Thiểm hôn tổng tài khế ước thê

Chương 234: Thi nấu ăn



“Phải vậy không? Vậy thì đa tạ đã nhắc nhở.” Cố Hề Hề lãnh đạm nói xong những lời này liền nhấc chân rời đi.

Tuyệt đối không thể ở riêng một mình với người đàn ông này quá lâu, anh thật là đáng sợ! Mang đến cảm giác như vậy cho cô, ngoại trừ Doãn Tư Thần ra thì đây là người thứ hai.

Thậm chí đến cả Doãn Tư Thần cũng không đáng sợ như anh ta!

Một người đàn ông vẻ ngoài tuyệt mỹ, khí chất cao ngạo như một đoá bạch liên, nhìn thế nào cũng là một người đàn ông hoàn hảo! Nếu còn chần chừ ở lại nơi này với anh chỉ thêm một giây thì sẽ có khả năng sớm bị đánh bại trong tức khắc.

Cẩn thận ngẫm lại, người đàn ông như Doãn Tư Thần mới thích hợp với cô! Anh luôn là một bộ dáng thanh lãnh, kể cả khi ít nói ít cười vẫn thấy rất là đẹp. Anh đối với người khác luôn lạnh nhạt, nhưng đối với cô thì ôn nhu dịu dàng…

A, cô làm sao vậy?

Tại sao lại nghĩ đến Doãn Tư Thần chứ?

Không phải đã hạ quyết tâm rồi sao? Phải quên, phải quên!

Cố Hề Hề không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa. Mặc kệ là Doãn Tư Thần hay vị thuyền trưởng mang phong cách quỷ dị này, đều không phải người cô nên mong chờ!

Hít sâu một hơi, cô đi tới hoà vào dòng người.

Sau khi thấy Cố Hề Hề rời khỏi, Tiểu A từ trong góc khuất bước đến bên cạnh Doãn Tư Thần: “Tổng giám đốc, Nhiễm Tịch Vi nên xử lý như thế nào?”

Chậm rãi tháo mặt nạ xuống, ánh mắt Doãn Tư Thần vẫn đang đắm chìm trong bóng dáng Cố Hề Hề nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi của Tiểu A, nhu tình trong đáy mắt đã nhanh chóng bị thay thế bằng sự lãnh khốc.

“Nếu cô ta đã không mời mà đến thì cứ để cô ta yên ổn ngủ trên thuyền hai ngày đi. Hề Hề không dễ dàng mới có được cơ hội giải sầu, đừng để bất kỳ ai quấy rầy cô ấy.” Doãn Tư Thần dứt khoát trả lời.

“Vậy phu nhân ở bên kia…” Tiểu A do dự hỏi tiếp. Tổng giám đốc đêm qua còn có chút khó xử khi nghĩ đến thể diện của Doãn phu nhân, nhưng hôm nay sao có thể quyết tuyệt nhanh đến như vậy?

Là bởi vì vừa rồi Nhiễm Tịch Vi có ý định làm hại thiếu phu nhân cho nên mới buộc tổng giám đốc ra quyết định sao?

“Mẹ tôi cứ để sau rồi nói.” Đôi mắt Doãn Tư Thần nhẹ loé sáng: “Nếu bà nội vẫn luôn bàng quang thì xem ra chưa chắc bà nội đã không đứng về phía tôi. Chỉ cần Hề Hề thuận lợi sinh ra đứa bé, có tôi cùng với bà nội làm chủ thì mẹ tôi dù muốn quyết định hôn nhân của tôi cũng phải dè chừng.”

“Vâng, tổng giám đốc.” Tiểu A lập tức trả lời: “Tôi sẽ dặn dò người tăng thêm lượng thuốc ngủ cho Nhiễm Tịch Vi.”

Khoé miệng Doãn Tư Thần hơi nhếch lên, vẻ mặt hài lòng, Tiểu A quả nhiên là người hiểu tâm tư của anh nhất.

Cố Hề Hề vừa trở lại đã bị Mộc Nhược Na hào hứng lôi kéo nắm tay nói liên hồi: “Sao cậu đi lâu quá vậy? Bọn tôi đang định đi tìm cậu đây!”

