Thế nào là hiền thê

Chương 43


Editor: Mèo ™

Vi Nhiễm Sương ngồi trên một chiếc xe ngựa thô sơ, khoanh tay dựa đầu vào vách với vẻ mặt thẩn thờ, chuyển động lắc lư của xe ngựa đang chạy cũng không khiến nàng ta tỉnh táo hơn được.

Xe ngựa vẫn luôn chạy nhanh đột nhiên ngừng lại, nàng sửng sốt hồi lâu, mới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Cô nương, xa giá của phủ Đoan Vương đang đến, chúng ta phải tránh ra nhường đường." Người bên ngoài đáp.

Phủ Đoan Vương? Vi Nhiễm Sương biến sắc, vén tấm vải bố trước cửa xe lên, thì nhìn thấy thị vệ mở đường phía trước, đang bảo vệ một chiếc xa giá cao quý do bốn tuấn mã kéo dần dần tiến tới, vừa nhìn đã biết là xe ngựa dành cho nữ quyến của Phủ Đoan Vương. Đi theo phía sau là mấy chiếc xe ngựa nhỏ rất tinh xảo, chắc hẵn ngồi bên trong là đám thị nữ hầu hạ bên cạnh Đoan Vương phi.

Vi Nhiễm Sương cắn môi dưới, trong lòng thấy hơi khó chịu, ngay cả xe ngựa dành cho thị nữ hầu hạ Đoan Vương phi ngồi cũng tốt hơn xe ngựa của nàng ta. Buông tấm vải bố xuống, nàng ta nghe thấy những người đi đường bên ngoài đàm luận xa giá của Phủ Đoan Vương bằng vẻ thán phục, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.

Đợi sau khi xa giá của phủ Đoan Vương đi qua, chiếc xe ngựa thô sơ mà Vi Nhiễm Sương ngồi mới lắc lư chạy tiếp. Xuống xe ngựa, Vi Nhiễm Sương nhìn cửa phủ mộc mạc trước mặt, cũng không có kiệu chờ đón sẵn, nàng ta vịn tay tiểu nha hoàn đi thẳng vào trong, nhà nàng ta cũng không lớn, trong nhà lại không có ai làm quan lớn, vốn không cần chú trọng đến lễ tiết.

Vi Tần thị nhìn thấy nữ nhi về nhà, còn thấy hạ nhân mang theo không ít đồ đạc, liền cười nói: "Nhìn mập mạp hơn một chút, quả thật quý phi nương nương nuôi con rất tốt đó."

Vi Nhiễm Sương miễn cưỡng cười cười, chờ sau khi mẫu thân mang cất những lễ vật Kính quý phi thưởng xong xuôi, mới nói: "Cô cô nói mẫu thân nhớ con, nên bảo con về phủ."

Nghe nàng ta nói thế, sắc mặt Vi Tần thị hơi thay đổi, sau khi bảo hạ nhân trong phòng lui ra, mới có hơi lo lắng nói: "Quý phi nương nương không thích con sao?"

Vi Nhiễm Sương lắc lắc đầu, uất ức nói: "Quý phi nương nương nói Đoan Vương phi rất tốt."

"Lời này là có ý gì, chẳng lẽ nương nương không muốn con làm trắc phi của Đoan vương sao?" Vi Tần thị tức giận nói: "Bà ta là người của Vi gia đấy, lên làm quý phi nương nương rồi thì quên luôn nhà mẹ đẻ sao?" Mặc kệ nói thế nào, cha chồng của bà cũng là huynh đệ ruột thịt với phụ thân Kính quý phi, hôm nay nhất mạch này có nguy cơ suy tàn rồi, Kính quý phi không giúp đỡ thì thôi, còn không nhìn trúng nữ nhi nhà mình, thật là tức chết mà.

Nhưng nếu muốn một quan Ngũ Phẩm Tri châu nho nhỏ vừa được thuyên chuyển về kinh thành như phu quân mình sống an ổn, thì về sau cả gia đình họ đều phải dựa vào Kính quý phi này, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống bất mãn trong lòng, thở dài nói: "Nương nương đã thưởng nhiều lễ vật như vậy, ít nhất thì người vẫn để tâm đến con, về phần Đoan vương điện hạ thì...... Nương sẽ từ từ nghĩ cách giúp con.”

Gương mặt Vi Nhiễm Sương đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Đoan vương điện hạ là một người rất tốt."

