Thiểm hôn kiều thê

Chương 12: Mạc Huệ Linh tìm tới



Lâm Triệt liền dừng lại quay đầu nhìn anh: “Được rồi, chúng ta ngày nào cũng đụng mặt nhau, anh không cần phải gọi tôi một tiếng Lâm tiểu thư, hai tiếng Lâm tiểu thư, nghe thật không quen!”

Cố Tĩnh Trạch im lặng một chút rồi gặt đầu: “Được, Lâm Triệt.” Ánh mắt anh sâu lắng: “Chuyện ngày hôm nay sau này sẽ không xảy ra… Thật ra cô ấy không thường đến đây, chỉ là vì trong lòng vẫn chưa kịp chấp nhận mọi việc.”

“À, không sao đâu, tôi hiểu vì sao cô ấy không vui, nếu là tôi thì tôi cũng không chịu nổi, nhất định sẽ mò đến để thăm dò tình địch. Tôi hiểu, tôi hiểu mà, anh vốn dĩ là nên ở bên cạnh cô ấy.”

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, nhìn bộ dáng ra vẻ hiểu truyện của Lâm Triệt thì ánh mắt anh càng thâm trầm hơn.



Ngày hôm sau.

Lâm Triệt cùng Du Mẫn Mẫn đi thử vai.

Du Mẫn Mẫn lãnh đạm nói: “Bộ phim truyền hình này là một phim cổ trang được cải biên từ một tiểu thuyết, nam chính là Cố Tĩnh Dư, nữ chính thuộc về Mộc Phỉ Nhiên, vai mà em sắp thử là một vai phụ, là nhân vật pháp sư, đây cũng là một vai quan trọng có nhiều đất diễn, nếu em được chọn cho vai này thì rất tốt.”

Lâm Triệt gật đầu hiểu rõ, trong lòng vẫn hơi tự ti, cho rằng một vai diễn như vậy thì không thể đến lượt cô, nhưng cô vốn có rất ít cơ hội thử vai một vai diễn quan trọng thế này, nên tự nhiên vẫn rất chờ mong.

“Cảm ơn công ty đã cho em cơ hội này!” Lâm Triệt nói.

Du Mẫn Mẫn nhìn cô một cái thật sâu: “Không cần, đây là tự em tranh đấu cho chính mình, chị thật ra cũng không có hy vọng nhiều, nhưng nếu đã đến đây thì chị muốn em phải cố gắng hết sức.”

Lâm Triệt gật đầu: “Được, em sẽ nỗ lực, chị Du!”

Cô đã khá quen với các buổi thử vai, cô thay trang phục váy ngắn màu lam, trang điểm nhẹ, chỉnh tề ngay ngắn đứng chờ sẵn.

“Người tiếp theo, Lâm Triệt.”

Đạo diễn và các nhân viên của đoàn phim vừa nghe tên, lướt nhìn qua tài liệu về Lâm Triệt, liền thấy đây là một diễn viên hoàn toàn mới, không tên tuổi, thì tự hỏi một vai diễn quan trọng như vậy sao lại để một diễn viên thế này tham gia thử vai? Không biết là do nhà đầu tư nào nhét vào đây?

Vẻ mặt đạo diễn cũng không quan tâm gì, tuỳ tiện cầm điếu thuốc lên hút.

Khoảnh khắc ông nhìn lên, liền thấy một thân ảnh thanh thoát nhẹ nhàng bước ra, cung kính khom lưng cúi chào, sau đó ngẩng đầu, gương mặt trang điểm tươi tắn, ánh mắt thanh triệt như hồ nước trong vắt, ánh đèn vàng của sân khấu rọi vào làn da trắng sứ, đôi môi hồng hào chúm chím như cánh hoa anh đào, nét đẹp thanh xuân thoạt nhìn khiến tâm trí người khác không khỏi xao xuyến nhộn nhạo.

Ở thời đại mà phẫu thuật thẩm mỹ đã trở thành trào lưu mà còn có thể có một diễn viên trẻ tuổi mang nét đẹp tự nhiên như vậy, đúng là hiếm thấy!

Đạo diễn vội vàng cúi đầu nhìn lại phần tài liệu ghi thông tin cá nhân của diễn viên, ánh mắt ông phiên phiên.

Lâm Triệt, 23 tuổi, nữ, chỉ mới có vài vai diễn nhỏ, những vai diễn thậm chí không có tên nhân vật. Nhưng bộ dạng kỳ ảo linh hoạt đang đứng trên sân khấu kia thật là làm người ta khó quên.

Không gian trở nên yên tĩnh, tưởng như một cây kim rơi xuống sàn nhà cũng sẽ phát ra tiếng động gây chú ý, mọi người đều tập trung xem diễn xuất của cô gái trên sân khấu. Thân áo màu lam xinh tươi uyển chuyển, làm người xem như chìm đắm vào quang cảnh hồ xanh trong lành, đáy lòng thổn thức, không thể rời mắt.

Lâm Lị cũng tới xem buổi diễn thử vai, cô ta vừa bước vào đã nhìn thấy Lâm Triệt, chân mày liền cau lại, mà đúng lúc nhìn thấy tất cả mọi người đang ngẩn ngơ ngắm nhìn, trong lòng lập tức oán hận, bộ dáng kia đúng thật là xinh đẹp, không ngờ con bé này lớn lên lại như vậy!

