Thế hôn

Chương 58: Vứt bỏ



Phòng này mặc dù không rộng lắm, nhưng vẫn mới tinh, có hai gian, Lâm Cẩn Dung đang ngồi chờ là gian ngoài. Cạnh tường có giá sách, thưa thớt có mấy quyển sách cũ, cạnh đó còn có mấy thùng lớn và ngăn tủ, mặt trên còn dán chữ hỉ màu vàng, có bàn dài, mặt trên đặt bình hoa lư sơn đen có hoa văn. Tuy rằng chỉnh tề, nên có đều có, nhưng nhận ra được vật liệu chất gỗ hay độ khéo léo đều cực kỳ bình thường.

Không bao lâu, Mã thị mang một cái ấm bằng đồng tiến vào, nói: “Thật sự là xin lỗi, trà không ngon, muội muội dùng tạm cho ấm người.” Rồi rót cho Lâm Cẩn Dung một chén trà nóng, lại đem tới một cái đĩa hạt dưa, mới nói hai câu, đã có người nhẹ nhàng gõ hai cái vào cửa sổ, Mã thị nghe thấy, hấp tấp đi ra ngoài: “Sợ là có chuyện gì đó, Tứ muội muội cứ ngồi ở đây. Nếu thấy mệt, cứ nằm nghỉ trên giường, chăn đệm mới được giặt giũ, rất sạch sẽ.”

“Đại tẩu cứ lo việc của mình, chớ để ý ta.” Lâm Cẩn Dung rót một chén trà nóng, tự tay đưa cho Lệ Chi: “Nửa đêm lại bắt ngươi theo ta ra ngoài chịu rét, cũng uống một chén cho ấm. Cầm cái ghế lại đây ngồi đi.”

“Tiểu thư sao lại nói như vậy, người cùng phu nhân còn không sợ, nô tỳ còn sợ sao?” Lệ Chi đa tạ tiếp nhận chén trà nóng của nàng, ngồi xuống bên cạnh chậu than, thấp giọng nói: “Nhà này thật im lặng.”

Xem ra không phải một mình nàng cảm thấy kỳ quái, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng xoa xoa tay Lệ Chi. Chủ tớ hai người nhìn chằm chằm vào chậu than kia mà ngẩn người, cũng không biết trải qua bao lâu, thình lình nghe bên ngoài tiếng khóc chấn động. Tiếp theo Xuân Nha tái nhợt nghiêm mặt đi vào nói: “Không được rồi, phu nhân bảo tiểu thư ngồi chờ trong này, chớ đi ra ngoài, tránh va chạm sợ hãi.”

Quả nhiên là một chân bước vào Quỷ Môn quan, thu về không kịp sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Lâm Cẩn Dung im lặng một lát, bùi ngùi thở dài: “Hài tử thì sao?”

Xuân Nha thấp giọng nói: “Là nữ nhi, nghe nói có chút gầy yếu.” Hóa ra lúc trước khi Thủy lão tiên sinh đến đây, Lâm Xương Đại phu nhân đã ngất đi. Sử dụng châm cứu, dùng thuốc của Đào thị đem đến, cũng bất quá chỉ cứu được hài tử mà thôi.

Lâm Cẩn Dung không khỏi thầm nghĩ, gia đình như vậy, Lâm Xương Đại phu nhân lại là tái giá, trừ phi trưởng tẩu huynh trưởng nhân từ, bằng không nữ nhi ngày sau sẽ rất khổ sở, lúc trước nhìn Mã thị cùng Lâm Xương gia Đại thiếu gia kia nửa điểm cũng không để ở trong lòng, sợ là sẽ gặp nhiều khó khăn.

Không được bao lâu, Đào thị được Cung ma ma cùng Thiết Hòe giúp đỡ đi đến, thần sắc lộ vẻ sầu thảm, môi trắng bệch, đôi tay run run, có lẽ nhìn thấy tình cảnh vừa rồi khiến nàng chịu kích thích.

Lâm Cẩn Dung nhanh đứng dậy đỡ Đào thị ngồi xuống chỗ của mình, rót chén trà nóng đưa qua, không biết nên nói gì, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành nói: “Nương, chúng ta ở lại chỗ này cũng khiến nhà người ta thêm phiền toái, không bằng đi về trước, chuẩn bị vài thứ, chờ bọn họ lo xong việc thì lại đến. Hỏi một chút có cần người trợ giúp hay không, cũng phân phó tới đây hỗ trợ.”

Đào thị cũng không muốn ngồi chờ trong này, liền đáp ứng. Mấy người đi tới gian ngoài, Lâm Xương chạy tới đưa tiễn, nước mắt rơm rớm, vẻ mặt bi thương nói cảm kích, Đào thị dừng lại trấn an hắn vài câu: “Tẫn nhân sự biết thiên mệnh(đành phải chấp nhận số mệnh), nén bi thương mới là lẽ phải……”

Chợt nghe bên trong gào to một tiếng, có nam nhân kêu, có nữ nhân kêu, hỗn loạn la hét, một thiếu niên mặc áo trắng từ trong viện xuất hiện, một đầu hướng Đào thị, “Xoạch” quỳ xuống, khàn khàn cổ họng lớn tiếng nói: “Tam phu nhân, Tam phu nhân, người đại từ đại bi, cứu muội muội số khổ này của ta đi, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho người!”