Cố Hề Hề thấy Mộc Nhược Na vui vẻ như vậy, tức khắc bỏ qua những suy nghĩ về Doãn Tư Thần và vị thuyền trưởng thần bí kia, cô cười nói: “Có chuyện gì xảy ra à, sao mọi người lại hồ hởi đến vậy?”

Mạch Luân mặt mày hớn hở nói: “Vừa rồi mới có thông báo sẽ tổ chức một cuộc thi đấu mỹ thực trên du thuyền này, giám khảo là các đầu bếp hàng đầu đã được mời tới, sẽ đăng ký thi theo từng gia đình nên tất cả mọi người đều có thể tham gia. Tay nghề nấu ăn của Giản Tiếu là tuyệt vời nhất, chúng ta đi thi nhất định sẽ chiến thắng!”

Mộc Nhược Na hưng phấn nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tài nghệ của dì Giản Tiếu là xuất sắc nhất! Hề Hề, tôi rất mong chờ nha! Nghe nói giải nhất vô cùng hoành tráng, cả một chiếc xe Porsche thể thao đó! Vừa đúng lúc tôi đã trả lại xe cho công ty, cậu thay tôi tham dự đoạt giải thưởng này về đi!”

Kỳ thật Mộc Nhược Na không thiếu tiền, cô ở tập đoàn Ody làm việc mấy năm nay tích góp đã được hơn một ngàn vạn. Nhưng bỏ tiền mua xe là một chuyện, còn trúng thưởng được xe lại là một niềm hoan hỉ không tưởng.

Cố Hề Hề biết chuyện của Thượng Kha đã khiến cho Mộc Nhược Na không vui, cho nên cô cũng có ý muốn làm cho bạn của mình khuây khoả cao hứng một chút.

Cố Hề Hề lập tức trả lời: “Được thôi, chúng ta nhiều người thế này lại có thể không thắng được bọn họ sao? Mẹ, chúng ta nhanh đi đăng ký đi! Con sẽ giúp mẹ, Nhược Na và Tử Huyên cũng sẽ phụ một tay, chú Mạch Luân là đàn ông nên nhờ chú hỗ trợ một chút công việc tay chân.”

“Được!” Mọi người đều sôi nổi gật đầu tán đồng.

Cố Hề Hề nắm tay đưa ra trước, mọi người cũng duỗi tay ra, đồng thanh hô khẩu hiệu: “Quyết thắng!”

Cố Hề Hề từ nhỏ đến lớn vẫn luôn khao khát một điều, chính là có thể cùng mẹ cô tham gia trò chơi với nhau. Khi còn nhỏ, lúc mới bi bô tập nói thì mẹ cô đã phải tất bật lo toan chuyện trong nhà, để ý chuyện ngoài ngõ, hoàn toàn không có thời gian chơi đùa cùng cô.

Lúc đi học mẫu giáo, nhìn những đứa trẻ khác đều có ba mẹ chơi cùng, bản thân cô chỉ biết im lặng thui thủi một mình. Lúc học tiểu học, trừ những buổi họp phụ huynh mẹ cô mới tới trường học của cô một lần, thời gian khác đều do cô tự học tự chơi.

Mỗi lần nhìn các bạn học khác đều có ba mẹ đưa đón, cô chỉ có thể kiên cường, còn an ủi mẹ rằng mình không sao, cô cũng không sợ, cô thích tự mình đi học.

Đến lúc lên trung học, các bạn học thường xuyên được ba mẹ cho tiền ăn vặt, mua quần áo. Còn cô chỉ mặc bộ đồng phục cũ đã được tẩy trắng, ăn cơm căn tin ở trường. Bước vào đại học, cô phải vừa học vừa làm thêm để trang trải cuộc sống và gửi tiền cho mẹ.

Chơi, đó là từ xa xỉ nhất trong cuộc đời cô…

Cô có hâm mộ những người khác không?

Sao lại không? Cô thật sự hâm mộ người ta đến chết!

Cho nên lần đầu tiên trong đời có thể ở bên cạnh mẹ, cùng những người khác bình đẳng đứng chung một chỗ, vui vẻ tham gia một cuộc thi, chơi một trò chơi. Đây là tâm nguyện lớn nhất trong hai mươi ba năm qua của Cố Hề Hề.

