Thiểm hôn tổng tài khế ước thê

Chương 412: Xót thương con trai ngoan



Buổi sáng ngày hôm sau, Hề Hề không muốn đối diện Doãn Tư Thần, nên chỉ có thể gọi điện thoại cho anh, nói rằng tâm tình của bản thân cô đang thật sự bất loạn, muốn trở về London trước.

Doãn Tư Thần không ngăn cản, ngược lại ngầm cho phép Hề Hề rời khỏi, anh hiểu cô cần có thời gian yên tĩnh để suy nghĩ thêm, xem ra chiến trường lần nữa phải trông cậy vào hai cậu con trai rồi. Bước quan trọng nhất anh đã thực hiện, khoảnh khắc mấu chốt lúc này thì phải xem biểu hiện của hai bánh bao nhỏ.

Trên đường Hề Hề trở lại London thì Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu cũng cùng lúc nhận được chỉ thị của daddy, trọng trách vinh quang trong chiến dịch tìm lại mommy đang đặt lên vai hai cậu nhóc!



Cuối cùng xe đã dừng lại tại trung tâm London, Hề Hề nhẹ nhàng bước xuống xe, hít một hơi thật sâu, cô yên lặng đứng trước căn biệt thự mà Doãn Tư Thần chuẩn bị cho hai cậu nhóc. Thời điểm này cô cảm thấy bản thân mình thật ngốc nghếch… tất cả mọi người đều biết chuyện, rõ ràng như ban ngày, chỉ có cô là ngu ngơ… bị người ta đùa giỡn…

Hai đứa nhóc con kia có lẽ đã sớm biết từ lâu?

Cô nên dùng thái độ gì để đi gặp bọn nhóc đây?

Hề Hề đột nhiên do dự, cô chần chừ một lúc lâu mới lấy tay gõ cửa.

Giây tiếp thì cánh cửa lớn của biệt thự đã được mở ra, Hề Hề chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đứng khép nép trước mặt cô, cả hai cậu nhóc ngoan ngoãn khom lưng nhận lỗi: “Mommy, bọn con xin lỗi! Bọn con không có cố ý gạt mommy đâu~!”

Hề Hề há miệng thở dốc, chẳng biết nên nói gì, cô chậm rãi cúi người ngồi xuống, nhìn hai bánh bao nhỏ: “Nếu hai con đều là con trai của Doãn Tư Thần, vậy hẳn phải biết mommy vốn dĩ không phải mẹ ruột của hai con…”

“Không, mommy! Mommy chính mommy, là mẹ ruột của bọn con!” Doãn Ngư Hàm ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc kiên định: “Nếu mommy không tin, thì chúng ta có thể làm xét nghiệm DNA. À mà không cần, con đã có sẵn bản giám định DNA ở đây, mommy không tin thì có thể làm xét nghiệm lần nữa!”

Doãn Ngự Hàm xoay lưng chạy lạch bạch vào nhà, sau đó vội vàng đem đến một xấp báo cáo và nhón chân đưa cho Hề Hề, cô ngẩn ngơ nhìn cậu nhóc, nhưng lại không nhận lấy xấp báo cáo.

Hành động cự tuyệt này của Hề Hề khiến cho đôi mắt to tròn của Doãn Ngự Hàm nhoè đi, hốc mắt của cậu nhóc đã phủ đầy tầng hơi nước, hoe hoe đỏ…

“Mommy thật sự không cần Ngự Hàm sao? Ngự Hàm là do mommy mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, tên của Ngự Hàm là do mommy đặt, mommy nói không cần là liền bỏ Ngự Hàm sao? Là Ngự Hàm không ngoan sao? Hay tại Ngự Hàm không đủ thông minh ngoan ngoãn? Ngự Hàm không nên xuất hiện trên thế giới này sao?” Cặp mắt to tròn của Doãn Ngự Hàm chớp chớp nháy mắt, nước mắt của cậu nhóc đã tuôn trào trên hai gò má bầu bĩnh.

