Thị tỉnh

Chương 40


Edit: Dờ

Tần Sấm lại quay ra dặn Thu Thu, "Ở đây cắt tóc, anh đi ra ngoài có việc một lát. Nếu kịp thì về đón, còn không thì làm tóc xong em cứ đi thẳng về nhà là được."

Đừng nhìn Thu Thu vừa yếu đuối vừa dính người, thực ra cậu rất độc lập, cậu sẽ không quấn lấy Tần Sấm làm chậm trễ việc của anh. Thu Thu gật đầu.

Làm tóc là chuyện vừa lâu vừa nhàm chán, Thu Thu thấy mái tóc dài của mình được thợ cắt đi từng lọn từng lọn rơi rụng đầy trên đất.

May mà Thu Thu không phải con gái, không có khái niệm xót tóc, cậu chỉ thấy mới lạ mà thôi.

Cửa hiệu kêu cơm giùm cậu, giữa chừng nhận được điện thoại của Tần Sấm, Thu Thu không hiểu, Tần Sấm đành bảo thợ cắt tóc nghe.

"Nếu em ấy nhìn ngang ngó dọc thì là muốn đi WC, phiền cậu dẫn em ấy đi."

Cũng may Thu Thu không uống nước nên ngồi im làm tóc từ đầu tới cuối.

Trong gương phản chiếu lại khuôn mặt xinh đẹp của cậu nhóc, thợ làm tóc khen, "Đẹp thật đấy, chất tóc cậu mềm ghê."

Thu Thu ghé sát vào gương nhìn, lọn tóc quăn khẽ rơi xuống trán, so với mái tóc dài lúc trước thì trông hoạt bát hơn hẳn.

Cậu không biết thợ làm tóc đang khen cậu, Thu Thu tìm một góc ngồi xuống rồi ngại ngùng ngắm chính mình trong gương.

Có hơi khác biệt. Tóc ngắn đi nhiều, dây buộc tóc mà Tần Sấm cho cậu giờ không cần dùng đến nữa.

Thu Thu mất tự nhiên sờ gáy, mím môi cười.

Khách đi ra đi vào, nhìn thấy một cậu nhóc xinh xắn ngồi trên sofa thì sẽ liếc nhìn một chút, nhìn xong còn nhỏ giọng bàn tán: "Trông ngoan quá..."

Dù không hiểu Thu Thu cũng biết họ đang nói về mình, chỉ không rõ là lời khen hay chê bai.

Vài cô gái trẻ còn rút điện thoại ra chụp ảnh, Thu Thu hoảng sợ nhìn họ, mấy cô liền đỏ mặt trốn đi.

Thu Thu lại càng ngượng, chỉ có thể học theo người khác, vờ cầm điện thoại lên nghịch.

Số lần dùng di động của cậu có thể đếm trên đầu ngón tay. Không phải Tần Sấm không dạy, di động cài tiếng Lào, anh cũng chẳng đọc được. Chỉ là Thu Thu không hứng thú, chỉ dùng với mục đích liên lạc.

Cậu lấy điện thoại ra mở một app lên xem, sau đó vuốt vuốt, gặp những chữ không đọc được thì lại thoát ra, đổi sang xem một cái app khác.

Ngay cả Thu Thu cũng không biết cậu đang xem cái gì, cho tới khi có một người đứng trước mặt cậu, Thu Thu mới ngẩng đầu lên. Không phải là Tần Sấm.

Người đàn ông xa lạ đưa danh thiếp cho Thu Thu, cậu đứng dậy nhận lấy, nhận xong rồi thì không biết phải làm sao nữa.

Người đàn ông tự giới thiệu: "Tôi là người tìm kiếm ngôi sao của công ty xx, đây là danh thiếp của tôi. Xin hỏi cậu có hứng thú nói chuyện với tôi một lát không?"

Đừng nói hứng thú hay không, Thu Thu căn bản đâu biết anh ta đang nói gì. Dù gì Tần Sấm cũng đã nhờ vả trông nom, thợ cắt tóc cất giọng hỏi: "Tìm kiếm ngôi sao? Thật hay đùa đấy? Cậu ấy nghe không hiểu đâu."

Người đàn ông khó hiểu nhìn thợ cắt tóc, cậu ta phất phất cái kéo trên tay, "Người nước ngoài không biết tiếng, đang ngồi chờ... ờ... chắc là anh trai tới đón, hình như thế."

Thế này thì khó rồi đây, người đàn ông kia dường như rất muốn biết cách liên lạc với Thu Thu, liền chỉ di động của cậu: "Cậu có thể thương lượng với anh trai một chút rồi liên hệ với tôi không?"

Có nói nữa thì cũng chỉ là ngồi xe không mua vé. người đàn ông từng bước lại gần, Thu Thu dựng tóc gáy, trong đầu liên tục hiện lên cảnh báo nhắc cậu phải đi, cậu phải về nhà.

Người đàn ông đó không đụng vào Thu Thu, chỉ vòng ra phía trước chặn cậu lại, "Tôi không phải người xấu, cậu đừng hiểu lầm."

Tần Sấm đi xem xe với bên mua xong thì hẹn ngày trả tiền sang tên rồi nhanh chóng bắt taxi về tiểu khu.

