Thiểm hôn tổng tài khế ước thê

Chương 208: Mộc Nhược Na nổi giận



Nhiễm Tịch Vi bày ra bộ dáng vô tội: “Cho nên cô cứ yên tâm. Trừ tôi ra, thì ở trong lòng Thượng Kha người quan trọng thứ nhì là cô. Tôi sẽ không để ý việc anh ấy và cô ở bên nhau. Tuy trước kia Thượng Kha từng nói sau này lấy ai làm vợ thì sẽ hỏi ý tôi trước, chờ tôi gật đầu anh ấy mới dám thổ lộ tiến tới. Dù cô và Cố Hề Hề là bạn tốt, nhưng tôi vẫn như cũ, không ngại cô và Thượng Kha ở bên nhau.”

Mộc Nhược Na thấy buồn cười.

Cô không ngại?

Cô không ngại nhưng tôi ngại!

Sắc mặt Cố Hề Hề lúc này giận đến tái xanh.

Nhiễm Tịch Vi quả thật rất quá đáng!

Cô ta nói năng có vẻ như lung tung kích động, nhưng từng câu từng chữ rõ ràng đều muốn đả kích Mộc Nhược Na.

Cố Hề Hề nhịn không được muốn tiến lên thì Mặc Tử Huyên lại kéo tay cô, thấp giọng nói: “Mộc Nhược Na không phải kiểu phụ nữ dễ bị bắt nạt đến vậy. Nếu không sao có thể ngồi ở vị trí phó tổng của Ody được chứ?”

Quả nhiên Mộc Nhược Na đã nở nụ cười, khoanh tay trước ngực nhìn Nhiễm Tịch Vi, đáy mắt không hề che dấu ý trào phúng: “Nhiễm tiểu thư, cô hình như đã suy nghĩ quá nhiều thì phải?”

Nhiễm Tịch Vi ngẩn ra, mở to mắt nhìn Mộc Nhược Na.

Đáng tiếc là bộ dạng đáng thương này không có tác dụng với Mộc Nhược Na, cô cảm thấy vô cùng chán ghét khuôn mặt của Nhiễm Tịch Vi.

“Ai nói tôi và Thượng Kha có quan hệ yêu đương? Là Thượng Kha ư?” Mộc Nhược Na duỗi tay ung dung vuốt lọn tóc trên đầu Nhiễm Tịch Vi, vẻ mặt khinh thường cứ như trước mặt cô chỉ là một tiểu hồ ly nhãi nhép: “Nhiễm tiểu thư, phụ nữ thông minh thì rất tốt, nhưng phụ nữ tự cho mình thông minh thì chỉ khiến người khác chán ghét! Chuyện của cô và Thượng Kha trước giờ tôi chưa từng có hứng thú! Suốt sáu năm cô trốn biệt tích, quan hệ của tôi và Thượng Kha gần gũi như thế nào, anh ta có kể cho cô nghe không? Nếu tôi có tâm ý coi trọng Thượng Kha, cô cảm thấy với điều kiện của tôi lại không thể nắm bắt được một người đàn ông sao?”

Nhiễm Tịch Vi kinh ngạc nhìn Mộc Nhược Na.

“Dù sao thì đồ vật cô thích, chưa chắc tôi đã xem trọng! Cô thích Doãn Tư Thần cũng được, cô và Thượng Kha là thanh mai trúc mã vô tư bên nhau cũng tốt, đều không liên quan đến tôi. Tôi đi theo Thượng Kha chỉ bởi vì mức lương hai trăm vạn một năm cho vị trí phó tổng giám đốc Ody, à còn hoa hồng hàng năm hơn một ngàn vạn nữa. Chuyện chỉ đơn giản vậy thôi!” Mộc Nhược Na khoé miệng châm biếm: “Thượng Kha thích ai là tự do của anh ta. Tôi không quản được và cũng lười quản. Đến lúc anh ta kết hôn, tôi thân là phó tổng đương nhiên phải ăn mừng lớn mới được! Nếu Nhiễm tiểu thư biết người Thượng Kha thích là ai, không ngại nói cho tôi biết trước để còn chuẩn bị bao lì xì nha!”