Vi Tần thị nhìn vẻ mặt thẹn thùng của nữ nhi, quyết định gặp mặt vị Đoan Vương phi kia trước rồi tính tiếp, tuy gia phụ và huynh trưởng của bà không có thế lực lớn trong triều, nhưng dầu gì cũng là Tần thị nhất mạch, lời nói ít nhiều vẫn có chút trọng lượng.

Nếu nữ nhi nhà mình được vào phủ Đoan Vương, đây cũng là một hướng đi tốt, ít nhất còn có Kính quý phi nương nương chống lưng, Đoan Vương phi sẽ không dám khắt khe với nữ nhi mình, Đoan Vương là biểu ca của Sương nhi, há có thể không để tâm chăm sóc nó nhiều hơn? Vào vương phủ, dù sao cũng hơn là gả cho một quan lại nhỏ nhoi vĩnh viễn không ngóc đầu trở mình nổi.

Lúc này, phủ Trưởng công chúa cực kỳ náo nhiệt, áo váy là lượt, tiên nhạc phiêu diêu. Lúc Khúc Khinh Cư đi tới hậu viện, nếu không phải những người này mặc y phục cổ đại thì suýt chút nữa nàng đã cho rằng đây là một buổi party thời hiện đại rồi.

Nàng vừa tiến đến, liền có một ma ma cẩn thận dẫn nàng vào trong một đình nghỉ, nàng thấy Vệ Thanh Nga đang ngồi bên cạnh một mỹ phụ mặc váy thêu hoa. Đoán rằng người này có thể là công chúa Tấn An, nàng cười tủm tỉm bước lại gần, khẽ nhún người phúc thân, dáng vẻ xinh đẹp mười phân vẹn mười: "Có lẽ đây chính là hoàng tỷ. Đệ muội Khinh Cư xin ra mắt hoàng tỷ."

Công chúa Tấn An đứng dậy, đỡ tay nàng, phúc thân đáp lễ lại: "Nhị đệ muội đừng khách khí như vậy, chúng ta đã là người một nhà, hôm nay gọi các muội đến đây là để tụ hội vui đùa, không nên câu nệ khách khí như thế." Nói xong, liền kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, bảo hạ nhân dâng trà.

Khúc Khinh Cư lập tức cười nói: "Vậy cũng tốt, thường ngày trong phủ muội cũng không chịu nổi những quy củ phép tắc này." Nói xong, nàng liếc nhìn xung quanh: "Sao lại không thấy cháu trai cháu gái ở đây vậy?"

"Ta cho hai đứa nó chơi đùa với các tiểu khách khác rồi" Công chúa Tấn An khoát tay: "Sao có thể để bọn trẻ cùng chơi đùa ở chỗ người lớn chúng ta được, chúng nó không đến ồn ào làm phiền chúng ta, chẳng phải là thoải mái hơn ư?"

Khúc Khinh Cư cười cười, nhưng không đáp lời, mặc dù quả thật bọn trẻ rất ồn ào. Nhưng nàng thân làm mợ, có thể nghe nhưng không thể đồng ý như thế.

"Có đứa nhỏ nào mà không ồn ào đâu." Vệ Thanh Nga cười tiếp lời, chính nàng có nhi tử, nói tới đề tài bọn trẻ, nàng ta nhiệt tình hơn hẵn: "Trẻ nhỏ thích chạy nhảy ầm ĩ thì có sao, như thế thân thể mới càng khỏe mạnh được."

Công chúa Tấn An gật gật đầu: "Đúng vậy, nữ nhân có được hài tử cũng không dễ dàng gì." Nói xong, liền nhìn Khúc Khinh Cư cười: "Hiện tại, đệ muội vẫn chưa có hài tử, ngược lại có thể thoải mái được một thời gian."

Khúc Khinh Cư cười, nâng chén trà lên uống một ngụm: "Có đứa bé ồn ào bên cạnh cũng tốt." Nàng nhận thấy được loáng thoáng ý tốt từ công chúa Tấn An, nếu là người khác thì những lúc như thế này chắc chắn sẽ hỏi nàng khi nào sinh hài tử, nhưng công chúa Tấn An lại liên tiếp nói những chuyện thú vị thoải mái như đang đùa vui.

"Đừng nhìn cảnh náo nhiệt nhà người ta mà hâm mộ, khi nào có hài tử rồi mới biết, không hề dể dàng như mình tưởng tượng đâu.” Công chúa Tấn An không tiếp tục đàm luận về đề tài này nữa: "Lúc nhị đệ và nhị đệ muội thành hôn, ta không có ở kinh thành, cũng không có duyên gặp mặt muội lần nào, hôm nay được gặp, ta phải khen hắn một tiếng may mắn, trân phẩm như muội đã bị hắn cưới được, đây có thể xem là một việc may mắn nhất đời đệ ấy."

