Thiểm hôn tổng tài khế ước thê

Chương 174: Uy hiếp Doãn Tư Thần



Chi nhánh tại thành phố K của tập đoàn Doãn thị vì thành lập gấp rút và không chú trọng lắm về mặt bằng, nên đã chọn một toà cao ốc tương đối nhỏ, toà nhà này chỉ hơn mười tầng.

Nhưng độ cao mười tầng thì cũng đủ để một người ngã xuống sẽ tan xương nát thịt!

Nhiễm Tịch Vi cứ như vậy ngang nhiên ngồi trên tầng thượng của toà nhà rồi lấy điện thoại gọi Doãn Tư Thần.

Nhìn màn hình di động báo có cuộc gọi của Nhiễm Tịch Vi, Doãn Tư Thần không muốn và cũng không dám bắt máy.

Vừa rồi mẹ anh ở tận Nam Mỹ đã trực tiếp gọi về, nghiêm khắc cảnh cáo anh tuyệt đối không được làm buồn lòng Nhiễm Tịch Vi.

Lời nói của Nhiễm Tịch Vi đối với Cố Hề Hề có thể là nửa thật nửa hù doạ, nhưng những lời mà Doãn phu nhân nói ra lại là sự thật.

Cha mẹ của Nhiễm Tịch Vi và Doãn Tư Thần có quan hệ thân thiết, nếu không thì người lớn hai bên gia đình cũng không để họ lớn lên bên nhau. Nếu không thì năm đó Doãn Tư Thần theo đuổi Nhiễm Tịch Vi thì hai gia đình sao lại không phản đối?

Tất cả đều vì mối giao tình giữa hai bên, mẹ của Doãn Tư Thần cũng rất yêu thích Nhiễm Tịch Vi. Năm đó Nhiễm Tịch Vi đột nhiên biến mất không một lời giải thích, dù điều này làm Doãn Tư Thần phát điên, nhưng gia đình của Nhiễm Tịch Vi chỉ tỏ một vẻ áy náy xin lỗi cho qua chuyện, vậy mà quan hệ giữa hai gia tộc vẫn không hề bị ảnh hưởng.

Giờ Nhiễm Tịch Vi đã trở lại, mẹ của Doãn Tư Thần dĩ nhiên hy vọng cô ta sẽ trở thành con dâu của bà. Trước đây bà không hề tham dự hôn lễ của Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề, đơn giản là bởi vì bà cảm thấy thân phận Cố Hề Hề không xứng với con trai bà, không đủ tư cách làm con dâu Doãn gia.

Bà biết rõ Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề kết hôn chỉ vì đứa bé nên không ra mặt ngăn cản. Nhưng từ lúc hai người kết hôn đến giờ, bà chưa bao giờ xuất hiện, cũng chưa từng nói chuyện hay hỏi thăm về Cố Hề Hề, điều này thể hiện thái độ rất rõ ràng!

Trước đây Cố Hề Hề chỉ nghĩ đến việc rời khỏi Doãn gia, cô căn bản không suy nghĩ về hoàn cảnh phức tạp bên trong nội bộ gia đình Doãn gia. Đến tận ngày hôm qua khi đã xác định tình cảm với Doãn Tư Thần, cô vẫn chưa nhận thức được vấn đề này.

Thời điểm này khi mẹ của Doãn Tư Thần trực tiếp gọi điện thoại cho anh, Cố Hề Hề mới nhớ tới cô vẫn còn một người mẹ chồng chưa gặp mặt.

Cô biết người mẹ chồng thần bí này rất không hài lòng về cô. Giờ bà lại gọi cho Doãn Tư Thần, không lẽ muốn ép anh phải tiếp nhận Nhiễm Tịch Vi?

Đáy lòng Cố Hề Hề đột nhiên chua xót.

Cô cảm thấy con đường tình duyên của mình sao lại lận đận đầy đau khổ?

Mối tình đầu tan vỡ, người yêu cũ đã vô tình lạnh nhạt mà đem bán mình để đổi lấy sự giàu sang, sau đó còn bắt cóc mẹ và muốn cưỡng bức mình.

