Thế giới hoàn mỹ

Chương 397: Một cọng cỏ chém cả ngôi sao

Mấy năm trước nó đã biết được việc này, Hoang Vực chuẩn bị đại loạn, hiện lại muốn bắt đầu rồi ư?

Liễu Thụ xanh tốt, những vệt cháy đen trên thân cây đã không còn, tám mươi mốt cành cây xanh mơn mởn rủ xuống tràn ngập khí hỗn độn, có một loại khí tượng đại đạo không tên.

"Liễu Thần, chính xác là khi nào bắt đầu thế ạ?" Thạch Hạo hỏi.

"Lúc nào cũng có thể xảy ra, muộn nhất không quá một năm." Liễu Thần bình tĩnh trả lời, thân cây cao to, tràn ngập sức sống.

Thạch Hạo hít vào hơi lạnh, trước đây còn cảm thấy quá chậm, giờ đại loạn đột nhiên muốn ập tới khiến cho nó không thể thích ứng ngay được, chuyện này có ý nghĩa là sẽ có rất nhiều người ngã xuống.

Sau chốc lát suy tư thì nó tiếp tục thỉnh giáo Liễu Thần nhiều điều hơn nữa.

Kể từ ngày đó, Thạch Hạo càng thêm chuyên tâm vào việc tu hành, nỗ lực tăng lên thực lực của bản thân, vài loại bảo thuật đều đã được nó suy diễn tới cực điểm.

Ngồi xếp bằng dưới cây liễu, tắm rửa trong một loại hào quang mông lung, Thạch Hạo ngộ đạo tìm hiểu tấm da thú, không ngừng nổ lực, nghiền ngẫm mọi cách, thứ kiếm ý đó nhắm thẳng vào tâm hải của nó.

"Kiếm ý thật là mạnh!" Thạch Hạo không thể mở tiểu thế giới trong tấm da thú ra được nên nó bình tâm trở lại, từng bước nghiêm cứu, suy xét về kiếm ý của thánh nhân này.

Chẳng trách, ở cùng cảnh giới mà kiếm ý này lại có thể đối kháng với nó, người tạo ra quả là kinh tìa tuyệt diễm, tuyệt đối là đại năng thượng cổ, thần uy chấn thế, kiếm ý này bao hàm quá nhiều, vĩ đại và thâm ảo.

Thạch Hạo càng suy diễn thì càng hoảng sợ, nó có thể thấy được cảnh tượng thiên địa đóng mở, truyền thừa có khí thế kinh người như thế này quả nhiên hiếm thấy.

"Đây là kiếm pháp gì?" Trong lòng nó chấn động, nó cảm thấy cái tên Tôn giả làm mất đi tấm da thú này sẽ tức đến chết luôn, đây là một truyền thừa bất thế của một tông phái.

Thạch Hạo hiểu ra như thế nên càng chuyên tâm hơn, đắm chìm trong thế giới tinh thần, suy diễn lần này tới lần khác cuối cùng cũng hiện ra trời và đất, trong đó có mây mù mờ mịt lưu chuyển.

Rõ ràng là kiếm ý nhưng lại hiện ra một mảnh đất trời, trời và đất này như vừa mới tách nhau ra, cho nên rất mơ hồ và tăm tối.

"Xoẹt!"

Sau đó, một luồng kiếm khí to lớn từ mặt đất vọt lên, đi vào trong tấng sương mù kia, xuyên thẳng trời cao, đây chính là kiếm khí thông thiên, loạn thiên động địa!

"Thật mạnh, xuyên thẳng đất trời, đây là sự thể hiện tới cực hạn ư, nếu như chém lên trên người sinh linh thì sẽ thành ra cái gì, uy lực ghê thật mà." Thạch Hạo khẽ nói.

Không nói cái khác, chỉ riêng một trận chiến ở Hư Thần giới đạt được tấm da thú này thì rất đáng giá rồi, vượt qua cả tưởng tượng của Thạch Hạo, đây là một truyền thừa sát phạt vô cùng hiếm thấy.

