Thế giới hoàn mỹ

Chương 863: So sánh tiên khí*

Dịch: Ngân
Biên: ronkute

(*): Khí ở đây là chỉ nội công tu luyện chứ không phải là vũ khí.

Dưới huyết nguyệt, bóng quỷ lập lờ, tiếng gầm gừ rung trời!

Đám Thạch Hạo chạy ra khỏi Vẫn Tiên lĩnh, nhưng sau lưng bọn họ lại là những tiếng rên la của rất nhiều tu sĩ vì bị Quỷ Ma thần đuổi theo ở đằng sau, những tiếng quát tháo nát tan cõi lòng.

Hơn một vạn con Quỷ Ma thần che kín cả bầu trời đang truy đuổi những tu sĩ kia, tình cảnh này khiến người khác cảm thấy không đành lòng.

Nguy cơ vẫn chưa hề được giải trừ, vẫn có mấy ngàn con Quỷ Ma thần đuổi tới, tuy không nhanh bằng đám Thạch Hạo, thế nhưng lại là đòn trí mạng đối với những tu sĩ đang trốn chạy trên đường.

Cổ địa, sinh linh các tộc đều cố gắng xuất thủ, bảo quang ngút trời, phù văn bắn mạnh, chiến đấu liên tiếp nổ ra khiến núi rừng nứt toác.

Đám Long Nữ, Thạch Nghị có tốc độ cực nhanh và đi chung với nhau, bọn họ giết thẳng ra ngoài, trên đường rút lui từng gặp mấy nhóm nhỏ Quỷ Ma thần không biết từ nơi nào chui ra, rất may là nhóm người cùng nhau liều chết đánh trả.

"Đã hoàn toàn rời khỏi khu vực ấy rồi ư?" Tần Hạo nói nhỏ, hắn căm ghét nơi này, muốn rời khỏi ngay lập tức.

Nơi đây đã cách xa hung sào, cách rất xa vùng đất hung hiểm kia, ít nhất là không cần phải lo lắng sẽ có những trận pháp nào đó bị kích hoạt mà rơi vào tình thế nguy hiểm.

"Ù ù.."

Đột nhiên, tiếng sáo ngừng lại, sau phút yên lặng ngắn ngủi thì tiếng kèn lệnh đột nhiên vang lên mang theo điềm chẳng lành, thứ này có một loại ma tính đáng sợ.

Lúc này, ngay cả Tần Hạo cũng hơi loạng choạng suýt nữa thì ngã nhào xuống đất, sau đó ho "khụ" ra một ngụm máu, có thể nhìn thấy rõ, từng gợn sóng đang khuếch tán tới nơi này và khiến cho núi sông đều bị xé rách.

Những loại cổ mộc nổ tung, từng tảng đá lớn hóa thành bột mịn.

Gợn sóng ấy từ trên trời lan xuống, bao phủ cả đại địa.

Người bí ẩn lại hiện lên, hắn tung bay dưới huyết nguyệt, chiến y phất phới, thanh cốt địch được thu hồi thay vào đó là một chiếc kèn lệnh tự nhiên cổ điển, không ngờ lại là Ốc biển thiên văn.

Đó là một đại sát khí với uy lực mạnh mẽ tuyệt luân, dù là thần linh bị gợn sóng của nó chạm phải cũng sẽ lập tức nổ tung.

"Ầm!"

Thạch Nghị xuất thủ lấy ra một Thạch ấn không được trọn vẹn, thứ này chấn động mạnh rồi tản ra từng làn khí hỗn độn đánh tan những gợn sóng đang lao tới kia.

Hiển nhiên, khối Thạch ấn này rất thần bí, vô cùng bất phàm.

Gần đó, những người khác lại không có may mắn như vậy, cơ bản bọn họ không hề có cổ bảo mạnh mẽ nào có thể chống lại được.

"Bụp!"

Thân thể của một thần linh đã nhen nhóm Thần hỏa vô cùng mạnh mẽ vỡ tan rồi hóa thành một màn mưa máu, hình thần đều diệt.

