Thế giới hoàn mỹ

Chương 333: Kẻ chặn đường đều chém


Sợi tóc màu vàng dính máu, từ từ hạ xuống, một miếng nhỏ da đầu bị cắt rời, máu đỏ sẫm lăn dài.

"Ngươi làm ta chảy máu rồi đấy!" Thiếu niên đưa tay sờ sờ đâu, trên trán nổi gân xanh, nhất thời hắn bất cẩn nên để người áp sát cho nên dẫn tới kết quả này.

"Ầm!"

Cặp cánh của hắn chấn động, tia chớp màu vàng bổ xuống cứ như từng con mãng xà phong về phía Thạch Hạo, ánh điện kinh người khiến người khác sợ hãi hồn phách.

Hắn thật sự đã nổi giận, hắn mới hơn mười sáu tuổi nhưng đã là cường giả Minh Văn cảnh, thiên tư cao đến đáng sợ, vừa nãy làm vẻ châm biếm và trêu tức nhằm làm nhục đối phương, nhưng không hề nghĩ rằng lại ăn thiệt thòi lớn như thế.

Đây là chủng tộc thiên phú, cánh Phong Lôi ở sau lưng hắn hóa thành màu vàng óng đan xen cùng với tia chớp, thần uy kinh người!

"Ầm!"

Thạch Hạo lướt ngang, cứ như là một thanh tiên kiếm cắt đứt hư không, chớp mắt xuất hiện ngoài trăm trượng, thì ra nơi chổ nó vừa đứng bị một mảnh tia chớp màu vàng óng nhấn chìm, ầm ầm vang vọng.

"Nạp mạng đi!" Thiếu niên tóc vàng hét lớn, vẻ mặt khôi ngo mà yêu dị hơi vặn vẹo, bị người khác cắt xuống một miếng da đầu nhỏ, đây là một loại nhục nhã đối với hắn, từ trước tới giờ chưa bao giờ xảy ra.

Một thiếu niên cường giả có tư chất ngút trời bực này mà bị người khác chém xuống một miếng nhỏ da đầu, nếu đi truyền đi thì quá mất mặt.

"Gào" một tiếng, rồng ngâm giao hú vang lên, ở sau lưng thiếu niên tóc vàng hiện lên một con giao long to lớn quay quanh nơi đó, cứ như là một đóa mấy đen.

Cùng lúc đó, hắn lần nữa giơ trường cung lên, lần nữa vận dụng thần lực cực kỳ mạnh mẽ. trước kia hắn quá bất cẩn cho rằng dễ dàng chém giết đối phương, kết quả rướt lấy quả đắng, khiến cho mình chịu thiệt.

Vù một tiếng, trong chớp mắt buông ra dây cung, một luồng tên dài màu vàng lấp lánh bay ra, chùm sáng này dài tới mười mét, cứ như là một luồng cầu vòng phá tan bầu trời.

Cả người Thạch Hạo phát sáng, thần hi trong cơ thể hóa thành từng cái đỉnh nhỏ, chảy xuôi trong máu thịt thay thế cho thần hà rồi tổ hợp lại với nhau hóa thành phù văn.

Cả người nó cứ như đã biến thành một cái đỉnh tròn ba chân hai tai, có khí tức thần bí, tỏa ra đạo vận mờ mịt khiến người khác thán phục.

Mà chính trong quá trình này nó lại triển khai thần thông Huyền Vũ, sóng biển màu đen xung kích tơi, một con Huyền Quy được tạo thành từ đỉnh văn hiện lên đối kháng với mũi tên này.

Đỉnh, có thể công cũng có thể thủ, thay đổi khó lường phù hợp với đạo vận thiên địa, thuộc về một trong những binh khí rườm rà phức tạp nhất.

Tạo nên rườm ra phức tạp cũng không phải chỉ hình dạng của nó mà còn với phù văn nữa, biến hóa thất thường, khi chế tác binh khí này thì tốn rất thiều thời gian về công sức tập trung và dung hợp thiên địa.

Thạch Hạo muốn phòng ngự mà cũng muốn tiến công, có thể chọn chuông đỉnh tháp lò, cho nên nó diễn biến thần hi sau đó lại cho chúng tạo thành phù văn, triển khai bảo thuật.

Huyền Quy ngẩn đầu, chấn động sóng biển màu đen ngăn cản lại mũi tên, vô cùng thần bí và mạnh mẽ.