Một cuộc hôn nhân bất đắc dĩ bị rằng buộc bằng một hợp đồng, không ngờ cô lại lạc mất trái tim mình mà động tâm với đối phương.

Vốn dĩ cho rằng mọi trắc trở trong đời mình đều đã qua đi, rốt cuộc đã tìm được tình yêu thật sự. Nhưng hạnh phúc vỏn vẹn chưa tới một ngày, mẹ chồng lại đích thân gọi điện thoại muốn đẩy chồng mình cho mối tình đầu của anh…

Cố Hề Hề nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đáy mắt của cô lặng lẽ bi thương.

Tầm mắt Mặc Tử Hân vẫn luôn nhìn Cố Hề Hề, còn người trên tầng thượng là ai, nhảy lầu hay không nhảy lầu, anh đều không quan tâm.

Điều duy nhất anh quan tâm là tâm trạng của Cố Hề Hề!

Mặc Tử Huyên cũng nhìn Cố Hề Hề.

Khi Cố Hề Hề bi thương, gương mặt cực kỳ giống Vân Nặc. Trước đây vẻ mặt Vân Nặc hay u buồn, nét mặt đó lại mang theo một vẻ thần bí ma lực, làm đáy lòng những người quan tâm cô đều cảm thấy đau thương.

Mặc Tử Huyên chủ động nắm tay Cố Hề Hề, ngầm an ủi cô.

Cố Hề Hề hơi hơi quay đầu hướng về Mặc Tử Huyên, nở nụ cười cảm kích.

Mộc Nhược Na kế bên cũng không cam lòng yếu thế, cô cầm tay còn lại của Cố Hề Hề, vỗ vỗ vào mu bàn tay để động viên bạn của mình.

Thời điểm Cố Hề Hề quay đầu nhìn Mộc Nhược Na thì hốc mắt của cô đã ửng đỏ lên.

Không ngờ khi mình uỷ khuất, người đầu tiên phát hiện quan tâm đến mình… lại là người ngoài…

Lúc này Doãn Tư Thần đã xông vào thang máy chạy lên thẳng tầng thượng để ngăn cản Nhiễm Tịch Vi.

Cố Hề Hề không biết khi nãy anh và mẹ của anh trao đổi gì qua điện thoại, nhưng trong khoảnh khắc cô đã cảm nhận được có một bàn tay vô hình chen ngang vào cuộc sống này, ngang nhiên xé toạc hạnh phúc của cô…

“Chúng ta cũng lên đó đi.” Cố Hề Hề nhẹ nhàng thở dài, cố gắng kiềm nén nước mắt đang muốn trào ra, mở miệng nói: “Dù sao cũng không thể để cô ta thật sự tự sát được!”

Nói xong câu này, Cố Hề Hề cùng Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na liền đi vào, Mặc Tử Hân đương nhiên cũng không bàng quang đứng nhìn, anh cũng đi theo phía sau.

Nhóm trợ lý xôn xao cũng xông lên.

Bên ngoài là tiếng còi hú ầm ĩ của xe cứu hoả vang vọng lại.

Một nơi thuộc sở hữu của nhân vật có tầm quan trọng tại thành phố K lại xảy ra chuyện như vậy, dĩ nhiên việc báo nguy phải ưu tiên hàng đầu, xe cứu hoả đã tức tốc chạy tới.

Lúc Cố Hề Hề lên tới tầng thượng, vừa lúc nhìn thấy Doãn Tư Thần đang đứng một bên khuyên nhủ Nhiễm Tịch Vi: “Tịch Vi, em xuống đây trước được không? Có gì chúng ta từ từ nói.”

Nhiễm Tịch Vi không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa.

“Tư Thần, chúng ta không còn gì để nói nữa! Em xuống thì sao? Anh có ly hôn Cố Hề Hề không? Anh có ở bên em không? Anh sẽ không làm vậy… Anh chỉ là kế hoãn binh thôi! Anh căn bản không yêu em nữa!” Nhiễm Tịch Vi gào khóc la lối: “Tư Thần, sao anh lại đối xử với em như vậy? Không phải em đã biết lỗi rồi sao? Em đã xin lỗi chuyện sáu năm trước ra đi mà không giải thích rồi mà! Trước kia chuyện gì anh cũng đều tha thứ cho em, sao lần này lại không? Anh từng nói cả đời sẽ yêu em, sẽ chờ em, vậy vì sao chỉ mới sáu năm mà anh đã nuốt lời? Không phải em đã trở về rồi sao? Vì cái gì mà anh cứ phải rời khỏi em?”