Cố Miểu bên cạnh cũng nước mắt giàn giụa: “Mommy, tên của Cố Miểu cũng là do mommy đặt, còn nói là Cố Miểu là con trai của mommy! Cố Miểu không phải đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ…!”

Nhìn thấy hai con trai khóc thành như vậy, trái tim Hề Hề đau xót tựa như bị ai đó hung hăng bóp nghẹn. Cô tiến lên một bước ôm chặt hai cậu nhóc vào lòng…!

“Mommy!” Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu cũng không kiềm được, lập tức ôm lấy Hề Hề khóc oà lên: “Mommy trở về đi! Bọn con sẽ không còn là những đứa trẻ không có mẹ, bọn con không cần phải ghen tị khi thấy các bạn khác có mẹ nữa!”

Cố Miểu càng khóc to hơn nữa: “Con không muốn đi đâu hết! Con chỉ muốn ở với mommy thôi! Con đã bị vứt bỏ một lần rồi, mommy đừng vứt bỏ con lần nữa được không?”

Suốt quãng đường chạy xe từ lâu đài trở về London, trong đầu cô nghĩ ra muôn vàn câu chất vất để truy hỏi hai cậu nhóc, nhưng giờ đây một chữ cũng không thốt nên lời… nhìn thấy con trai khóc nức nở như vậy, trái tim cô quả thật đau đến tận tâm can.

“Thật xin lỗi, xin lỗi hai con…!” Hề Hề chỉ có thể nói một câu đầy bất lực.

Cô không biết nên thể hiện thái độ như thế nào, hay nên nói gì để an ủi hai con trai, bởi vì chính bản thân cô cũng đang kinh hãi muốn bật khóc. Cô càng không biết bản thân mình nên làm gì để đối diện sự thật này…

Hoá ra, cô thật sự đã làm mẹ!

Hoá ra, vợ trước của Doãn Tư Thần lại là cô!

Nhưng vì sao cô lại hoàn toàn không biết?

Vì cớ gì mà cô không có bất kỳ ký ức nào?

Rốt cuộc nguyên cớ là từ đâu? Vì sao lại trở nên như vậy?

Ba năm trước đây rốt cuộc đã xảy chuyện gì?

Xem ra nên trở về Indonesia một chuyến…

Hề Hề nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, âm thầm hạ quyết tâm, cô phải đích thân về nhà hỏi rõ chuyện ba năm trước đây, sự thật thì cô đã gặp phải chuyện gì…?

“Mommy vào nhà đi.” Bàn tay nhỏ bé của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu cùng nắm tay Hề Hề, kéo cô tới ghế sofa ngồi xuống.

Nét mặt Hề Hề vô cùng phức tạp nhìn hai đứa trẻ, mỗi cậu nhóc một bên, ngoan ngoãn ngồi sát bên đùi cô.

“Hai con…” Hề Hề ngập ngừng nói: “… có trách mommy không?”

Hai bánh bao nhỏ đồng thời lắc đầu, liền ôm chặt lấy eo Hề Hề, vùi đầu vào bụng cô.

“Sự thật này quá khó khăn để tiếp nhận, thật xin lỗi các con… mọi thứ quá đột ngột…” Hề Hề nhẹ giọng nói: “…Mommy… cần yên tĩnh một mình…”

Cái miệng nhỏ của Doãn Ngự Hàm chóp chép như sắp khóc, Cố Miểu đã lập tức kéo tay Ngự Hàm, nói: “Ngự Hàm, chúng ta để mommy an tĩnh chút đi, mommy ngồi xe lâu vậy thì nhất định rất mệt.”

Doãn Ngự Hàm nghe vậy mới buông tay khỏi người Hề Hề, sau đó hai cậu nhóc nắm tay nhau cùng đi ra ngoài, trước khi hoàn toàn rời khỏi còn quay lại nhìn Hề Hề với ánh mắt đầy lưu luyến.

Tiểu Vương nãy giờ vẫn ngóng tin tức, thấy hai cậu nhóc yên lặng về phòng thì cô liền theo sau, thấp giọng hỏi: “Sao rồi? Thiếu phu nhân có đồng ý không?”

Hai bánh bao nhỏ ủ rũ lắc đầu…

Mommy tức giận rồi!