Đây cũng chỉ là bắt đầu, âm thanh bụp bụp phát ra không dứt bên tai, những người may mắn chạy trốn tới được nơi này đều hét thảm, tay che tai, mặt ngửa lên trời hét lớn.

Thần âm xuyên qua tai, ánh sáng mà Ốc biển thiên văn phát ra, từng gợn sóng khuếch tán và hạ xuống bên dưới không ngừng đánh nát từng người, không ai có thể chống lại được.

Mặc cho những người này tung ra bí bảo thì cũng không cách nào đỡ nổi, đầu tiên những binh khí này bị đánh nứt sau bảo thuật nhanh chóng tán loạn, cơ bản không cùng đẳng cấp.

"Ác ma, ngươi là một tên ma quỷ vô tình tàn nhẫn!" Có người hét lớn, chỉ là bọn họ không hề nhận được câu trả lời nào, người bí ẩn kia tựa như là một vị tiên đứng sừng sững trong hư không và đầy vô tình thổi lên con Ốc biển.

Trong vùng núi này, ngoại trừ đám Thạch Hạo ra thì gần như đã bị giết sạch, không hề có sinh linh nào sống sót.

Xoẹt!

Lúc này, Long Nữ cầm sưng cổ rạch mạnh một cái, lập tức hư không bị xé rách, một lưỡi đao ánh sáng chói mắt chém về phía người bí ẩn đang đứng ở trong hư không kia.

"Chúng ta cùng nhau giết chết hắn!" Tần Hạo nắm chặt nắm đấm, người này không ngờ lại rời khỏi Hung sào, nếu đã truy sát tới đây thì chứng tỏ hắn không nhẫn nữa, mà đây cũng chính là một cơ hội vô cùng tuyệt hảo.

Trên thực tế, bọn họ đều muốn xông lên chém giết kẻ này.

Bọn họ là nhân vật gì chứ, tung hoành thiên hạ, ngạo thị một đời, Long Nữ còn có cả Trường Cung Diễn cũng không phải xưng tôn có một đời, hôm nay không ngờ lại bị người khác đuổi giết ở nơi này.

Chỉ là, bọn họ vẫn cố khắc chế lấy.

Ánh mắt của Thạch Nghị lóe lên rồi nói: "Người này dám đuổi tới thì tất có chỗ dựa, hơn nửa sắp có phiền toái lớn rồi."

Một giây sau, hai hàng lông mày của Thạch Hạo nhíu lại, cảm thấy điểm lạ thường nên nói: "Hỏng rồi, trùng triều xuất hiện!"

Hắn biết rõ, chàng trai thần bí kia thổi kèn lệnh cũng không phải chí có giết chết quần hùng mà là đang gọi đại quân Trùng tộc, muốn dựa vào thứ này để giết mọi người bọn họ.

Long Nữ, Thạch Nghị đều biến sắc, bởi vì bọn họ nghe được tiếng đập cánh tựa như là kim loại đang ma sát với nhau, những tiếng này khiến người khác cảm thấy hàm răng tê buốt, da gà nổi đầy trên người.

Rất nhanh, huyết nguyệt giữa trời đã không còn thấy đâu nữa mà thay vào đó là một đám mây đen che kín bầu trời đang lao tới.

"Đó là đám sâu gì thế?" Dù bình tĩnh như Trường Cung Diễn cũng biến sắc, quá nhiều, đen nghịt khắp nơi.

Mấy người không hề quay đầu lại mà nhanh chóng bỏ trốn.

Đám sâu kia quá nhiều, kích thước của chúng to bằng móng tay và dài bằng ngón tay cái, số lượng nhiều vô kể đang phủ kín cả hư không và lao nhanh tới nơi này.

"Bụp!"

Núi rừng phía sau bị tàn phá, những cổ mộc hóa thành hư vô, thậm chí ngay cả đỉnh núi cũng bị san bằng, đây cũng chỉ là một lần lao xuống của trùng triều mà thôi.

"Hắc Thần trùng!" Ánh mắt của Thạch Hạo sáng rực.

