tiềm lực to lớn, nếu phát hiện ra thì lập tức ám sát thực thi chém giết!

Keeng, Thạch Hạo rút ra một thanh vũ khí kỳ lạ, đó là một chiếc vảy được lấy từ trên chiếc thuyền cổ màu đen nhuốm đầy máu, chính là một chiếc vảy rồng!

Hắn từng nhờ Đại trưởng lão xem qua và vững tin đây chính là vảy ngược của Chân Long, là chí bảo kinh người, ẩn chứa khí sát phạt không gì sánh được thế nhưng trước giờ hắn vẫn chưa hề kích thích qua thứ này.

Rồng sẽ có vảy ngược, nếu chạm vào tất nộ!

Chiếc vảy này không thể chạm nhẹ được, không che phép khinh nhờn!

Hiện tại, Thạch Hạo chuẩn bị xem nó như là vũ khí, thử nghiệm việc kích hoạt để đại khai sát giới.

Nhưng, sự tình cũng không hề gay go tới mức này, lúc mấy con thú hung hăn xung phong tấn công lại gần thì trên vòm trời chợt vang lên âm thanh của dây cung.

Vù!

Một mũi tên sắt tựa như từ trên trời lao tới, nhanh như tia chớp, tựa như là một luồng tiên quang vĩnh hằng, quá khủng khiếp, bắn nát hư không!

Phụt!

Máu tươi tung tóe, con quái vật đầu voi thân sư tử liền bị xuyên thủng đầu lâu đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó thân thể hóa thành một đám mưa máu!

Đây là một con thú khổng lồ cao mấy vạn trượng, cứ thế bị một tên bắn chết!

Tiếp đó, mấy con hung thú khổng lồ cũng bị trúng tên và nổ tung trên bầu trời.

Tất cả mọi người quay đầu lại, nơi đó có một người đàn ông trung niên tay cầm cung lớn, thần sắc bình tĩnh, chuyện vừa rồi tựa nhưu rất đỗi bình thường.

Nên biết, mấy con hung thú khổng lồ vừa nãy đều là Trảm Ngã cảnh, kết quả lại bị hắn giải quyết như thế.

"Là hắn, là một trong Thập đại thần tiễn trong Đế quan!" Có người kinh ngạc thốt lên.

"Thần tiễn vô song!" Rất nhiều người thán phục, tiếp đó là lộ vẻ cuồng nhiệt.

Thạch Hạo kinh ngạc, hắn từng gặp qua người này, lúc vừa mới vào Đế quan thì thấy qua người này luyện tên, mỗi tên đều bắn về phía vực ngoại, có người nói mỗi tên đều có thể bắn nát một ngôi sao!

Hiện tại đã được nghiệm chứng, hắn bắn chết hung thú Trảm Ngã cảnh tựa như là nhắm vào những con bò dê bằng giấy vậy, lực sát thương quá lớn, cứ thế bắn nổ!

"Liệp Ma giả!"

Bên phía dị vực có người nói nhỏ, lúc này con ngươi co rút nhìn chằm chằm Thần Tiễn thủ.

Cũng tương tự như dị vực, dị vực có Trảm Long giả thì bên phía cửu Thiên thập Địa có Liệp Ma giả, xuất hiện để chém giết những cường địch đặc thù bên đối diện.

Hiện tại, có người muốn chém giết Thạch Hạo nên bên phía cửu Thiên cũng ngông nghênh đáp lại, săn giết kẻ ra tay của bọn họ.

Đặc biệt, Liệp Ma giả này chẳng hề bình thường chútn ào, là một trong Thập đại thần xạ thủ của Đế quan, mà bản thân lại là nhân vật đỉnh cao nhất thuộc Độn Nhất cảnh, thực lực sâu không lường được.

"Tạm thời không nên giết rồng trong quần hùng, tìm Vương giả cùng cảnh giới tới giết hắn cho ta!"

Bên phía dị vực có người phân phó, dĩ nhiên rất kiêng kỵ thần xạ thủ kia.

Nếu như không muốn bị đối phương trả thù thì cũng chỉ có thể tìm đường quang minh chính đại, tìm một vương giả xấp xỉ cảnh giới tới đánh gục Thạch Hạo.

Đại chiến vẫn tiếp tục, toàn bộ chiến trường quá hùng vĩ, khu vực này cũng chỉ là một góc nhỏ mà thôi nhưng nơi đây lại hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Một sinh linh màu vàng xuất trận, sau lưng là cánh dạ xoa, thân thể rất giống hình người thế nhưng lại rất xấu xí, toàn thân như đúc bằng vàng, lan tỏa cảm giác đầy mạnh mẽ.

"Hoàng kim dạ xoa, Vương tộc!"

"Một Vương tộc trẻ tuổi đầy mạnh mẽ ra trận, còn cao quý hơn cả huyết thống của Vương thú nưuax!"

Bên trong chiến trường có người kinh ngạc thốt lên, đây chính là Vương tộc có tiếng tăm lừng lẫy vô cùng nổi danh của dị vực, tộc này luôn luôn được xếp vào mười lăm vị trí đại Vương tộc.

"Ồ, chỉ là một tên nhân tộc mà cũng đáng để ta xuất thủ à, thế nhưng nếu trên đã có lệnh thì ta đành tới lấy đầu ngươi vậy!" Hoàng kim dạ xoa vồ giết tới.

Nơi đây trở nên yên tĩnh, rất nhiều sinh linh rút lui hình thành nên một vùng đầy đủ trống trải.