Cố gắng khiến mình lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, Khúc Khinh Cư đỏ mặt cúi thấp đầu xuống.

Công chúa Tấn An thấy Khúc Khinh Cư đỏ mặt, biết là nàng xấu hổ, cười nói: "Ta quên mất muội là tân nương, vào lúc này chắc vẫn còn thẹn thùng nhỉ." Lần đầu tiên nàng ta thấy đối phương, thì chỉ cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng nữ nhi này của nàng, đã khiến nàng ta đồng ý với lời nói của hoàng hậu nương nương, vị Đoan Vương phi này rất xứng đôi với nhị đệ.

Vệ Thanh Nga nhìn ra được công chúa Tấn An có ý thân cận với Khúc Khinh Cư, nàng ta nhìn Khúc Khinh Cư với vẻ không ngờ, hôm nay nhị đệ muội vẫn ăn mặc rực rỡ hoa lệ như cũ, mặc như thế dù không đẹp cũng trở thành đẹp. Trong lòng nàng ta luôn biết, nam nhân rất thích những nữ nhân xinh đẹp như vậy, nhưng nàng ta càng hiểu rõ hơn, nữ nhân chỉ dựa vào gương mặt thì khó mà giữ chân được nam nhân lâu dài.

"Công chúa, Thụy vương phi đến."

Công chúa Tấn An nghe hạ nhân báo lại, nụ cười trên mặt đã phai nhạt vài phần, nhưng nếu không nhìn kỹ, sẽ không thể phát hiện ra: "Mau cho mời." Nàng cũng không thường lui tới với Thụy vương, nhưng những hành vi phách lối của hắn ta đã truyền đến tai nàng từ lâu. Là một công chúa đã xuất giá, nàng không tiện nhiều lời, nhưng cũng không có ý muốn qua lại thân cận với phủ Thụy vương. Với tính tình của hắn ta, nếu như một ngày nào đó được lên ngôi, thì những huynh đệ tỷ muội như nàng cũng sẽ không có kết cuộc tốt đẹp gì.

Tâm tình của Tần Bạch Lộ không được tốt, nhưng gương mặt vẫn luôn giữ vững nụ cười, nàng ta đi vào trong đình, sau khi phúc thân chào hỏi công chúa Tấn An, thì đến ngồi xuống bên cạnh Khúc Khinh Cư.

Vì ngồi gần nhau nên Khúc Khinh Cư phát hiện hình như mặt của nàng ta hơi sưng, hôm nay Tần Bạch Lộ trang điểm cũng hơi đậm hơn bình thường, nhìn có vẻ thành thục hẵn lên.

Vệ Thanh Nga cầm chén trà, thổi thổi lá trà trên mặt nước, thong thả uống một hớp mới cười nói với Tần Bạch Lộ: "Hôm nay Tam đệ muội tới hơi muộn đấy."

"Hôm nay ra ngoài đã gặp phải chút chuyện, khiến hoàng tỷ và hai vị tẩu tẩu chê cười rồi." Tần Bạch Lộ nặn ra nụ cười nhàn nhạt, tay bưng chén trà hơi dùng sức: "Là em dâu không đúng."

"Đại tẩu muội chỉ đang nói đùa thôi, vẫn chưa muộn đâu." Công chúa Tấn An cũng nhìn thấy sự bất thường trên gò má nàng ta, giọng nói cũng nhu hòa hơn: "Các muội đã đến đông đủ cả rồi, thì theo ta ra ngoài cùng hàn huyên với mọi người đi, những năm này ta cũng ít lui tới với các nữ quyến trong kinh thành."

Nếu như chị chồng đã lên tiếng, thì đương nhiên phận làm em dâu phải nghe theo rồi, cả ba người đứng dậy theo sau công chúa Tấn An ra ngoài nói chuyện với các nữ quyến đang làm khách trong phủ. Lúc này bọn họ mới phát hiện trong hậu viện có không ít những cô nương trẻ tuổi, cũng không biết công chúa Tấn An có dụng ý gì, tất cả đều chỉ cười không nói.

Khúc Khinh Cư phát hiện Lương thị dẫn theo Khúc Ước Tố và Khúc Hồi Tuyết đến dự tiệc, liền nghiêng đầu quay sang quan sát Tần Bạch Lộ, quả nhiên thấy sắc mặt của nàng ta khó coi hơn lúc nãy.