“Cô…!” Nhiễm Tịch Vi không nghĩ tới Mộc Nhược Na lại đáp trả như vậy.

Không lẽ Mộc Nhược Na thật sự không có để tâm tới Thượng Kha!?

Tức khắc trên mặt Nhiễm Tịch thoáng hiện bộ dáng thương tiếc cảm khái, giống như việc Mộc Nhược Na không thích Thượng Kha chính là tội ác tày trời vậy…

Chậc chậc, phụ nữ đúng là mâu thuẫn!

Điển hình ở đây là Nhiễm Tịch Vi, cô ta một mặt khoe khoang mối quan hệ thân thiết với Thượng Kha, mặt khác lại vì thái độ Mộc Nhược Na đối với Thượng Kha khinh thường mà đau lòng.

“Nhưng có chuyện này tôi muốn làm sáng tỏ một chút.” Mộc Nhược Na gằn từng chữ với Nhiễm Tịch Vi nói: “Cô nói tôi không thích cô là vì Cố Hề Hề? Không không không, cô coi trọng mình quá rồi! Ở trong mắt tôi, cô còn không có tư cách này. Tôi có thể vì Cố Hề Hề mà không thích Doãn Tư Thần nếu anh ta đối xử không tốt với cô ấy, nhưng sẽ không vì Cố Hề Hề mà không thích cô. Bởi vì chính tôi vốn dĩ đã cực kỳ chán ghét cô!”

Mộc Nhược Na nói ra những lời này, không chỉ Nhiễm Tịch Vi sợ đến ngây người, cả Cố Hề Hề cũng bất ngờ.

Đây là lần đầu tiên Mộc Nhược Na nói thẳng trước mặt một người là cô chán ghét họ.

Xem ra Mộc Nhược Na thật sự tức giận!

“Nhược Na, sao em có thể nói với Tịch Vi như vậy chứ?” Tiếng của Thượng Kha đột nhiên vang lên từ phía sau.

Mộc Nhược Na nhấc đầu lên thì liền nhìn thấy Thượng Kha và Doãn Tư Thần đang cùng nhau đi tới.

“Thượng Kha, thật xin lỗi!” Nhiễm Tịch Vi quay đầu thấy Thượng Kha và Doãn Tư Thần, nhưng lần này cô nàng lại không chạy đến bên ai cả, cứ đứng một chỗ khóc toáng lên: “Thật xin lỗi, em lại làm chuyện này phức tạp lên! Em chỉ muốn giải thích một chút với Mộc tổng về quan hệ của em và anh, nào ngờ Mộc tổng lại nói những lời tổn thương em thế này. Thượng Kha, anh đừng trách Mộc tổng được không? Đều là do em không tốt, không nên tự ý làm bừa!”

Mộc Nhược Na tức khắc bật cười mỉa mai.

Đôi mắt Doãn Tư Thần nhìn Nhiễm Tịch Vi hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc gì. Nhưng ánh mắt Thượng Kha lại lộ ra vẻ đau lòng cùng bất đắc dĩ.

Mộc Nhược Na thấy ánh mắt này của Thượng Kha thì thầm chửi trong lòng: Hừ, đi mà đau lòng với bất đắc dĩ cô em gái nhà anh!

“Thật ngại quá, là tôi đây không biết điều.” Mộc Nhược Na thanh âm vô cùng lạnh giá đến tê tái cõi lòng: “Thượng tổng, tôi vừa rồi không cẩn thận làm hồng nhan tri kỷ mà ngài luôn âu yếm nâng niu khóc rồi. Muốn trách phạt như thế nào cứ nói, tôi xin nhận.”

“Nhược Na! Em đã biết mình sai, sao còn không xin lỗi?”

Thượng Kha nhịn không được mở miệng nói, anh vô tình xem nhẹ xưng hô xa cách vừa rồi, đây là lần đầu tiên Mộc Nhược Na gọi anh như vậy.

Xin lỗi?

Ha hả!?