"Hoàng kim dạ xoa tộc rất lợi hại hả, cái được gọi là Vương tộc thì ta cũng không phải không có giết qua!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

"Như ngươi mà cũng dám nói khoác như vậy luôn à, Vương tộc giới ta thì dù chỉ cần một người cũng đủ giết một đám sinh linh cùng cấp của các ngươi rồi, cái mà như giới ngươi gọi chí tôn trẻ tuổi gì gì đó cũng chẳng phải là đối thủ!" Hoàng kim dạ xoa rất tụ phụ, ầm, hắn xuất thủ, tấn nhanh như tia chớp, nắm đấm hoàng kim đập sập thiên địa, chớp mắt đã tới trước mặt Thạch Hạo.

"Ầm!"

Thạch Hạo đón đỡ, cứ thế lấy cứng đối cứng, nắm đấm giao nắm đấm, vô lượng ánh sáng tuôn trào

Răng rắc!

Âm thanh xương rạn truyền ra, bên phía dụ vực lập tức ồ vang hoan hô.

"Hoàng kim dạ xoa tộc trời sinh đã rất mạnh mẽ, dám dùng thân thể để đối kháng, điếc không sợ súng mà."

"Chỉ một quyền là đã có thể đánh vỡ nát nắm đấm của tên nhóc kia rồi, ha ha..."

Nhưng mà, tiếng cười lớn của những sinh linh dị vực kia trong nháy mắt im bặc, tất cả mọi người đều kinh ngạc bởi vì nhìn nhìn thấy Hoàng kim dạ xoa đang run rẩy lảo đảo thối lui, nắm đấm của hắn đã biến hình, cánh tay đầm đìa máu tươi.

"Không thể nào!" Rất nhiều người hét lớn.

Ầm!

Cả người Thạch Hạo phát sáng, vận dụng bảo thuật mạnh mẽ giết thẳng tới, vả lại lần này hắn vận chuyển Bất Diệt kinh, tựa như là Thiên đế đang vung quyền đánh nát càn khôn!

Ầm ầm ầm!

Hắn liên tiếp vung quyền tựa như là tia chớp đang dịch chuyển, quá nhanh, toàn bộ đều nện thẳng lên trên hai tay của Hoàng kim dạ xoa, và người này chỉ biết ngắm mắt ngăn cản, nếu không thân thể sẽ bị xuyên thủng ngay!

Kết quả, vài quyền hạ xuống thì cánh tay của hắn đã uốn lượn rồi nổ tung!

Ầm!

Đồng thời giây lát sau, thân thể của hắn rạn nứt rồi nổ tung.

Hai cánh tay của hắn không cách nào ngăn nổi toàn bộ sức mạnh được, thân thể bị tập kích và nổ tung dưới sức lực cực mạnh này.

Yên lặng như tờ, người của dị vực đều nghẹn họng trừng mắt, luôn luôn coi phía bên mình sẽ chắc thắng, kết quả lại bị đối phương ép cho nổ tung

"Hắn là ai? Đây là người nào?" Rất nhiều người hét lớn.

"Chỉ một con Hoàng kim dạ xoa mà thôi, dù là Vương tộc thì đã sao chứ, Vương giả trẻ tuổi mà thế giới các ngươi xưng tụng đều bị ta một hơi giết chết mười người, chứ đừng nói chi là hạng người như ngươi!" Thạch Hạo lạnh lùngn ói.

"Hắn là Hoang, ta từng tới biên cương Đại Xích Thiên, từng nhìn thấy hắn một hơi giết chết mười Vương của giới ta." Xa xa có bóng người vọt tới và nói vậy.

"Trời ơi, là hắn, là tên sát tinh trong lời đồn kia, hắn... chính là Hoang!"

"Bắt hắn lại cho ta!" Có người ra lệnh.

"Ầm!"

Cùng lúc đó, bên phía cửu Thiên thập Địa, giữa bầu trời bay lên một vầng thái dương, là vị Thần xạ thủ kia đang đứng ngạo nghễ trong hư không, cả người phát sáng, là hộ đạo giúp Thạch Hạo.

Cũng trong lúc đó, sau khi đại kỵ sĩ ngồi trên Thôn Thiên thú đã đánh bại đối thủ thì cũng quay trở lại, là hộ đạo giúp Thạch Hạo.

Tiếp đó lại có hai vị đại kỵ sĩ vọt tới, một người quát lớn: "Vương giả trẻ tuổi của giới ngươi không phục thì cứ việc lại, nhưng nếu muốn trảm long thì trước tiên phải qua cửa ải chúng ta cái đã, nói không chừng chúng ta cũng muốn săn ma đó!"

"Cái gọi là vương giả trẻ tuổi cứ lăn lại đây!" Thạch Hạo tiến về trước rồi nhìn sinh linh dị vực phía đối diện, vui mừng chẳng sợ, cứ thế khiê chiến Vương tộc mạnh mẽ kia.

"Đúng là Hoang, hắn lại tới nữa rồi, lại gặp mặt ở trên chiến trường này, ai có thể ra tay giết hắn? Vết thương ở biên cương Đại Xích Thiên tới giờ vẫn khó có thể nguôi ngoai được!" Có sinh linh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm trong chiến trường.

Thạch Hạo từng bước tiến về trước, quát lớn: "Kỳ thực ta cũng muốn biết, cái gọi là cường giả trẻ tuổi Đế tộc có dám trình diện hay không?!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status