Thiểm hôn kiều thê

Chương 13: Đừng để Mạc tiểu thư hiểu lầm



Mạc Huệ Linh ngạo mạn đứng dậy, một thân trang phục hàng hiệu, chỉ cần ngước mắt nhìn đã thấy vẻ sang trọng, vẻ mặt lại càng cao cao tại thượng: “Hừ, cô đừng tưởng rằng cô gả cho Tĩnh Trạch là có thể tiếp cận anh ấy, tôi sẽ nói với anh ấy rằng tôi không muốn cô ở bên cạnh anh ấy. Anh ấy sẽ dọn khỏi đây và đến ở với tôi, đến lúc đó cho dù cô đã kết hôn cũng đừng mong gặp mặt anh ấy, mặc kệ cô có tâm tư gì thì đều là uổng phí!”

Đúng vậy, trong mắt Mạc Huệ Linh thì Lâm Triệt dựa vào cái gì mà trở thành vợ của Cố Tĩnh Trạch, bởi cô ta mới là người mà anh yêu.

Lâm Triệt nhìn gương mặt cao ngạo, liền hiểu đối phương đang rất tức giận, nhưng cô chỉ biết bất đắc dĩ thở dài. Dù người phụ nữ này thật đáng ghét, nhưng thật ra cũng rất đáng thương. Có lẽ đây là cái khổ của người giàu có, sống trong hào môn thế gia nhưng hôn nhân của bản thân lại không thể tự định đoạt. Tất cả đều là người bị hại, thậm chí Lâm Triệt còn thấy đồng cảm với Mạc Huệ Linh.

Chỉ là nếu đã khổ sở đến vậy, vì sao họ còn phải nhẫn nhịn, vì cái gì mà họ lại không dứt khoát đứng lên đấu tranh cho tình yêu của mình? Mà Mạc Huệ Linh này vì sao không đi tìm anh để hạ quyết tâm, mà lại đi tìm cô?

Lâm Triệt nghĩ lại lúc kết hôn không ai nói cho cô biết anh có mối quan hệ phức tạp như vậy, bằng không thì cô cũng không dễ dàng kết hôn, ai mà ngờ anh lại có một người bạn gái thâm tình thế này.

Lâm Triệt nói thẳng: “Nếu anh ấy có thể dọn đến ở với cô, tôi cũng rất vui, cô nên đi nói ngay với anh ấy đi.”

Mạc Huệ Linh cảm thấy Lâm Triệt đúng là mẫu người cô ta ghét, càng nhìn càng phản cảm, nhất là thân phận hiện tại của cô – vợ của Cố Tĩnh Trạch.

Không thể phủ nhân Lâm Triệt là người có nhan sắc, làn da trắng nõn, gương mặt thanh thuần, một cô gái xinh đẹp như vậy lại ngày đêm ở cạnh Cố Tĩnh Trạch thì Mạc Huệ Linh sao có thể yên tâm. Cô ta hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lâm Triệt một cái, rồi ngẩng đầu kiêu ngạo rời khỏi.



Buổi tối khi Cố Tĩnh Trạch trở về nhà, phòng khách cực kỳ yên tĩnh, Cố Tĩnh Trạch nhẹ nhàng hỏi người hầu: “Thiếu phu nhân đâu?”

Người hầu vội trả lời: “Thiếu phu nhân ở phòng ngủ.”

Cố Tĩnh Trạch thuận thế hướng về phòng ngủ, chỉ là không nghĩ tới vừa đẩy cửa ra thì đập vào mắt anh là tấm lưng trần trắng mịn màng… Cô đang thay quần áo?

Thời điểm cửa bị đẩy ra, Lâm Triệt hoảng sợ, nhảy dựng lên.

“A! Cố Tĩnh Trạch!” Cô hét lên một tiếng, nhưng không quan trọng, mà điều quan trọng là vì lúng túng mà cô vô tình xoay người lại… phía sau lưng đã bị xem không nói, giờ đến phía trước…

Cố Tĩnh Trạch thấy phần mềm mại trên thân thể của cô đưa ra trước mặt anh, đôi mắt anh trở nên khựng lại như bị thôi miên.

Lâm Triệt vội lấy tay che ngực, ức chế nhìn người đàn ông đứng ở cửa phòng: “Cố Tĩnh Trạch, anh không thể gõ cửa trước hay sao!?”

Làn da cô trắng như tuyết, bờ vai nhỏ nhắn mảnh mai, xương quai xanh gợi cảm, phần da trên bả vai mịn màng không một tì vết…

Trong lòng đột nhiên thảng thốt, anh hơi hơi dời đi ánh mắt, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chỗ này hình như là phòng ngủ của tôi…”

Lâm Triệt ngẩn cả người, cũng nhớ ra đây đúng là nhà của anh… Nhưng mà không đúng!

Lâm Triệt nói: “Này, tuy ở đây là nhà anh, nhưng đừng quên chúng ta đã kết hôn, ít nhất tôi cũng có một nửa quyền sở hữu, từ giờ cho đến trước khi ly hôn thì tôi cũng có quyền ở phòng này, nói cách khác, đây cũng là phòng ngủ của tôi!”

Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt nói: “Xem ra em vẫn chưa quên chúng ta đã kết hôn, vậy thì em cũng không cần phải che như vậy đâu.”