Hắn sớm nhận biết đám sâu này, yếu nhất cũng là Tôn giả, non nửa thì đã nhen lửa Thần hỏa, nhiều con như vầy hợp lại thì sức người không cách nào chống lại được.

Đàn sâu đen bóng loáng, hình dáng dữ tợn, sau lưng mọc ra một cặp cánh trong suốt vụt ngang bầu trời, phá nát tất cả những thứ dám cản trở.

Một ngọn núi bị hủy diệt dưới sự truy sát của chúng, sau khi va chạm thì ngọn núi liền hóa thành đá vụn.

Nhóm người lo lắng, nếu chỉ là mấy trăm con thì cũng tạm chấp nhận được, thế nhưng lại lấy vạn làm đơn vị, rất nhiều con đã đạt tới Thần Hỏa cảnh, vậy làm sao chống lại? Dây dưa càng lâu thì chắc chắn phải chết.

Mấy chốt nhất chính là, bên trong khu cổ địa này không cách nào sử dụng được Phá Không phù, mặc dù có thể cắt lìa hư không thế nhưng cũng không cách nào vượt qua được, nơi đây vô cùng kỳ lạ.

"Keeng keeng keeng...""

Tia lửa văng khắp nơi, vô số Hắc Thần trùng lao tới va chạm với bảo cụ của mấy người, tiếng leng keng điếc tai.

"Ầm!"

Thạch Nghị rung mạnh ấn, trong nháy mắt có rất nhiều sâu nhỏ rớt xuống đất, có thể thấy được sự đáng sợ của Thạch ấn này tới cỡ nào rồi, việc này thu hút sự chú ý của người khác.

Long Nữ thì huy động sừng cổ trong tay, hào quang sáng rực, lập tức những con sâu nhỏ giữa trời cao nổ lốp bốp rồi rớt dày xuống bên dưới, tất cả hóa thành bột mịn.

Trường Cung Diễn lại nhắm về hư không, chớp mắt cung tên được giương căng, một tia ánh đen vút lên trời cao, vù, một con đầu lĩnh trong nhóm trùng triều này bị bắn nổ tung và những con Hắc Thần trùng ở xung quanh cũng liên đới theo, tất cả rơi đầy mặt đất.

Thạch Hạo cũng không phải là lần đầu tiên đối phó loại sâu này, thế nhưng hiện tại, số lượng hơn gấp mấy trăm lần khi nhìn thấy ở khu rừng Thần quả kia.

"Đều do hắn nuôi, hơn nữa cũng không chỉ có mỗi đám Sâu này!" Thạch Hạo nhìn chằm chằm hư không, lần đầu tiên cảm thấy sự đáng sợ của người này, bố trí sát cục ở Hung sào từ sáu, bảy đời trước, rồi còn nuôi vô số Hắc Thần trùng và Quỷ Ma thần như vầy, ở trong này ai có thể chống lại?

Thậm chí, khi người này xuất quan thì Tiên cổ chắc chắn sẽ gặp phải một trường kiếp nạn.

"Răng rắc!"

Thạch Hạo lấy ra lò luyện đan rồi trút xuống Thiên hà, lập tức lôi điện mênh mông kích hạ vô số Hắc Thần trùng.

Tần Hạo cũng khống chế chiến y Trường Sinh, giết chết rất nhiều sâu nhỏ.

Dù là thế thì đám sâu nhỏ này quá nhiều, chúng che kín bầu trời, hơn nửa đều là cao thủ Thần Hỏa cảnh, có nhiều thần linh như vậy thì ai có thể chặn đứng?

Mặc dù có cổ bảo mạnh mẽ trong tay thì bọn họ cũng không cách nào kéo dài cuộc chiến được, nếu không sức lực sẽ khô cạn và chết ở tại nơi này.

"Sắp tới rồi, chuẩn bị rời khỏi khu vực này, chỉ cần xông thẳng về trước là có thể vượt qua hư không, trùng triều cũng không cách nào đuổi kịp, thậm chí chúng ta cũng có thể phản kích giết chết người bí ẩn kia." Thạch Nghị nói.