Nhưng mà, mũi tên này chứa đựng hận ý của thiếu niên tóc vàng, là thủ đoạn mạnh mẽ của Minh Văn cảnh, thế như bẻ cành khô, lúc này liền bắn nát đại dương màu đen kia.

Thạch Hạo thay đổi sắc mặt, hai tay vung mạnh, con Huyền Quy kia liền hóa thành một tấm khiên dày đặc phù văn, hiển hóa ra ký hiệu cổ xưa, đó chính là thần thông Huyền Vũ.

Đồng thời, diễn biến thần hi thành yếu tố cơ bản nhất của bảo thuật, lúc này hóa thành đỉnh, không thể nghi ngờ nó đã tăng cường lực phòng ngự cho mình, về phía tiến công cũng được gia trì.

"Keeng!"

Luồng cầu vồng màu vàng bắn trung tấm khiên, ầm ầm vang vọng, tiêu diệt tất cả các vật cản khiến cho mai rùa Huyền Vũ u ám xuống, cuối cùng phát ra tiếng răng rắc.

"Ầm" một tiếng, mũi tên xuyên thủng mai rùa màu đen thẳng hướng Thạch Hạo, thần uy không giảm, ánh hoàng kim ngập trời.

Thạch Hạo lại biến sắc mặt, cả người đều là phù văn, ngay cả trong mắt cũng hóa thành từng sợi thần hi, cặp mắt cứ như là hai đỉnh nhỏ chìm nổi nơi đó.

Nó cũng không có sử dụng bảo thuật khác, hi quang trong cơ thể sôi trào, toàn bộ đều hóa thành đỉnh nhỏ, vô số đỉnh nhỏ tổ hợp lại trong máu thịt nó, bản thân cũng giống như được tạo thành từ đỉnh.

Thời khắc này, thân thể của nó hoàn toàn lờ mờ, sử dụng bảo thuật nguyên thủy nhất đó là tự nhiên giản dị, hai tay làm vật dẫn liên tục chuyển động, hóa mục nát thành hiếm thấy!

Loàng thoáng, nó hợp nhất cùng cả thiên địa, xảy ra cộng hưởng, vù vù vang lên, cả người buông xuống thác nước mênh mông, cứ như là một vị thiên thần nguyên thủy đang sử dụng đại thần thông.

Đây cũng không phải là thuật được ghi lại trong Nguyên Thủy Chân Giải, cũng không phải là những hình ảnh chiến đấu kia, mà do tự bản thân Thạch Hạo diễn biến đầy tự nhiên mà thành, trong lúc vô tình tương xứng với Nguyên Thủy Chân Giải.

"Rầm", "Rầm"...

Hai tay Thạch Hạo không ngừng chuyển động, cứ như đỉnh lớn đang chấn động đánh mạnh lên trên cầu vồng khiến cho nó rung động, sau đó ánh sáng lờ mờ rồi nổ tung!

Sóng biển màu vàng ngang trời, hung hăn tàn phá khu thế giới này.

"Cái gì?!" Thiếu niên tóc vàng giật mình, lần này hắn cũng chẳng có lưu lại biên pháp dự phòng nào cả, lúc đó hắn đã động sát cơ thật sự, thế nhưng mũi tên này lại chẳng hề có kết quả gì cả.

"Xoẹt" một tiếng, Thạch Hạo nhằm tới, toàn thân dày đặc phù văn, nhanh đến tột cùng, nó muốn cận chiến giết chết thiếu niên tóc vàng này, không cho hắn có thêm cơ hội nào nữa.

Cong ngươi của thiếu niên tóc vàng lóe lên rồi biến mất, hắn biết mình đã gặp phải phiền phức nhưng cũng không có lo lắng, hai cánh sau lưng chấn động, ánh chớp đầy trời, nhanh chóng né sang một bên.

Thạch Hạo hét thài, thân hi trong cơ thể lại biến đổi, toàn bộ trở thành chiến mâu, thời khắc này khí thế của nó cũng thay đổi, vô cùng tàn nhẫn, cả người cứ như là một thanh chiến mâu hoàng kim, khí thế đâm thẳng thần hồn người khác.

"Giết!"

Thiếu niên tóc vàng khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn, triển khai bảo thuật đánh ra một bàn tay lớn được tạo thành từ phù văn, giống như là một đám mây màu vàng ép về phía trước.

Hắn bao phủ lấy Thạch Hạo bên dưới, đây là muốn dựa vào thực lực tuyệt đối của Minh Văn cảnh áp chế và nghiền nát nó.