Thạch Hạo cẩn thận suy diễn, không ngừng cân nhắc, muốn tìm hiểu cho thông suốt, đây là bảo thuật, rút lấy từng thủ đoạn thảo phạt rồi trộn lẫn với nhau, tạo nên pháp môn của chính mình.

"Kiếm trận!"

Sau khi cảm nhận được thì Thạch Hạo hoảng sợ, đây tuyệt đối là đại năng thượng cổ tạo nên, nó có thể nhìn thấy vết tích của rất nhiều bảo thuật, sưu tầm phù văn của rất nhiều người rồi hợp lại với nhau.

"Nói chung lại ta vẫn quá coi thường kiếm ý này, còn mạnh hơn cả tưởng tượng của ta nữa."

Đặc biệt là, hiện tại bản thân nó ở cảnh giới Liệt Trận, nếu trong cơ thể có thể khắc trận thì đây là một lựa chọn rất tốt, thậm chí Thạch Hạo cho rằng, thập đại Động Thiên của mình cũng có thể tẩm bổ lưu giữ kiếm ý này.

Thạch Hạo chìm đắm vào bên trong, không thể kiềm chế được nữa, sau mười mấy ngày, việc lý giải của nó lại tiến thêm một bước, kiếm ý này lại biến đổi, vô hình trung phù văn và áo nghĩa có thêm bước tiến mới.

Vẫn là thiên địa mờ mịt, vẫn là mới vừa tách ra, sương mù lượn lờ, nhưng, bên trong lại xuất hiện ngôi sao, từng ngôi lại từng ngôi, ngoài ra còn có mặt trời và mặt trăng treo lơ lững.

Lờ mờ, một cây cỏ được nhổ từ mặt đất lên, tỏa ra phù văn, huy động phát ra kiếm khí thông thiên chém thẳng về phía nhật nguyệt tinh thần kia.

"Đây là..." Thạch Hạo hoảng sợ, hai con ngươi rụt lại, sau đó tinh quang bắn mạnh, nhìn thật kỹ chỉ sợ bỏ qua thứ gì.

Khi kiếm khí đang vụt ngang trời, một vài ngôi sao lớn rung động, khi bị kiếm ý xẹt qua thì gần như muốn nổ tung, đây là cảnh tượng kinh người tới cỡ nào?

Sau đó, kiếm ý lại thay đổi, cây cỏ nhô lên khỏi mặt đất, một đòn đánh ra, xuyên thủng một ngôi sao lớn khiến cho nó nổ tung, ký hiệu thần bí tỏa ra tràn ngập cả bầu trời.

"Đây là một loại diễn biến tới cực điểm, trên lý thuyết có thể đạt tới tình cảnh này?" Thạch Hạo giật mình, trong lòng không khỏi hồi hộp.

Cuối cùng, toàn bộ kiếm khí biến mất, thiên địa tách ra, mây mù tiêu tan, da thu bắt đầu lờ mờ, phù văn ngưng tụ lại rồi hóa thành một cây cỏ.

Cái gì cũng đều biến mất, cuối cùng trên tấm da thú chỉ là xuất hiện một cây cỏ, ký hiệu lấp lóe, từ từ trở nên lờ mờ.

"Một cây cỏ, kiếm ý diễn sinh là gì nó?" Thạch Hạo nghi ngờ.

Cuối cùng, nó cẩn thận nghiên cứu, bên trên cây cỏ đó nhìn thấy một hàng chữ thì khiến nó chấn động mạnh, chủ nhân của kiếm ý thượng cổ, là một cây cỏ!

"Một cây cỏ cũng có thể chém nát nhật nguyệt tinh thần..." Thời khắc này, Thạch Hạo im lặng không nói lời nào, ngồi nơi đó không hề nhúc nhích, cứ như bị xúc động quá lớn.

Bản thể của vị đại năng thượng cổ này lại là một cây cỏ, thế nhưng đạo pháp lai cao thâm, đạt tới một cảnh giới khó mà tin nổi, khiến cho Thạch Hạo tỉnh ngộ, rơi vào trạng thái kỳ diệu.