Hai mắt của hắn nhấp nháy, chùm sáng xé trời nhìn về phương xa, hắn cảm thấy chỉ cần kiên trì thêm một thời gian ngắn nữa thì sẽ có thể xông tới được phần cuối.

Lúc này, bọn họ gặp phải đại nạn sinh tử, đối với đám nhân vật như thế này thì trước giờ rất hiếm khi gặp phải.

Tiếng "ù ù" không dứt bên tai, Ốc biển thiên văn vang vọng, người kia đang điều khiển đại quân trùng tộc giết chết bọn họ.

"Vương của vạn trùng?" Thạch Hạo nhìn về phía hư không thì nhìn thấy một con sâu nhỏ đang bò trên vai của người bí ẩn kia, nó được một chùm sáng bao quanh và tỏa ra gợn sóng kỳ lạ để ra hiệu cho trùng triều.

"Trùng đế, hắn lại nuôi được một con trùng đế!" Long Nữ lộ vẻ nghiêm túc, việc này càng phiền phức hơn, nếu mai sau người này xuất quan thì có thể sẽ tạo nên một trùng triều khác nữa.

"Cũng không phải là Trùng đế, tiến hóa tới bước kia thì đâu có dễ." Trường Cung Diễn nói.

Trong lòng Thạch Hạo hơi động, hắn cảm thấy Hoàng điệp đang kết kén nơi tóc của mình hơi nhúc nhích tựa như có cảm ứng vậy.

"Ngươi này không đơn giản, bên ngoài cơ thể có tiên khí lượn lờ, cũng không thể nhìn thấu được những gì trong cơ thể của hắn." Thạch Nghị nói, hắn là Trùng Đồng giả nên có thể nhìn xuyên tất cả, thế nhưng trước mắt lại gặp phải phiền toái lớn.

"Quả là tiên khí!" Vẻ mặt của Long Nữ đại biến, một bên đại chến trùng triều xông ra ngoài, một bên lại ngước đầu nhìn chằm chằm vào không trung, nói: "Hắn... đã bước ra bước kia!"

"Bước ra con đường mà dù là tiên hiền cũng chưa hề đi?" Tần Hạo kinh ngạc hỏi.

"Đời này gặp phải phiền phức rồi, hắn không phải là người thứ nhất, cũng không phải là người cuối cùng, vượt qua tiên hiền, sánh ngang với kỷ nguyên Tiên cổ! Sinh linh mạnh mẽ nhất đang chuẩn bị, đang bế quan, người có cơ hội thành công nhất đều tập trung hết ở đời này." Long Nữ thì thào.

"Nếu như có thể sống sót thì ta cũng muốn tiến hành vượt cửa ải cuối cùng kia." Trường Cung Diễn nói, hắn cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.

Thạch Nghị nói: "Thì ra khi bước ra bước kia sẽ xuất hiện tiên khí, chẳng lẽ đây sẽ là tiêu chuẩn cuối cùng để so sánh vương giả với nhau sao?"

"Nhìn một chút có phải hắn chỉ có một tia tiên khí hay không?" Long Nữ nói.

"Còn phân chia số lượng nữa à?" Thạch Hạo nghe thế thì lộ vẻ ngạc nhiên.

"Mỗi lần thêm một tia thì sức chiến đấu sẽ tăng vọt." Trường Cung Diễn nói, hiển nhiên mọi quái thai cổ đại đều biết tới việc này, khiêu chiến cực hạn, bước ra bước kia, tu ra tiên khí, đó mới chính là cực hạn của người mạnh nhất.

"Không thấy rõ được, đã bị sương mù làm tản đi và bao phủ lấy thân thể hắn." Thạch Nghị nói.

"Hắn đang cố ý, không muốn người khác nhận ra được. Thế nhưng, đó là một quái thai cổ đại có thể vượt qua được tiên hiền để bước ra bước kia, sánh ngang với kỷ nguyên Tiên cổ, trên người có thể có một tia cũng xem như là thành công to lớn rồi."