"Xoẹt!"

Từng luồng thần mang bán ra, toàn thân Thạch Hạo bay ra vô số thanh chiến mâu hoàng kim, toàn bộ đâm mạnh về trước, nó lộ ra hết sự sắc bén rồi vọt nhanh tới!

"Keeng" một tiếng, nó xuyên thủng bàn tay khổng lồ như là đám mây kia, vọt tới, đánh tan tất cả phù văn rồi giết thẳng về phía đối thủ.

Thiêu niên tóc vàng chấn động cánh Phong Lôi, trên mặt là ý lạnh và vẻ châm biếm, liên tiếp tám viên lôi châu bay ra làm nổ tung ở nơi này.

Mọi người biến sắc mặt, đây chính là sự thể hiện của pháp thuật thuạt Lôi đạo khi đạt tới cảnh nhập hóa, cao thủ Minh Văn triển khai như thế, mỗi một viên lôi châu đều có thể hủy diệt một ngọn núi cao.

Hiện tại tám viên lôi châu cùng xuất hiện ngăn cản lấy Thạch Hạo, tiêu diệt về phía nó, khá là khủng bố.

"Hả?" Thiếu niên tóc vàng thất kinh.

Khí tức của Thạch Hạo lại biến đổi, sau lưng cũng xuất hiện một đôi cánh vàng kèm theo là những vằn đen, tốc độ vô cùng nhanh né tránh tám viên lôi châu này, vẽ ra một đường cong hình cung vô cùng duyên dáng giết thẳng tới.

"Phá diệt!"

Thiếu niên màu vàng quát lên, tám viên lôi châu đồng loạt nổ tung, nơi này trở nên long trời lở đất, ngay cả hồ dung nham cũng bị sấy khô, rồi hắn nhằm lên trên không trung.

Nhưng mà, tốc độ của Thạch Hạo cực kỳ nhanh, né qua rất nhanh rồi vận dụng cánh Côn Bằng tăng lên tốc độ của bản thân, nhanh chóng tới phía sau của thiếu niên tóc vàng.

Sau đó, nó giơ chưởng lên giết tới!

"Xoẹt" một tiếng, thiếu niên tóc vàng xoay người lại, sắc mặt âm trầm, nói: "Quên nói cho ngươi biết, thân thể của Phong Lôi Vũ tộc ta là mạnh mẽ nhất, vẫn đang chờ ngươi tới nơi đây."

Nhưng đang nói những lời này thì hắn đã ra tay, giết tới gần sát Thạch Hạo, vững tin rằng đối thủ không thể chạy thoát được.

Đây chính là đòn sát thủ của hắn, người ngoài thấy hắn tay cầm trường cung, pháp thuật kinh người nên cho tằng thân thể của hắn không được mạnh, cho nên mới tiến hành đánh từ xa.

Trên thực tế, chổ mạnh nhất của hắn chính là cơ thể, là cao thủ Minh Văn cảnh, rèn luyện huyết nhục và xương cốt của bản thân trở nên mạnh mẽ hơn cả bảo cụ.

"Ầm!"

Thạch Hạo cũng chẳng nói gì, một chưởng đập xuống, tạo nên một cơn gió mạnh đầy điên cuồng.

Thiếu niên tóc vàng thất kinh, loáng thoáng cảm thấy có gì không đúng cho nên cũng không có cứng rắn chống lại, nhanh chóng né sang một bên, gió mạnh vụt qua da mặt hắn cứ như là dao cắt, khiến cho da thịt đau đớn.

"Giết!"

Thạch Hạo nắm lấy cơ hội, đời nào bỏ qua được, liên tiếp đánh từng chưởng về phía thiếu niên này.

Thiếu niên tóc vòng vẫn đang còn chần chờ, giơ nắm đấm phải của mình về phía trước, cũng vận dụng toàn lực.

"Ầm!"

Quyền chưởng tương giao, chấn động cả nơi đây, đồng thời là những âm thanh xương vỡ vang lên, thiếu niên tóc vàng vẻ mặt đau đớn, nắm đấm phải của hắn xuất hiện vết nứt.

Đây là một chưởng mạnh mẽ cỡ nào? Lại còn kinh khủng hơn cả cơ thể của hắn, phải biết rằng đối thủ này vẫn là Hóa Linh cảnh, thế nhưng lại kích thương hắn ở phương diện hắn mạnh mẽ nhất.