Thấy tình cảnh này, nàng không khỏi thở dài một hơi, Lương thị này cũng quá hám lợi trước mắt mà không biết suy nghĩ rồi, biết rõ hôm nay Thụy vương phi sẽ đến, cần gì phải gây thêm náo nhiệt như vậy, chẳng lẽ công chúa Tấn An sẽ vì thế mà coi trọng Khúc Ước Tố hơn sao?

"Hôm nay những ai có mặt ở đây đều là quý nhân, từ trước đến giờ bổn cung luôn ưa thích náo nhiệt, chi bằng chư vị trổ chút tài nghệ vẽ vài bức tranh, làm mấy bài thơ từ ca phú cho mọi người ở đây được mở rộng tầm mắt, có được không?!” Tuy công chúa Tấn An nói với giọng như đang trao đổi hỏi ý, nhưng vừa dứt lời, liền có người dâng giấy bút mực nghiên lên.

Có thể bộc lộ tài năng trước mặt công chúa và các vị vương phi, trong lòng không ít người đều hồ hởi nguyện ý, vì vậy những tiểu cô nương trẻ tuổi này đã bắt đầu suy nghĩ đến việc nên vẽ về chủ đề gì, chắt lọc những câu từ để làm một bài thơ hay.

Khúc Khinh Cư nhìn những tiểu cô nương đang nóng lòng muốn thử kia, trong nháy mắt liền hiểu ra, công chúa Tấn An là đang tìm thú vui, các cô nương này khó mà giở trò gì được, trái lại náo nhiệt một chút cũng là một ý kiến hay.

Những người kia đang vẽ tranh làm thơ, đương nhiên Khúc Khinh Cư sẽ không tham gia vào, chỉ ngồi uống trà nói chút chuyện phiếm với mấy vị vương phi.

"Nghe nói đêm Nguyên Tiêu hôm trước, hoa đăng bên bờ sông rất nhiều rất đẹp, chỉ tiếc ta không thể phân thân, nếu không nhất định phải đi ngắm cho thoả lòng." Ninh Vương phi Vệ Thanh Nga giọng mang tiếc hận: "Tuy hoa đăng trong phủ cũng rất đặc sắc, nhưng vẫn thiếu vài phần ý vị."

Khúc Khinh Cư thấy sắc mặt Tần Bạch Lộ càng thêm khó coi.

"Nhị đệ muội có đi ngắm không?" Vệ Thanh Nga quay sang hỏi Khúc Khinh Cư.

Bây giờ trong kinh thành, ai mà không biết Đoan Vương dẫn Đoan Vương phi ra phố ngắm đèn, còn đến thuyền hoa của Thụy vương ngắm pháo hoa nữa chứ? Khúc Khinh Cư nhíu mày, câu hỏi này của Vệ Thanh Nga chẳng qua là muốn khơi lên sự việc mà nàng và Tần Bạch Lộ muốn bưng bít thôi. Dù sao, Khúc Ước Tố cũng mang họ Khúc giống nàng.

Lúc này trong phủ Đoan Vương, Hạ Hành nghe được một tin tức không mấy ngạc nhiên lắm.

"Lão Tam muốn cưới tam tiểu thư phủ Xương Đức công làm trắc phi?" Sắc mặt Hạ Hành bình tĩnh nhìn Vương Xương Danh: "Chuyện này chắc chắn chứ?"

"Phủ Thụy vương đã đưa sính lễ đến phủ Xương Đức công, chuyện đã chắc tám chín phần mười." Vương Xương Danh nói: "Chỉ là chưa biết phủ Xương Đức công có đồng ý hay không thôi."

"Đương nhiên là bọn họ đồng ý rồi." Hạ Hành ngắm nghía một món đồ gỗ được chạm khắc tinh xảo, cười như không cười nói: "Lão Tam chắc đang vui vẻ vì thấy ta sắp mất hết thể diện, hắn cũng không nghĩ lại xem, tam tiểu thư Khúc gia thì có liên quan gì đến vương phi chứ."

Vương Xương Danh không dám nhắc tới vương phi, không thể làm gì khác hơn, nói: "Đái Đạc còn truyền tin đến, Thụy vương hết sức tức giận chuyện khâm sai bị hành thích, hắn ta đang hoài nghi Ninh vương cố ý hãm hại."

Hạ Hành rũ mí mắt, đặt món đồ gỗ xuống, vuốt ve phần đế của nó: "Tuỳ hắn giận."

Chỉ thấy dưới phần đế của món đồ gỗ đó được chạm khắc thành các hình dạng cực kỳ tinh xảo, nhìn thì có vẻ rất đẹp, nhưng kì thực lại không hề kiên cố.

Hết chương 43

**********
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.4 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status