Nó bất động cứ như là một bức tượng gỗ, Thạch thôn sớm đã quen như thế rồi nên cũng không có tới quấy rầy, mặc cho nó tu hành và ngộ đạo.

Nhoáng cái đã qua hơn nửa tháng, rốt cuộc Thạch Hạo cũng tỉnh lại, sau đó mười tòa Động Thiên hiện lên, lấp lóe hào quang, lưu động ra điềm lành mờ mịt.

Đặc biệt là, bên trong đó xuất hiện lít nhít những ký hiệu, cuối cùng ngưng tụ thành một cây cỏ lơ lững nơi đó, Động Thiên dưỡng linh, hiện lại có thêm một cây cỏ.

Ngoài ra, trong máu thịt của nó đang không ngừng khắc trận, không ngừng diễn biến những ký hiệu và kiếm ý có thể chém nát nhật nguyệt tinh thần, dường như giống như là cây cỏ kia, đang sinh ra trong máu thịt nó.

Cuối cùng, kiếm trận này bắt đầu thu nhỏ lại rồi hóa thành một điểm nhỏ, theo sự hô hấp của Thạch Hạo mà tuông ra hào quang, lưu chuyển trong máu thịt của nó.

Thạch Hạo tương đối hài lòng, tu hành ở cảnh giới Liệt Trận này chính là khắc trận, lập trận, hiện tại nó đã nắm giữ được một tổ sát trận, thực lực tăng mạnh.

Hiển nhiên, đây cũng là một loại tu hành, trên con đường này nó đang tiến tới.

Sau khi nắm giữ loại kiếm ý này thì càng lĩnh hội thì nó càng phác giác được bác đại tinh thâm của loại kiếm ý này, dùng tâm để nghiền ngẫm, mặc dù chỉ là phù văn nguyên thủy cảu một cây cỏ thế nhưng nó lại cảm thấy rất mạnh.

"Truyền thừa của sinh linh thuần huyết cũng chưa chắc đã đạt tới trình độ này!"

Cuối cùng, Thạch Hạo lần nữa thử mở ra tiểu thế giới kia, ầm một tiếng, xuất hiện một khe hở, bên trong mờ ảo, nó lần nữa lại thấy hai chữ "Lục Đạo".

Đáng tiếc, vẫn không tính là đã mở ra.

"Liễu Thần ơi, đó là thứ gì thế ạ?" Thạch Hạo thỉnh giáo, ngồi dưới cành cây ngộ đạo nên bất cứ lúc nào nó cũng có thể hỏi Liễu Thần.

"Tấm da thú này rất đáng để sưu tầm, khi nào cảnh giới đủ thì tự động sẽ mở ra thôi." Liễu Thần trả lời.

Trong lúc nhất thời, Thạch Hạo nghĩ tới rất nhiều chuyện, bên trên tấm da thú này có ghi chép pháp môn của một cây cỏ, mà bên trong lại có một tiểu thế giới, tuyệt đối kinh người.

Thạch Hạo tiếp tục tu hành, lại dùng một tháng thời gian để củng cố rồi mới đứng dậy.

Vào lúc này, nó nghĩ tới việc Liễu Thần từng muốn truyền pháp môn cho nó, chỉ là cảm thấy cảnh giới của nó chưa đủ, hiện tại Liễu Thần không có đề cập tới nên nó cũng chẳng hỏi nữa.

Thời gian trôi qua, Thạch Hạo đã mười lăm tuổi, nó tu hành ở trong thôn đã được một năm, cảm thấy nên đi ra ngoài cho khuây khỏa một chút, bế quan nữa cũng không tốt lắm.

Tu hành, chú ý nhất chính là tâm phải bình tĩnh, không nên quá cố chấp, dục tốc bất đạt, đạo pháp tự nhiên, rất nhiều người đều hiểu nhưng cũng đôi lúc lại quên.

"Bây giờ còn có thể ra ngoài dạo chơi ư?" Thạch Hạo lo lắng, một vực này sẽ loạn, nó nếu vừa đi lỡ sau này phát sinh chuyện gì thì sao.