Lâm Cẩn Dung nhìn thấy rõ ràng, áo trắng trên người thiếu niên này bất quá là dùng lớp lót bên trong áo khoác hay chăn lột trái ra may lại giống như đồ tang mà thôi, trong lòng hắn còn ôm chặt một oa nhi đang bọc trong tã, phía sau hắn, là Mã thị cùng với Lâm gia Đại thiếu gia, còn có một nam nhân ước chừng hai mươi tuổi, diện mạo tương tự, ước chừng là Lâm gia Nhị thiếu gia chạy như điên đi ra, nhìn thấy tình hình này, đều đứng lại, biểu tình có vài phần không được tự nhiên.

Mã thị xanh mặt, lạnh lùng nói: “Tam đệ, ngươi đừng không hiểu chuyện nói lung tung, khiến Tam thẩm nương kinh hãi!”

Lâm Xương nhìn Đào thị, cắn răng đá một cước vào trước ngực thiếu niên, nổi giận mắng: “Tiểu súc sinh! Cút vào cho ta! Cẩn thận khiến muội tử ngươi sợ hãi!”

“Hắn còn đang ôm đứa nhỏ mà!” Lâm Cẩn Dung không rõ tình huống hiện tại, theo bản năng kinh hô một tiếng. Đã thấy thiếu niên kia mặc dù bị Lâm Xương đá thân mình nghiêng đi, lại vẫn đang cố chấp nâng đỡ oa nhi, mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đào thị, trong tã lót tiếng trẻ con mỏng manh khóc kêu giống như con mèo nhỏ.

Lâm Xương trầm mặt kéo thiếu niên: “Cút vào!”

Thiếu niên kia hé ra mặt trắng bệch như tuyết, một bên giãy dụa một bên khàn khàn cổ họng nói: “Tam phu nhân, Tam phu nhân, cứu một mạng người còn hơn xây bẩy tháp phù đồ, nương ta thi cốt còn chưa lạnh……” Những lời còn lại bị Lâm Xương bịt miệng, Mã thị nhân cơ hội tiến lên đoạt lấy oa nhi kia, nhanh như chớp chạy vào bên trong.

Đây là đang diễn cái gì vậy? Đào thị nhíu mày: “Sao lại thế này?”

Lâm Xương một bên ý bảo hai nhi tử phía sau đem thiếu niên kéo vào, một bên bồi cười nói: “Khiến Tam đệ muội chê cười, hài tử này chịu không nổi mẫu thân nó vừa mất, thần chí rối loạn, có điểm điên khùng, nghe nói muội tử của hắn thân mình gầy yếu, nghĩ rằng chúng ta sẽ mặc kệ…… Chớ để ý, chớ để ý.”

Lâm Xương Đại thiếu gia mang theo vài phần trào phúng nói: “Cũng không phải như vậy, đều là thân cốt nhục, ai lại mặc kệ chứ?”

Thiếu niên kia liều mạng giãy dụa, hé ra bị mặt đang bị che miệng dưới ngọn đèn vạn phần vặn vẹo, bông tuyết dừng trên đầu, trên mặt hắn, rất nhanh tan thành nước, theo gò má của hắn chảy xuống, nhưng hắn cũng không hề cảm thấy lạnh lẽo, chỉ liều mạng giãy dụa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung, bi thương tuyệt vọng đến cực điểm.

Lâm Cẩn Dung kiếp trước là một nữ tử không hiểu biết nhiều việc, chưa từng nghe thấy chuyện trên đời này có cha mẹ nhẫn tâm sinh hạ oa nhi mà đem vứt bỏ, gặp phải năm mất mùa tai hoạ, cuộc sống gian nan, đặt tiểu hài tử vào bồn nước mà thả trôi sông cho chết chìm. Cũng có nhà vốn tương đối giàu có, nhưng bởi vì hôn nhân môn đăng hậu đối, sau khi gả đi, đồ cưới của nhà gái thường thường cùng với sính lễ của nhà trai trở thành gia sản chung, phụ thân mẫu thân huynh trưởng không muốn phân chia gia sản, cho nên cũng nhẫn tâm như vậy. Mà trong đó, có nhi tử cũng có nữ nhi, nhưng đại đa số là nữ nhi bị vứt bỏ cho chết chìm.

Nay Lâm Xương gia rõ ràng đang nằm trong tình cảnh như vậy, có tài sản, phụ thân có tuổi đã già nua, hai nhi tử đã trưởng thành có nguyên phối, trong đó một người vừa sinh con, một người tuổi đã lớn chưa làm mai, mà đại tẩu là người tái giá vừa mất, lưu lại nhi tử đang tuổi thành niên cùng nữ nhi mới sinh ra…… Vốn sinh ra đã gầy yếu, sau đó chết non là hợp tình hợp lẽ. Thiếu niên rõ ràng đã biết, cho nên mới thừa dịp cơ hội chạy ra cầu cứu, nếu các nàng mặc kệ, oa nhi mới sinh ra khó thoát khỏi cái chết.