Tay thọc vào túi quần, Tần Sấm đi về hướng cửa hiệu cắt tóc, từ xa nhìn vào kính thủy tinh thấy một người vóc dáng rất giống Thu Thu, nhưng tóc thì không phải.

Người nọ quay đầu lại, không phải Thu Thu thì còn có thể là ai. Mái tóc chẻ ngôi giữa uốn quăn nhẹ của cậu khiến Tần Sấm suýt thì không nhận ra, anh vừa định gọi cậu thì thấy một người đàn ông lạ mặt chắn trước mặt Thu Thu.

Có dớp trước đây cậu bị bọn buôn người bắt đi, Tần Sấm không kịp suy nghĩ gì nhiều, chạy đến kéo cổ áo người đàn ông kia, "Mày là ai!"

Giọng nói hung hãn như vậy, vừa nghe đã biết là Tần Sấm. Thu Thu bất an nắm lấy cổ tay anh.

"Tôi là..." Người đàn ông bị kéo đến loạng choạng, cũng không trách Tần Sấm lỗ mãng, anh ta đứng vững lên rồi nói: "Tôi là người tìm kiếm ngôi sao của công ty xx, tôi chỉ muốn hỏi cậu ấy có ý định muốn làm minh tinh hay không."

Người đàn ông lạ mặt tự dưng sáp lại gần Thu Thu này, giờ đây trong mắt Tần Sấm chính là bọn buôn người. Cho dù hắn thật sự là người tìm kiếm ngôi sao, Thu Thu đến tiếng Trung còn không hiểu, làm minh tinh cái gì.

"Mày bị não à! Em ấy không hiểu tiếng Trung, minh tinh cái gì mà minh tinh! Mày đừng có xạo chó!" Tần Sấm đoạt lấy danh thiếp trong tay Thu Thu nhét lại vào tay người đàn ông kia, sau đó dắt Thu Thu đi về, "Mày dám đến nữa tao đánh đấy!"

Tần Sấm cao lớn hơn người đàn ông kia nhiều, anh ta sợ Tần Sấm đánh thật nên đuổi theo mấy bước đã khựng lại.

Tần Sấm hùng hổ kéo Thu Thu đi về tiểu khu, "Tìm kiếm ngôi sao cái nỗi gì! Sao không tìm anh đây! Bà mẹ nó bốc phét không biết ngượng!"

Tần Sấm có thói quen xoa đầu Thu Thu, cảm giác ngứa ngứa nhột nhột dưới tay khiến anh nhớ tới chuyện Thu Thu vừa đổi kiểu tóc.

Cậu nhóc xinh xắn sạch sẽ không hiểu Tần Sấm đang bực dọc cái gì, thở hổn hển chạy đuổi theo anh, lọn tóc trên trán bị gió thổi xõa tung.

Tần Sấm vui vẻ đứng lại chờ Thu Thu, "Đùa, nhìn cũng giống... thần tượng phết đấy..."

Càng nhìn Thu Thu, Tần Sấm càng thấy buồn bực. Trước kia anh cũng khá tự tin về bản thân, giờ đây lại bắt đầu nghi ngờ ngoại hình của mình. Cách ăn mặc của Tần Sấm bây giờ rất không hợp với Thu Thu.

Giống như là... giống như là ông chú mới từ quê lên của Thu Thu vậy.

Hai người đều mặc đồ mua ở trung tâm thương mại, nhưng sao Thu Thu mặc lên lại khác biệt đến thế.

Sắc mặt Tần Sấm thay đổi liên tục, Thu Thu không biết anh đang nghĩ gì, liền cầm lấy tay anh, dùng di động nói: "Muốn đi mua đồ ăn."

Tần Sấm gật đầu lia lịa, "Mua, theo em đi mua."

Hai người đi siêu thị xong về tới nhà, còn rất lâu mới tới giờ cơm tối, Thu Thu giục Tần Sấm tháo rèm cửa với vỏ sofa ra để cậu mang đi giặt.

"Sao lại hiền thảo như thế này?" Thấy dáng vẻ Thu Thu bận bịu vì cuộc sống của hai người, cảm giác tự ti vừa rồi của Tần Sấm tan thành mấy khói, còn thấy hơi đắc ý.

Thu Thu mặc kệ anh, Tần Sấm dính cậu như keo chó, chặn cậu lại không cho ra khỏi phòng tắm, "Hôn một cái rồi anh cho đi ra."

Nhìn Tần Sấm chọt chọt mặt, Thu Thu thấy phiền phức muốn điên mất, tay còn bưng chậu chuẩn bị đi ra phơi đồ.

Tần Sấm mặt dày giục cậu, "Nhanh lên."

Hôn xong một cái, Thu Thu cảm thấy rất không cam lòng, nhưng cậu không phải là người hay thể hiện sự giận dỗi, đành ôm một bụng tức giận đi phơi đồ.

Tần Sấm cảm thấy thật đáng yêu, đang định đuổi theo Thu Thu tiếp tục trêu cậu thì di động vang lên, Tần Lệ nói tối nay muốn đến nhà anh ăn cơm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status