Không thể không nhắc đến cái tên thuyền trưởng hỗn đản kia, vậy mà vẫn có điểm đáng tin cậy! Lại tổ chức một hoạt động như vậy, vừa hay và rất phù hợp với sở thích ăn uống của cô.

Cố Hề Hề tươi cười lôi kéo Giản Tiếu đi đăng ký, sau đó ghi tên các thành viên trong gia đình mình. Sau khi xong các thủ tục thì mọi người ríu rít thảo luận xem nên nấu món gì để thi đấu.

Trong đây chỉ có Giản Tiếu là người có kinh nghiệm nấu ăn nhất.

Bà Cố là một bà mẹ chồng khó tính, miệng lưỡi cực kỳ xảo quyệt lại hay bắt bẻ, Giản Tiếu vì muốn hầu hạ bà cho tốt nên trước kia đã phải dùng hết mọi biện pháp, tìm tòi học nấu các món ăn ngon. Hơn nữa Giản Tiếu xuất thân từ Vân gia cho nên kỹ năng trong chuyện bếp núc hiển nhiên không tệ.

Mọi người lấy di động, mở máy tính cùng tìm kiếm các loại món ăn, thực đơn đẹp mắt ngon miệng. Hoạt động này không chỉ hấp dẫn nhóm người của Cố Hề Hề mà còn lôi cuốn các gia đình khác tham gia.

Mọi người đều yêu thích ẩm thực, tham gia để có không khí vui vẻ. Đương nhiên cũng là vì giải nhất quá giá trị!

Một chiếc xe thể thao Porsche!

Trên tàu có rất nhiều người cả đời này còn chưa từng được sờ tới xe chứ đừng nói đến sở hữu nó. Cho nên có rất nhiều người xoa tay hằm hè, nghiêm túc chuẩn bị thi đấu, bày binh bố trận dùng mọi phương thức để dành được giải nhất.

Cuộc thi được định vào ngày thứ ba, chính là ngày mai. Cho nên giữa trưa hôm nay thì tàu sẽ cập bờ một lần nữa.

Nơi cập bến là một cảng biển thuộc lãnh thổ nước ngoài, nếu không phải người bản xứ thì sẽ không thể bước chân lên bờ, nhưng chiếc du thuyền này lại ngang nhiên cập bến, quả thật vênh váo đến tận trời. Chỉ cần là khách trên du thuyền thì dù không có hộ chiếu cũng có thể lên bờ đi mua sắm tại các khu vực đã được chỉ định.

Ở bờ biển có những hàng ăn nhỏ của người địa phương đã được chính quyền bày thành một dãy ngăn nắp trật tự.

Cố Hề Hề nhìn thấy cứ một bước thì lại có một người cảnh sát tuần tra xen kẽ đi tới các cửa hàng thu mua thực phẩm khiến cho người dân nơi này cùng những chủ cửa hàng nhỏ cũng sợ đến ngây người!

Thế lực lớn đến thế nào mới có sức mạnh và tài lực đến nhường này chứ? Người thuyền trưởng này rốt cuộc có thân phận gì?

Có thể ngang nhiên tuỳ ý cập bến vào lãnh thổ một nước không nói, lại còn khiến cảnh sát địa phương hỗ trợ du khách đi mua rau xanh và thực phẩm?

Quyền thế năng lực này thì đến cả Mặc Tử Hân e là cũng không làm được…

Cố Hề Hề chậm rãi đi theo đoàn người xuống tàu, phía sau cô là hai người trợ lý luôn đi sát bên cạnh, cẩn thận bảo vệ không để những người khác có thể đụng chạm vào Cố Hề Hề. Giản Tiếu đi trước chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, Cố Hề Hề đi theo sau trả tiền.

Mặc Tử Huyên là một người chu đáo, liệu việc như thần. Trong khi tất cả đều không chú ý đến vấn đề tiền bạc nên không mang theo ngoại tệ dollar thì ngay thời điểm mấu chốt cô đã mở túi xách, lấy ra hai ngàn dollar đưa cho Cố Hề Hề nói: “Cậu cứ mua thoải mái đi, đừng lo không đủ tiền.”

Cố Hề Hề cảm động suýt rơi nước mắt.

Lời này đúng ra nên là đàn ông nói với phụ nữ chứ… Nhưng thôi không cần để ý, cảm giác có thể mua sắm thoải mái mà không lo nghĩ về tiền bạc đúng rất sảng khoái.