"Nhanh rời khỏi nơi đây thôi." Tần Hạo nói, hắn sớm không cách nào kiên trì nổi nữa, mặc dù có người trợ giúp thế nhưng mặt mày cũng đã tái nhợt đi không ít.

"Bụp!"

Rốt cuộc, có Hắc Thần trùng đột phá vào trong rồi đâm thủng thân thể của Tần Hạo.

"Ầm!"

Thạch Hạo vỗ ra một chưởng để chấn rớt Hắc Thần trùng trong thân thể hắn, sau đó thu hắn vào trong đỉnh, không muốn đệ đệ của mình mạo hiểm nữa, bởi vì những thứ nên rèn luyện thì đều đã rèn luyện cả rồi.

Giờ khắc này, dù là mấy người như Thạch Hạo, Long Nữ cũng rất khó để kiên trì tiếp nữa, dù sao cũng có tới hàng ngàn hàng vạn "thần linh" đánh giết tới, mặc dù bọn họ có thần thông thiên địa thế nhưng cũng không cách nào chịu nổi loại "quần công" này.

"Trừ phi tu luyện ra một luồng tiên khí, vượt qua cổ nhân và tiên hiền, bước ra con đường trước nay chưa từng có!" Trường Cung Diễn nói.

"Khi trở về ta sẽ bế quan, sẽ vượt qua cổ nhân các đời!" Thạch Nghị nói, hắn muốn hoàn thành cho xong con đường của chính mình.

"Đạo của ta nếu như viên mãn thì cũng sẽ xuất hiện một hai luồng tiên khí, hay là sẽ xuất hiện nhiều hơn nữa?" Thạch Hạo tự hỏi trong lòng.

Mấy người giết tới sức cùng lực kiệt, gần như không thể chống đỡ nổi nữa, tới lúc này, trên người bọn họ đều nhuốm đầy máu, ai nấy đều bị thương rất nặng.

"Kẻ ngày tự kiêu hay là quá cẩn thận đây, hắn chưa hề tiến xuống chém giết mà chỉ điều khiển trùng triều tập kích chúng ta." Thạch Nghị nói.

"Bởi vì, hắn không thể nhìn thấu được Thạch ấn trong tay người và sừng cổ trong tay ta." Long Nữ nói, sau đó lại liếc nhìn về cung lớn màu đen của Trường Cung Diễn.

Đồng thời, nàng cũng đang nhìn khối Vạn Linh đồ của Thạch Hạo, nói: "Khối cốt này rất đặc biệt, tại sao không dùng thế?"

"Nó chỉ có thể bị động phòng ngự." Thạch Hạo cười khổi.

Mấy người ho ra đầy máu, rốt cuộc cũng đã xông ra khỏi khu cổ địa này, xông ra khỏi quỷ lâm dày đặc sương mù kia.

Trùng triều đã dừng, cũng không có truy sát tiếp nữa.

"Mấy vị, hẹn gặp lại." Người kia ôn hòa nói, trường y phất phới tựa như "Trích tiên", hắn đứng ở bên dưới huyết nguyệt trông vô cùng xuất trần.

Hắn xoay người rời đi, bên khóe miệng vẫn là cây cốt địch trắng bóng, khúc sáo nhẹ nhàng vang lên lần nữa dưới ánh trăng.

Mấy người trầm mặc nhìn bóng lưng cùng trùng triều kia biến mất nơi xa.

Tất cả mọi người đều chết hết, xung quanh Hung sào đã chết tới mười mấy vạn sinh linh, việc này kinh khủng tới cỡ nào chứ?!

Làm người khác kinh ngạc hơn chính là, những huyết quang ẩn chứa phù văn trên mặt đất không ngừng vọt lên rồi hội tụ về phía người kia, thần quang lấp lánh.

Cuối cùng, phù văn vờn quanh hắn, mà những dòng huyết dịch cuối cùng cũng chảy về phía Hung sào.

"Đi thôi, đi tới các tòa thành trì rồi dán chân dung của hắn lên, xem thử có ai biết chút manh mối gì không!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status