Nàng nếu chưa từng gặp thì không tính, nhưng nếu đã gặp, dù thế nào cũng không thể giả vờ như không biết. Lâm Cẩn Dung bước lên phía trước lớn tiếng nói: “Tộc bá, đây là Tam ca của ta sao? Hắn còn trẻ gặp đại biến, có chút thần chí không rõ ràng là điều khó tránh khỏi, vừa vặn Thủy lão tiên sinh còn ở đây, thỉnh lão tiên sinh bắt mạch cho hắn, xem có gì nguy hiểm không?” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thiếu niên kia hai mắt sáng rực lên.

Lâm Xương lão gia ngẩn ra, lập tức trảm đinh tiệt thiết sai người mở cửa: “Không cần, đa tạ ý tốt của Tứ tiểu thư, hôm nay đã phiền toái các người rất nhiều, không dám trì hoãn thêm. Nếu Tam đệ muội bởi vậy bị liên lụy, ta chính là tội nhân, ta trước đưa các người trở về.”

Gia đình của hắn phức tạp, Đào thị tuy cũng đoán được mơ hồ, nhưng nàng là một phụ nhân bên ngoài thật sự không tiện nhiều lời, lại càng không tiện nhúng tay vào việc này — liên lụy đến gia sản chi tranh, đó là vô tận phiền toái, nàng trong lòng mặc dù rầu rĩ không đành lòng nhưng cũng kéo tay Lâm Cẩn Dung, hướng Lâm Xương lão gia gật gật đầu: “Không cần, ngươi đang vội, chúng ta đi trước. Có chuyện gì thì nói sau, hài tử kia thật đáng thương.”

Lâm Xương lão gia cúi mắt, tùy ý đáp ứng một tiếng.

Lâm Cẩn Dung bị Đào thị dắt ra ngoài, thấy ánh mắt thiếu niên kia dần dần trở nên ảm đạm, lại vẫn không ngừng giãy dụa, dưới sự giam cầm của hai huynh trưởng mà điên cuồng đá đánh, giống như khốn thú tuyệt vọng, đáng thương đến cực điểm.

Trên đường tuyết trắng xóa, cửa lớn dần dần khép lại, đem thiếu niên đang liều mạng giãy dụa ngăn cách ở bên trong, bông tuyết bay đầy trời, có gió trên núi cách đó không xa đang gào thét, cuồn cuộn nổi lên một trận lại một trận tuyết vụ.

Trên đời này có một loại tư vị, trong lúc đang tuyệt vọng, ngươi nhìn thấy hy vọng, nó thậm chí còn ngay tại bên cạnh ngươi, ngươi cảm giác được nó tồn tại, nhưng vô luận ngươi dùng bao nhiêu sức lực, đều không thể nắm bắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó vô tình trượt qua kẽ tay…… Tư vị như vậy, cả đời nếm qua một lần cũng đã đủ. Lâm Cẩn Dung nhớ tới tâm tình của mình khi nghe thấy họ hàng xa kia của Lục gia nói với nàng, Lục Giam đã mang theo phụ thân mẫu thân của hắn đào tẩu, lại nhớ đến bản thân liều mạng giãy dụa trong nước sông lạnh lẽo, hốc mắt không khỏi có chút ẩm ướt.

Nàng túm nhanh cánh tay Đào thị, đau khổ cầu xin: “Nương, chúng ta tới cũng tới rồi, vậy làm người tốt cho trót đi, biết rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra mà. Ta thấy thực không thích hợp, người nói với bá bá đừng làm hài tử bị thương, nhưng bá bá lại vẫn đá lên người hắn, nửa điểm không hề lo lắng không hề đúng mực…… Cứu người một mạng hơn xây bảy tháp phù đồ, nếu là hiểu lầm, cũng nên biết rõ ràng mới tốt, đỡ phải ban đêm ngủ không yên, việc qua đi lại hối hận. Hắn cùng hài tử không có nương che chở, quá đáng thương. Nhà hắn nếu thật sự không đối tốt với hài tử, sẽ không oán chúng ta nhiều chuyện, nếu nổi lên lòng xấu xa, đó là chúng ta làm việc thiện tích đức, con van cầu người ……”

Không biết có phải do một câu của Lâm Cẩn Dung “không có nương che chở quá đáng thương” kia đả động Đào thị hay không, mà Đào thị do dự hồi lâu, mày nhíu chặt, thấp giọng thương lượng với Cung ma ma: “Nếu đã gặp phải cũng không thể giả câm giả điếc, nếu không, chúng ta đến hỏi xem? Nếu thật sự không được, ma ma hãy mua lại tiểu hài tử kia. Chắc cũng không đáng bao nhiêu tiền.”

Cung ma ma thần sắc thực khó xử: “Phu nhân, việc này tuy là hành thiện tích đức, nhưng sẽ dẫn tới vô tận phiền toái, ai biết tương lai……” Lời bà cũng không nói hết, nhưng ý tứ là làm việc thiện tích đức cũng nên lượng sức mình
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status