"Đi đi, sinh linh của vực ngoại đã tới, nên đi đi, bàn luận cùng người ta thì vẫn có chỗ tốt." Liễu Thần nói, đồng thời nói cho nó biết, một khi đại loạn xảy ra thì chắc chắn sẽ có liên quan tới nó, có thể dùng một đoạn cây óng ánh trước kia để trở lại Thạch thôn trong nháy mắt.

Năm đó, trước khi đi Bắc Hải, Liễu Thần từng cho nó một khúc cây ngắn, đến giờ vẫn lấp lánh như ngọc, trước giờ nó chưa từng dùng tới.

Thạch Hạo rời khỏi Thạch thôn, lần này nó mang theo Đại Hồng Điểu, vì đã hứ sẽ tìm sư tôn cho nó.

"Thật hay giả đó, Tế Linh Hỏa tộc, tên nhóc thúi, có thể dạy cho ư?" Dọc trên đường đi Đại Hồng Điểu không ngừng mở miệng hỏi, không ngừng thì thầm, bởi vì nó quá kích động.

Đời sau của Chu Tước, rất có thể sẽ là sư phụ của nó, chỉ vừa tưởng tượng là đã cười ha hả không ngậm miệng lại được rồi.

"Nhóc con, ngươi muốn làm gì?" Trên đường đi, Đại Hồng Điểu kêu thảm, Thạch Hạo dùng một loại phẩm màu màu đen vô cùng đặc biệt giội lên trên người nó, khiến cho toàn thân đen thui, ánh đỏ đều bị che lại cả.

Trong nháy mắt nó hóa thành một con quạ đen, mang theo Thạch Hạo vụt qua Đại Hoang.

"Thật là xui xẻo mà, lại nhìn thấy con quạ đen nữa chứ!

Đại Hồng Điểu tức đến ói máu, chỉ biết mang Thạch Hạo bay thẳng qua dãy núi hùng vĩ này, tiến vào trong khu vực có thành trấn.

Một tháng sau, Đại Hồng Điểu mang Thạch Hạo tới Hoàng Đô Hỏa quốc, trong thời gian này bọn nó vẫn liên tục phi hành, có thể thấy được khoảng cách xa xôi cỡ nào.

Khi khoảng cách vẫn còn xa thủ phủ thì bọn nó liền hạ xuống, Đại Hồng Điểu tự giác thu nhỏ lại đậu trên vai Thạch Hạo.

Toàn thân Đại Hồng Điểu đen kịt, Thạch Hạo cũng biến hóa tướng mạo, bởi vì trận chiến ở Hư Thần giới đã chấn động cả thiên hạ, tên của nó hiện tại vẫn không ngừng truyền lưu.

Đặc biệt, nó chém chết mấy vị Tôn giả, nếu như nghênh ngang đi vào thành, rồi bị người khác nhận ra thì sẽ tạo nên nhiều rối loạn, tối thiểu sẽ không có ít người vây tới.

"Bảo thuật của Bóng Lông đúng là không tệ mà!" Thạch Hạo thuận lợi tiến vào thành, chiến tưởng thủ cửa thành chỉ nhìn lướt qua rồi không để ý gì nữa.

Pháp môn Bảy mươi hai biến này vang dội cổ kim, nhưng đáng tiếc là hiện tại Thạch Hạo chỉ đạt được một chút truyền thừa mà thôi.

Ngựa xe trên đường chính tấp nập, đâu đâu cũng có người, cửa hàng hai bên đường san sát nhau, âm thanh mua bán không dứt, không khí nhộn nhịp ập vào mắt.

Từ Thạch thôn vô cùng yên tĩnh tiến vào tòa thành phồn hoa náo nhiệt, hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Hoàng Đô Hỏa quốc rất lớn, là một trong những thành trì lớn nhất của Hoang Vực, sinh linh nào cũng có thể thấy ở nơi này, Thạch Hạo kinh ngạc, vừa mới tới thì đã phát hiện ra một vài cao thủ hơn nữa còn rất trẻ, tộc nào cũng có.