Doãn Tư Thần nhìn thoáng qua Cố Hề Hề, liền cảm thấy lúng túng khó xử.

Gương mặt Cố Hề Hề lãnh đạm không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng càng như vậy thì càng làm Doãn Tư Thần lo sợ…

Anh thậm chí hy vọng Cố Hề Hề sẽ tức giận hoặc phẫn nộ, vì như vậy chứng minh cô vẫn còn quan tâm đến anh.

Nhưng hiện giờ có vẻ như cô không còn để ý gì nữa…

Doãn Tư Thần không dám nghĩ đến tình huống khi Cố Hề Hề xa lánh anh.

Nhiễm Tịch Vi thấy Cố Hề Hề, liền gắng sức khóc lớn hơn nữa!

“Tư Thần, em hỏi anh một câu, anh còn yêu em không?” Nhiễm Tịch Vi điên cuồng hướng về Doãn Tư Thần mà rống lớn lên, hơn nửa người của cô ta đã lơ lửng trong không trung.

Chỉ cần chút nữa thôi thì có thể sẽ rơi xuống!

Doãn Tư Thần đã hoàn toàn bị Nhiễm Tịch Vi hù doạ!

Nếu Nhiễm Tịch Vi thật sự rơi xuống, anh không biết phải trả lời với mẹ của anh như thế nào, càng không thể giải thích với Thượng Kha!

Thượng Kha chỉ mới rời khỏi hai ngày, còn dặn dò nhiều lần nói anh phải chăm sóc Nhiễm Tịch Vi!

“Anh nói đi! Doãn Tư Thần anh trả lời em đi!” Nhiễm Tịch Vi chính là muốn uy hiếp Doãn Tư Thần!

Vừa rồi không phải Cố Hề Hề nói chỉ cần Doãn Tư Thần chủ động nói chia tay thì Cố Hề Hề sẽ không do dự mà ra đi sao?

Được, Cố Hề Hề! Tôi sẽ cho cô phải chính tai nghe!

Cố Hề Hề lập tức xoay người, không để Doãn Tư Thần thấy sắc mặt của mình. Nhưng bàn tay vẫn nắm chặt gắt gao đã tố cáo tâm tình hỗn loạn.

Mộc Nhược Na duỗi tay vỗ về bàn tay Cố Hề Hề, thấp giọng nói: “Hề Hề, đừng như vậy! Dù Nhiễm Tịch Vi có ép Doãn Tư Thần nói cái gì, đều không phải là lời thật lòng của anh ta!”

Mặc Tử Huyên vừa ngước mắt nhìn lên liền thấy được ánh mắt anh trai của cô đang nhìn chăm chú, cô liền hiểu rõ, anh hai của mình yêu Cố Hề Hề!

Cũng phải, Cố Hề Hề giống Vân Nặc như vậy.

Anh hai từng rất yêu thương chị Nặc Nặc. Giờ chị Nặc Nặc đã không còn nữa, nếu anh hai thích Cố Hề Hề thì cũng là chuyện dễ hiểu.

Đột nhiên Mặc Tử Huyên cảm thấy để Cố Hề Hề trở thành chị dâu của mình cũng là việc tốt… Tuy cô và Cố Hề Hề tiếp xúc không nhiều, nhưng đã cảm nhận được ở đối phương một nhân phẩm tốt.

Mặc Tử Huyên nhìn Cố Hề Hề nói: “Không sao cả, dù toàn bộ thế giới không ai ở bên cậu, thì đã có tôi!”

Mộc Nhược Na liếc Mặc Tử Huyên một cái, hừ, tôi còn chưa nói câu này thì cô nói cái gì?

Mặc Tử Huyên cũng liếc mắt lại Mộc Nhược Na, hừ hừ, ai kêu cô không nói sớm?