Về phương diện lựa chọn thực phẩm tươi ngon để nấu ăn thì không ai qua được Giản Tiếu, mọi người đều nhất trí tán đồng!

Đi xuống phố mua sắm, hai ngàn dollar Mặc Tử Huyên đưa cho đúng là đáng giá đến từng đồng. Cố Hề Hề quay đầu lại nhìn thì thấy trừ cô và Giản Tiếu ra thì mỗi người trên tay đều xách một đống túi lớn các nguyên liệu nấu ăn.

Nhìn các gia đình khác cũng như vậy, xem ra tất cả mọi người đều chuẩn bị rất kỹ càng, sẵn sàng tung hết bí kíp gia truyền để đạt được giải nhất đây.

Cuộc thi này sẽ càng thêm náo nhiệt mà!

Vẻ mặt Mộc Nhược Na hớn hở, cầm một cọng rau diếp khoa tay múa chân nói: “Thuyền trưởng thật là chu đáo tận tình, nghe nói mỗi gia đình đều được cấp một cái tủ lạnh và một gian phòng bếp riêng. Chúng ta có thể tuỳ ý sử dụng!”

“Gian phòng bếp riêng?” Cố Hề Hề kinh ngạc hỏi: “Đây là có ý gì?”

“Chính là cái nhà ăn hôm qua chúng ta đến sẽ được chia thành nhiều gian bếp nhỏ, mỗi một gian bếp sẽ được đánh số ký hiệu. Mỗi gia đình sẽ có một khu vực riêng để trổ tài nấu nướng, cảm giác cứ như là cuộc thi ẩm thực đẳng cấp quốc tế vậy, hahaha!” Mộc Nhược Na thật sự rất thích chí.

Chuyện náo nhiệt như thế này thì ai mà không thích, sốt ruột lo lắng thì có ích gì chứ, không bằng cứ vui vẻ đi đã.

Cố Hề Hề đứng đó, không biết vì sao lại theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua phía xa.

Trên boong thuyền phía đầu tàu, có một bóng dáng tuấn dật sừng sững đang lẳng lặng đứng đó. Anh giống như biết Cố Hề Hề đang nhìn mình cho nên cũng hướng về phía cô nhẹ nhàng cười một cái.

Nụ cười này thế mà lại khiến chúng sinh điên đảo…

Cố Hề Hề không biết nụ cười này là có ý gì, cô chỉ cảm thấy người trên boong tàu kia có chút gì đó giống với Doãn Tư Thần. Bởi vì anh đã từng trước mặt mọi người một lần nở nụ cười nhẹ nhàng thật lòng.

Nụ cười đó, quả là khuynh quốc khuynh thành…

Trên đời này sao đồng thời có thể có hai người đàn ông, kể cả khi họ vô tình cười thôi mà có thể mị hoặc người khác đến thế?

Cố Hề Hề chậm rãi vươn tay phải về phía người thuyền trưởng, làm một động tác bắt tay. Thuyền trưởng thấy vậy cũng làm một động tác tương tự, từ từ vươn tay phải của anh hướng về phía cô.

Hai ngón tay trong tầm mắt giống như chạm vào nhau, phảng phất tưởng chừng thật sự có thể nắm lấy tay nhau.

Cho dù hai người cách nhau hơn 1000 mét thì ở thời khắc này, Cố Hề Hề rõ ràng cảm nhận được tim mình đang đập rất nhanh. Mà loại cảm giác này, từ trước đến nay chỉ có một mình Doãn Tư Thần có thể khiến trái tim cô loạn nhịp đến như vậy!

Thuyền trưởng, rốt cuộc thì anh là ai?

Tôi nhất định sẽ tháo chiếc mặt nạ đó xuống để nhìn cho rõ khuôn mặt của anh!

Tôi sẽ không từ bỏ!

Cố Hề Hề nheo nheo đôi mắt, đây vốn dĩ là một thói quen của Doãn Tư Thần, anh thường nheo mắt mỗi khi suy tư điều gì đó.

Cố Hề Hề gần gũi ở bên anh bao lâu, trong vô thức cô đã học theo động tác này của anh.

Edited by Thanh Bông

Beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status