Mộc Nhược Na đột nhiên lui về sau một bước, mở miệng nói: “Mấy ngày nay tôi vẫn luôn tất bật hỗ trợ việc hợp tác của tập đoàn Doãn thị với Mặc gia, đột nhiên cảm thấy trong người có chút mệt mỏi. Thượng tổng, tôi muốn xin nghỉ phép dài hạn để tịnh dưỡng. Còn nếu Thượng tổng không đồng ý thì đêm nay tôi sẽ viết luôn đơn từ chức, lập tức trình lên tổng bộ công ty.”

Mộc Nhược Na nói xong lời này mọi người đều bị chấn động.

Cố Hề Hề nắm chặt tay lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Doãn Tư Thần. Nếu anh nhìn về phía Nhiễm Tịch Vi mà trong ánh mắt thể hiện dù chỉ một tia đau lòng thì cô coi như… lần nữa gửi gắm trái tim mình nhầm nơi!

Doãn Tư Thần, đừng làm em thất vọng…

Đôi mắt Doãn Tư Thần run rẩy nhưng không có gì khác lạ.

Thượng Kha ở bên cạnh nét mặt lại biến sắc: “Em vừa nói gì?”

Mộc Nhược Na chắc như đinh đóng cột lặp lại: “Thượng tổng, tôi muốn nghỉ phép dài hạn. Nếu Thượng tổng không đồng ý thì tôi trực tiếp xin từ chức!”

Đôi mắt Doãn Tư Thần nghiêng nhẹ một bên, nhìn gương mặt đang trắng bệch của Thượng Kha, đáy lòng thở dài một tiếng.

Người anh em tốt này của anh đang bị Nhiễm Tịch Vi lợi dụng nhưng lại chẳng hay biết gì!

Thượng Kha ơi là Thượng Kha, cậu hết lần này đến lần khác đều giúp Nhiễm Tịch Vi, cậu có biết càng làm vậy sẽ khiến Mộc Nhược Na ngày càng xa cách cậu không?

Cũng may chính anh đã tỉnh ngộ đúng lúc, biết quý trọng người trước mắt, không thì đúng là vạn kiếp bất phục.

Thượng Kha à, nếu cậu tiếp tục chấp mê bất ngộ, chỉ sợ…

Thượng Kha nhìn Mộc Nhược Na thật lâu, sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng: “Được, em mệt mỏi vậy thì nghỉ ngơi cho tốt đi. Tôi…”

Thượng Kha còn chưa nói xong, Nhiễm Tịch Vi một lần nữa kêu rống lên: “Thượng Kha, thật xin lỗi! Anh nhất định không thể để Mộc tổng từ chức. Nếu không em sẽ rất áy náy!”

Nhiễm Tịch Vi xoay người nói với Mộc Nhược Na: “Mộc tổng, cô không thể từ chức được. Công ty Ody không thể không có cô. Tôi hiện tại không thể ở bên cạnh Thượng Kha, mong cô thay tôi chăm sóc Thượng Kha một chút được không?”

Lửa giận trong lòng Mộc Nhược Na đã sôi lên đến đỉnh điểm: “Nếu cô quan tâm Thượng Kha như vậy thì gả luôn cho anh ta đi!”

Biểu tình của Thượng Kha dường như đã ẩn nhẫn đến cực hạn: “Mộc Nhược Na, em nói bậy cái gì đó!?”

Nhiễm Tịch Vi bên tai đỏ ửng lên, làm bộ e lệ ngượng ngùng, miệng lại nói: “Nhược Na, à không Mộc tổng, cô biết rõ người tôi thích nhất là Tư Thần, ngoài Tư Thần ra tôi sẽ không lấy bất kỳ người đàn ông nào khác!”

Mộc Nhược Na đã nhìn đủ sắc mặt hai người này, không muốn nói thêm một lời nào nữa, liền xoay người bỏ đi.

Xem xong màn biểu diễn, Mặc Tử Huyên nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói: “Thủ đoạn thật cao thâm! Chiêu châm ngòi ly gián này đúng là hiệu quả! Hề Hề này, cậu…”

Mặc Tử Huyên ngập ngừng, nhìn theo hướng ánh mắt của Cố Hề Hề thì thấy Nhiễm Tịch Vi lúc này đã chạy tới trước mặt Doãn Tư Thần, mở miệng khẩn thiết: “Tư Thần, đêm qua là em sai, em không nên thoát y để câu dẫn anh. Chỉ là em thật sự không kiềm nén được tình cảm của mình!”