Đôi mắt Cố Hề Hề lập loè, nước mắt đã nhoè đi tầm nhìn của cô: “Được, đến lúc nếu tôi không còn chỗ nào để đi, hai người cần phải nuôi tôi đó! Không được ghét bỏ tôi đâu!” Câu nói nghe như đang đùa giỡn, nhưng lúc cô nói câu này thì không có một chút gì là vui đùa.

Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề xoay người đi, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Trên đời này anh có thể không quan tâm bất kỳ ai, nhưng lại không thể bỏ mặc lời nói của mẹ anh.

Nếu Nhiễm Tịch Vi hôm nay thật sự xảy ra chuyện, mẹ có lẽ cả đời sẽ không tha thứ cho mình?

Nhiễm Tịch Vi cứ giữ nguyên tư thế lơ lửng như vậy mà gắt gao nhìn chằm chằm Doãn Tư Thần.

“Tôi đã từng yêu.” Doãn Tư Thần nhẹ nhàng trả lời.

Nghe câu trả lời của Doãn Tư Thần, ngón tay Cố Hề Hề một lần nữa dùng sức nắm chặt lại.

“Còn bây giờ thì sao? Anh còn yêu em không?” Nhiễm Tịch Vi tiếp tục thúc ép.

Doãn Tư Thần cười khổ: “Tịch Vi, em không phải đã biết rõ rồi sao?”

“Tư Thần, nhưng em vẫn còn rất yêu anh… Em không tin anh có thể quên đi quá khứ của chúng ta. Chúng ta từng yêu nhau như vậy, từng có những ký ức đẹp nhất của nhau, anh lại có thể bỏ em?” Nước mắt Nhiễm Tịch Vi liên tục chảy dài: “Tư Thần, em biết em không nên làm khó người khác. Nhưng như vậy đối với em thật sự không công bằng! Em thậm chí còn không có được một cơ hội cạnh tranh công bằng mà anh đã bỏ rơi em!”

Doãn Tư Thần không thể nói gì nữa.

“Tư Thần, em thừa nhận hôm nay em thật sự quá kích động, nhưng tất cả đều tại Cố Hề Hề!” Nhiễm Tịch Vi đưa ngón tay chỉ vào Cố Hề Hề, bởi vì vậy mà người cô ta lại nghiêng nghiêng thiếu chút nữa là ngã xuống, khiến Doãn Tư Thần hoảng hốt muốn đưa tay ra giữ lấy cô ta.

Thấy dáng vẻ khẩn trương của Doãn Tư Thần, Nhiễm Tịch Vi liền nở nụ cười vui vẻ: “Anh thấy không, anh vẫn rất lo lắng cho em? Anh vẫn rất quan tâm em đúng không? Tư Thần, em mừng lắm! Trong lòng anh vẫn có em, em thật sự rất vui! Cho dù chỉ có thể sống đến ngày hôm nay thôi, em đã thấy đủ rồi! Cuộc đời này có được tình yêu của anh, em không cầu mong gì nữa!” Nhiễm Tịch Vi thút thít nói.

“Tịch Vi, em xuống đây trước được không? Xuống đây rồi chúng ta từ từ nói chuyện! Em muốn gì thì tôi đều có thể đồng ý, được không?” Doãn Tư Thần vừa rồi thật sự bị hoảng sợ, đành phải trấn an Nhiễm Tịch Vi mà không còn tâm trí nghĩ đến Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề nhẹ nhàng nhắm hai mắt, quay đầu lại, đưa lưng về phía Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi.

Cô đã đoán trước được kết cuộc này… Chỉ là cô không thể đoán được mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa….

Doãn Tư Thần, anh vì trấn an Nhiễm Tịch Vi mà sẽ ly hôn với tôi sao?

Doãn Tư Thần, anh sẽ đồng ý hết mọi điều cô ta muốn sao?

Tôi phải tin anh như thế nào nữa đây…

“Tư Thần, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?” Nhiễm Tịch Vi si ngốc nhìn Doãn Tư Thần, mở miệng nói: “Có thể cho em một cơ hội cạnh tranh công bằng được không?”

Edited by Airy

Beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status