Thiếu niên tóc vàng sắc mặt u ám, nén lại cơn đau mà rút lui, nhưng mà đối phương lại cứ như hình với bóng, chém giết tới gần.

Trong nháy mắt, bọn nó không ngừng va chạm, tuy nó là dùng thân thể đánh giết nhưng kỳ thật là ẩn chứa bảo thuật tỏng đó, chỉ có điều đều ấn giấu ở bàn tay mà thôi.

Tỷ như trong lòng bàn tay cảu thiếu niên tóc vàng hiện ra Kim Ô, bàn tay của Thạch Hạo thì có Côn Bằng đập cánh, ảo diệu khó lường.

"Bụp!"

Trong lúc giao phong kịch liệt với nhau, Thạch Hạo kéo rời cánh tay phải của thiếu niên tóc vàng khiến cho hắn không ngừng kêu thảm, đây tuyệt đối là trọng thương vô cùng nghiêm trọng.

Trận chiến tới nước này thì đây cũng chẳng là gì khó tin cả, tuy rằng phía sau thiếu niên áo vàng có mấy tên tôi tớ vọt lên nhằm cứu viện, nhưng đã muộn.

Mười mấy chiêu sau, Thạch Hạo một chân quét tới, đá trúng lồng ngực của hắn, bịch một tiếng, thiếu niên tóc vàng nứt thành mấy khối, hét một tiếng đầy thảm thiết rồi cứ thế mà mất mạng.

Thạch Hạo đoạt lấy thanh trường cung, liên tiếp mở cung, từng luồng kim quang bay ra, âm thanh bụp bụp truyền tới, những tên tôi tớ kia không một ai trốn chạy được, toàn bộ bị bắn hạ.

"Cây cung thật là đáng sợ!" Thạch Hạo thán phục.

Tất cả mọi người khiếp sợ, đó là thiên tài của vực ngoại đấy, danh tiếng lừng lẫy, trong cùng thế hệ khó mà gặp được đối thủ, kết quả lại thị thiếu niên này nhanh chóng gọn gàng giết hạ.

"Ồ, khí tức tên nhóc Phong Lôi Vũ tộc kia biến mất rồi, bị giết rồi hay sao, Hỏa Quốc có người mạnh cỡ này?"

Hai thiếu niên từ phương xa đi tới, mặc dù là hình người thế nhưng cũng không phải là Nhân tộc, tướng mạo vô cùng yêu dị.

Một người trên lưng mọc ra một loạt xương gai đâm thẳng lên trời, một người khác thì có bốn mắt, trông rất yêu tà.

"Đưa cung Phong Lôi Giao ra đây, sau đó ngươi có thể rời đi, coi như chúng ta không có nhìn thấy." Một người lên tiếng, nhìn chằm chằm về bảo cụ đang nằm trên tay Thạch Hạo, trong con ngươi lóe lên tia nóng rực.

"Vèo!"

Tốc độ của Thạch Hạo nhanh đến cực nhanh, chớp mắt đã tới, dựa vào sức chiến đấu vừa đột phá cực cảnh Hóa Linh quyết đấu với hai cường giả Văn Minh cảnh này.

"Ngươi dám!" Một ngườ trong số đó tức giận.

Hai người này đều là sinh linh rất mạnh, ai cũng là thiên tài, huống chi còn là Minh Văn cảnh, Thạch Hạo đại chiến với bọn họ hao tổn một chút sức lực, hơn trăm hiệp thì mới giết được một người.

Tên còn lại thì nhanh chóng chạy trốn, nơi bả vai của hắn bị mũi tên xuyên thủng, nửa người sút chút nữa nổ tung, nó vọt lớn cắt lấy đầu của đối thủ, không cho chạy trốn.

Mọi người câm như hến, đây là người nào? Từ trước tới giờ vì sao chưa thấy, ngay cả thiếu niên cường giả ngút trời của vực ngoại cũng không phải là đối thủ?

Nơi đây sôi sục hẳn, tạo nên náo động không hề nhỏ.

Giờ khắc này, một việc lớn khác cũng xảy ra ở ngoại giới!

Di chỉ Bổ Thiên các, một mảnh hư không hỗn loạn xuất hiện rất nhiều vết rách, một bàn tay trắng noãn thò ra khỏi thông đạo được tạo nên vô cùng khó khắn, một bóng người bước ra từ Thượng Cổ Thánh Viện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status