Doãn Tư Thần đứng yên bất động tại chỗ.

Thượng Kha lại cau mày nói: “Tư Thần, mặc kệ như thế nào, Tịch Vi làm vậy chỉ vì muốn níu kéo tình cảm với cậu. Huống hồ cô ấy là một hoàng hoa khuê nữ, làm ra chuyện như vậy thì nhất định đã hạ quyết tâm rất lớn. Cậu không thể tha thứ cho cô ấy một lần sao?”

Cố Hề Hề nghe xong câu nói kia thì sắc mặt tái nhợt.

Đêm qua Nhiễm Tịch Vi khoả thân trước mặt Doãn Tư Thần?

Là khi nào?

A, đúng rồi, Doãn Tư Thần nhận điện thoại xong thì lập tức rời khỏi.

Chẳng lẽ cuộc điện thoại đó là của Nhiễm Tịch Vi…?

Cố Hề Hề đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa.

Mặc Tử Huyên vốn dĩ muốn giải thích đôi lời, nhưng lại nghĩ mình không cần tham dự vào chuyện này.

Tình cảm của những người này thật dây mơ rễ má, cứ rối tung lên.

Nếu Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần chia tay thì càng tốt, lúc đó anh trai của cô sẽ có cơ hội!

Cho nên Mặc Tử Huyên không hé răng nói gì cả.

Còn Cố Hề Hề một khi đã suy nghĩ miên man, thì bắt đầu để tâm đến những tiểu tiết vụn vặt.

Cô nhớ rõ, Doãn Tư Thần rời đi hơn nửa tiếng.

Nửa tiếng… đến tận nửa tiếng đồng hồ…

Anh đi gặp Nhiễm Tịch Vi sao?

Nhiễm Tịch Vi lại khoả thân trần trụi đứng trước mặt anh…

Trong đầu Cố Hề Hề bỗng nhiên hiện ra những hình ảnh vô cùng đáng sợ.

Ở bên đây, Doãn Tư Thần không có phản ứng gì, Nhiễm Tịch Vi vẫn tiếp tục khóc lóc kể lể: “Tư Thần, em thừa nhận em sai rồi! Anh đừng đuổi em có được không? Chưa tới hai ngày nữa là dì về nước rồi, nếu em không ở đây thì dì nhất định rất tức giận! Tư Thần, em đảm bảo sẽ không lặp lại nữa. Em thật sự biết sai rồi!”

Nhìn thấy Nhiễm Tịch Vi xin lỗi đủ kiểu, lại thêm Thượng Kha ở bên cạnh không ngừng cầu tình thay cô ta, nét mặt Doãn Tư Thần quả nhiên hoà hoãn hơn một chút.

Doãn Tư Thần thầm nghĩ, dù sao tối qua cũng không phát sinh chuyện gì. Huống hồ mẹ anh đã gọi điện thoại về, nhất quyết muốn Nhiễm Tịch Vi đi đón bà, nếu Nhiễm Tịch Vi không ở lại thì bà sẽ rất tức giận.

Được rồi, tạm thời không đuổi cô ta đi là được.

Khẩu khí của Doãn Tư Thần dịu đi một chút: “Biết sai thì tốt. Về sau không cần làm chuyện hồ đồ như vậy! Khi mẹ tôi trở về thì nhờ cô chăm sóc.”

“Tư Thần, cảm ơn anh! Em biết anh không đành lòng đuổi em đi mà! Ô ô ô, em nhất định không làm việc gì mà anh không thích nữa! Em nhất định sẽ nghe lời!” Nhiễm Tịch Vi lập tức vọt tới ôm lấy eo Doãn Tư Thần.

Thân thể Doãn Tư Thần cứng đờ một chút, nhưng không đẩy Nhiễm Tịch Vi ra.

Một màn này trong mắt Cố Hề Hề lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.

Một người phụ nữ dám câu dẫn Doãn Tư Thần lại được anh tha thứ…

Hơn nữa bây giờ Doãn Tư Thần cũng không đẩy Nhiễm Tịch Vi ra…

Edited by Thanh Bông

Beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status