“…” Lâm Triệt cúi đầu nhìn, thảo nào cô cảm thấy da thịt mình lành lạnh, thì ra là chưa mặc xong quần áo… Cô lập tức vơ lấy quần áo quay đầu lại, nhanh chóng mặc vào chỉnh tề.

Cố Tĩnh Trạch làm như không quan tâm, bước vào mở tủ lấy một tập tài liệu rồi yên lặng đi ra ngoài.

Lâm Triệt đứng đó nhìn anh rời đi, mới hít một hơi thật sâu, chớp chớp đôi mắt. Cô suy nghĩ một chút, Cố Tĩnh Trạch… không phải Mạc Huệ Linh nói không để anh ở đây sao, sao anh còn trở lại?

Thời điểm Lâm Triệt đi ra khỏi phòng, vẫn còn ngượng ngùng kéo kéo quần áo của mình.

Cố Tĩnh Trạch đang cúi đầu xem tài liệu, giống như không nhìn thấy cô, cũng không ngẩng đầu lên.

Lâm Triệt bước tới, đang suy nghĩ không biết có nên quấy rầy anh không, rốt cuộc chẳng biết người đàn ông này có bao nhiêu bệnh, đừng nói cô vừa mở miệng thì anh lại phát bệnh nữa thì…

Cô định bỏ đi thì người nãy giờ vẫn cúi đầu nhìn tài liệu đột nhiên lên tiếng: “Có chuyện gì?”

Lâm Triệt giật mình, lấy tay vỗ ngực thấp thỏm nhìn Cố Tĩnh Trạch, trong lòng thầm nghĩ người này sao bỗng dưng lại gọi ngược cô lại, làm cô căn bản không biết nên nói gì.

“Anh biết tôi đang ở đây sao? Tôi còn tưởng anh không thèm nhìn tới tôi, không muốn nghe tôi nói truyện, tôi không muốn quấy rầy anh nên định đi.” Lâm Triệt giải thích một chút.

Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, một tay vuốt cằm, đôi mắt anh dưới ánh đèn vàng nhạt nhất thời trở nên mê ly hút hồn.

“Tôi có ngửi được mùi hương của em.” Anh trả lời gọn lỏn.

Lâm Triệt sững sờ… Mặt cô nóng ran đỏ ửng, lời này không phải quá ái muội sao?

Cố Tĩnh Trạch thấy mặt cô đỏ au đến cả mang tai, liền kỳ quái hỏi: “Mặt em sao lại đỏ rực vậy, có bệnh sao?”

“…”

Chính anh mới là người có bệnh, à không, anh vốn dĩ luôn có bệnh, đúng là ra cửa quên uống thuốc mà.

Lâm Triệt nói: “Tôi không sao.”

Cái cảm giác bị người ta nhìn thấy hết thân thể vẫn còn làm cô ngượng ngùng. Lâm Triệt nghĩ cô đúng là không phải đối thủ của anh, dù cô tự xưng mình là diễn viên chuyên nghiệp, nhưng từ lúc bắt đầu thì cô lại không thể xử sự công tư phân minh rạch ròi như người đàn ông này.

Có lẽ vì trong lòng anh đã có người mình yêu, cho nên nhận định tình cảm của bản thân rất rõ ràng. Một Cố Tĩnh Trạch điềm tĩnh, đến mức nhìn trọn cả thân thể trần trụi của cô mà không hề có phản ứng, giống như không xem cô là phụ nữ, đúng là một người đàn ông thâm tình chung thuỷ với Mạc Huệ Linh mà.

Lâm Triệt thầm nghĩ trong lòng, cô nhất định không thể thua kém, cô cũng sẽ công tư phân minh!

Cố Tĩnh Trạch nhìn biểu tình trên gương mặt cô thay đổi liên tục, lại hỏi lần nữa: “Không phải em có chuyện muốn nói với tôi?”

Lâm Triệt chưa mở lời thì anh đã biết cô có chuyện muốn nói sao…?

Cô liền bước tối: “Không có gì, chỉ là sao anh lại trở về?”

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày: “Sao tôi không thể trở về?”

Lâm Triệt nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh, trong lòng lại thắc mắc, không lẽ Mạc Huệ Linh chưa nói với anh là cô ta không muốn anh ở đây?

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cố Tĩnh Trạch, Lâm Triệt vội im lặng. Cô không thể can thiệp vào chuyện giữa anh và Mạc Huệ Linh, nếu Mạc Huệ Linh muốn nói thì tự đi mà nói, cô sẽ không liên quan gì cả. Cô nhún nhún vai trả lời: “Chỉ là… Tôi thấy anh không cần phải trở lại, kết hôn cũng đã nhiều ngày rồi, anh bận rộn như vậy, nếu cứ phải về đây cũng không tốt lắm.”

Cố Tĩnh Trạch híp mắt lại: “Là ý gì?”

Lâm Triệt nói: “Tôi cảm thấy nếu anh cứ ở đây với tôi thì Mạc tiểu thư nhất định không vui, anh không về sẽ tốt hơn!”

Chân mày của Cố Tĩnh Trạch lơ đãng nhíu lại: “Tôi tưởng rằng chúng ta đã nói rõ, chỗ này là nhà của tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?”

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status