"Đó là chủng tộc nào thế, ta chưa từng thấy qua bao giờ?" Đại Hồng Điểu thu nhỏ lại rồi đậu trên bả via Thạch Hạo, nhìn chằm chằm mấy thiếu nữ trên lưng có cánh chim trắng noãn kia, trong mắt hiện vẻ dâm tà.

Thạch Hạo cũng nghi hoặc, những người này không giống với Vũ tộc* bình thường, bởi vì trên đầu của các nàng có vòng tròn thần, rất đặc biệt rất xinh đẹp.
(*): Vũ ở đây là Lông vũ, chứ không phải là Vũ (Mưa) tộc đối địch với Thạch Hạo trước kia.

Ngoài ra, bọn nó liên tục nhìn thấy một vài chủng tộc mà mình chưa hề nhìn thấy, hỏi những người bên cạnh thì đây đều là những cường giả trẻ tuổi của vực ngoại.

"Đại chiến song Thạch, thiên hạ khiếp sợ, ngay cả tu sĩ của vực ngoại cũng hay biết, một vài cường giả thiếu niên cũng bị hấp dẫn mà tới đây." Có người nói.

Đại giáo của vực ngoại đang chuẩn bị để tiến quân vào Hoang Vực.

"Trận chiến đó, Thạch Hạo ngạo thị thiên hạ, khiến cho một vài người cùng trang lứa của vực ngoại không phục, cho nên mới tìm tới đây."

Rất nhanh, Thạch Hạo liền nghe được một vài tin đồn, không ít người biết nó với công chúa Hỏa quốc có quan hệ thân với nhau nên cường giả trẻ tuổi của vực ngoại muốn dựa vào công chúa này để tìm ra nó.

Trùng Đồng uy chấn thượng cổ, kết quả lại bị chém chết, phong ba bao phủ tới cả vực ngoại.

"Ta không tin tên Thạch Hạo kia lại lợi hại như vậy!" Có sinh linh vực ngoại vừa đi vừa bàn luận, có mấy gã hết sức tự phục.

Thạch Hạo nghe thế thì sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Song Thạch lợi hại như thế sao, ta cũng muốn nhìn thử, tận mắt nhìn phong thái của nhân vật này." Một thiếu nữ khẽ nói, vô cùng mỹ lệ, ánh lửa chói mắt khiến người khác không thể nhìn trực diện được, đang đứng bên cạnh bồi tiếp mấy cường giả trẻ tuổi.

"Ồ, là một trong Thập Mỹ Huyền Vực." Xa xa, có người tập trung về phía thiếu nữ này.

"Song Thạch rất lợi hại chứ gì, ta thấy chỉ đến thế là cùng, hi vọng có thể gặp được." Một nhóm người khác đi tới.

"Thạch Hạo uy chấn, ai cùng so tài? Nếu như gặp phải thì người sẽ không thể nói vậy nữa đâu." Có người than thở.

Trong thành, xuất hiện không ít tu sĩ vực ngoại, ai cũng rất mạnh mẽ.

"Đáng tiếc, từ khi trận chiến đó qua đi Thạch Hạo cũng chưa hề xuất hiện, có người nói hắn bị Vực chủ của Hư Thần giới trấn áp rồi, cũng có người nói sau khi hắn chiến với Thạch Nghị thì đã thành tàn phế khó mà tái hiện lại, không biết tin nào là thật nữa."

Thạch Hạo kinh ngạc, một năm đã qua đi vậy mà vẫn còn rất nhiều người bàn tán về mình.

"Ta cũng muốn xem thử cái gọi là Thạch Hạo thì như thế nào, nếu như dám xuất hiện ta phải ước lượng trình độ của hắn được bao nhiêu!" Có người cười gằn.

Không một ai biết, một Vương có độ tuổi cực kỳ nhỏ đang đứng cách bọn họ không xa, gã đang tiến vào trong Hoàng Đô hùng vĩ này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status