Lâm Triệt hít một hơi thật sâu, đọc đoạn đối thoại đầy cảm xúc, sau đó lại có cảm giác không được tự tin, ngẩng đầu nhìn ánh mắt tất cả đang chăm chú vào mình thì càng chột dạ. Thôi rồi, lần này xong rồi… dù sao từ đầu cũng không hy vọng gì, từ lúc tốt nghiệp đến giờ cô đã tham gia thử vai vô số lần, thất bại riết đã thành thói quen.

“Đạo diễn, tôi xong rồi ạ.”

“Tốt.” Đạo diễn lại tiếp tục xem tài liệu, giống như không hề quan tâm đến cô.

Lâm Triệt yên lặng đi ra ngoài.

Ai ngờ cô còn chưa kịp rời khỏi nơi này thì Du Mẫn Mẫn đã đi tới, giọng nói rất kinh hỉ vui vẻ: “Lâm Triệt! Lần này em được chọn rồi, mau trở về chuẩn bị một chút đi, em đã được chọn cho vai pháp sư Trần Ý Hàm, công ty sẽ chuẩn bị hợp đồng cho em!”

Lâm Triệt cho rằng mình nghe lầm, đứng thẫn thờ thật lâu cũng chưa định thần lại được. Cô được chọn? Có phải là chuyện quá sức tưởng tượng không? Vốn dĩ không có hy vọng gì, nhưng lúc này cô giống như người vừa trúng số vậy!

“Cảm ơn chị Mẫn Mẫn, em nhất định sẽ về chuẩn bị tốt!”

Du Mẫn Mẫn nhìn cô rồi cười nói: “Được, mau về chuẩn bị đi.”

Thật ra cả Du Mẫn Mẫn cũng không nghĩ Lâm Triệt sẽ được chọn, một nhân vật quan trọng thế này thì đều là mục tiêu cạnh tranh của rất nhiều người, trong khi cô chỉ là một tân binh vụng về.

Tâm tình của Lâm Triệt đang lâng lâng trong hạnh phúc, khoan khoái trở về nhà. Nhưng vừa bước vào cửa thì cô nhìn thấy một phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa mà Cố Tĩnh Trạch hay ngồi.

Mạc Huệ Linh lại tìm đến!

Đáy lòng Lâm Triệt trầm lại, tuy rằng cô và anh là kết hôn giả, nhưng dù anh có hẹn hò với người tình thì cũng nên tìm nơi khác, nếu cứ ngang nhiên ở nhà như vậy không phải quá xấu hổ sao?

Nghĩ vậy nhưng cô vẫn đối mặt với Mạc Huệ Linh, cười cười chào hỏi: “Xin chào, cô đã đến, vậy tôi đi vào trước nhé, cô cứ tự nhiên.”

Mạc Huệ Linh đứng lên, hừ lạnh một tiếng: “Cô việc gì phải chạy đi, trốn tránh tôi làm gì? Sớm muộn cũng phải gặp nhau!”

Sao cơ?

Lâm Triệt hơi kinh ngạc, nhưng cô mau chóng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của đối phương.

Mạc Huệ Linh nhìn Lâm Triệt, nói: “Hôm qua Tĩnh Trạch đã nói với tôi, anh ấy chỉ bị gia đình ép buộc kết hôn, tôi không biết cô đã dùng thủ đoạn gì để Cố gia đồng ý cho cô và anh ấy kết hôn. Nhưng, tôi hy vọng cô hiểu rõ một điều, tôi và Tĩnh Trạch từ nhỏ đã bên nhau, hai chúng tôi là thanh mai trúc mã, tình yêu của chúng tôi không phải chỉ vài trò kỹ xảo của cô là có thể chen vào. Tôi mong cô tự nhận thức được vị trí của bản thân, tôi biết Tĩnh Trạch là người rất tốt, nhưng thân phận địa vị của anh ấy thì người như cô không thể trèo cao, tốt nhất cô nên tự thức thời!”

Đột nhiên ấn tượng tốt mà Lâm Triệt dành cho người phụ nữ này trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất. Nhìn thấy người phụ nữ ưu nhã trước mắt, Lâm Triệt cười lạnh: “Mạc tiểu thư nếu đã tin tưởng anh ấy như vậy, thì càng không cần thiết chạy đến đây nói những lời này với tôi. Mạc tiểu thư yên tâm, tôi thật ra cũng không phải nguyện ý gả cho anh ấy, kết hôn chỉ là việc ngoài ý muốn, tôi sẽ không can thiệp vào quan hệ của hai người! Nếu cô nói hai người tin yêu nhau như vậy, thì cô cứ tiếp tục tin tưởng anh ấy là được.”

Nhìn thái độ Lâm Triệt hờ hững không quan tâm, gương mặt Mạc Huệ Linh tối sầm lại: “Đúng, tôi tin anh ấy, nhưng cũng không thể không nói, anh ấy là người quá ưu tú, phụ nữ vây quanh vô số, cô không phải người đầu tiên cũng không phải người cuối cùng! Lâm tiểu thư, nếu cô có ý gì khác với anh ấy, tôi khuyên cô nên từ bỏ, Tĩnh Trạch chỉ yêu một mình tôi, anh ấy tuyệt đối không động tâm với bất kỳ ai. Cô nên biết để giữ khoảng cách với anh ấy!”

Lâm Triệt cười nhạt.

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status