Mommy không vui!

Tiểu Vương nhìn về hướng phòng khách, vẻ mặt lo lắng ưu tư, lại nói tiếp: “Hai vị tiểu thiếu gia, hai cậu còn cơ hội mà! Không phải thiếu phu nhân đã hứa sẽ dẫn hai cậu đi chơi London sao? Hai tiểu thiếu gia quen thuộc London như vậy, nhất định biết chỗ nào ở đây an ninh hơi hỗn loạn…”

Lời nói của Tiểu Vương đã ngầm gợi ý cho hai bánh bao nhỏ.

Ánh mắt Doãn Ngự Hàm sáng ngời, cậu nhóc định mở miệng thì lại chợt nhớ đến điều gì đó, ngay sau đó gương mặt trở nên ảm đạm, lắc đầu nói: “Màn anh hùng cứu mỹ nhân chỉ chơi một lần thôi. Cố Miểu đã chơi một lần rồi, tôi không dùng lại được đâu…”

Cố Miểu gật gật đầu nói: “Đúng vậy, một kế sách không thể dùng hai lần, thầy giáo đã dạy như vậy đó!”

Tiểu Vương khó xử, gãi gãi đầu nói: “Nhưng cần phải tạo một hoàn cảnh để thiếu phu nhân nhận ra tình cảm mẫu tử với hai cậu, như vậy mới không thể rời xa hai cậu được! Nếu chúng ta không hành động ngay thì sẽ không kịp nữa! Mấy ngày nữa là phải về nước rồi!”

Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm liếc mắt nhìn nhau, hai cậu nhóc cau mày nhăn mặt ngẫm nghĩ…

Trong lúc ba người đang ở trong phòng vắt hết tâm tư trí óc bày mưu tính kế, thì Hề Hề ngồi lại trên ghế sofa ở phòng khách đã lấy di động gọi một cuộc điện thoại đường dài về Indonesia.

Chuông reo chưa đến ba tiếng thì đã nghe thanh âm của Vân phu nhân nhấc máy, điện thoại vừa chuyển máy thì Hề Hề đã thốt lên: “Mẹ…”

Nghe giọng nói nũng nịu của con gái thì Vân phu nhân lập tức vui vẻ đáp lại: “A, Hề Hề, hôm nay con không đi làm sao?”

“Mẹ, hôm nay con được nghỉ…” Hề Hề nắm chặt di động trong tay, đầu ngón tay hơi run run, cô chần chừ chốc lát, rồi chậm rãi mở miệng: “Mẹ, nếu… con không có ở bên cạnh mẹ, mẹ có nhớ con không?”

Vân phu nhân dịu dàng nở nụ cười: “Con bé ngốc này, con là con gái mẹ, dù con đi đâu, đang ở đâu thì mẹ đương nhiên nhớ đến con. Sao vậy? Hôm nay lại tự dưng đa sầu đa cảm? Hay là đang xem một phim tình cảm sướt mướt nào đó, đúng không?”

Nghe lời trêu ghẹo này, Hề Hề tức thì bật cười, nhưng ngay sau đó lại hỏi tiếp: “Mẹ, nếu có một ngày… bỗng nhiên không tìm thấy con, mẹ sẽ thế nào?”

Lời này vừa dứt, đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng động ‘RẦM’!

Hề Hề kinh hãi, tức khắc bật dậy, gọi to: “Mẹ!”

Một lát sau mới nghe giọng nói run rẩy của Vân phu nhân trả lời lại: “Hề Hề, có phải con đã gặp chuyện gì không? Con đừng doạ mẹ được không, mẹ không chịu được đâu… Mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng đừng sợ, có mẹ ở đây! Con cần bao nhiêu tiền cũng được, ba mẹ đều có thể cho con! Nếu con không thích nước Pháp nữa thì đi nơi khác, Châu Âu rộng lớn như vậy thì thiếu gì nơi, không thích Châu Âu thì đi Châu Mỹ. Vân gia ta dù có suy tàn vẫn đủ cho con tiêu xài cả đời. Mẹ sẽ làm một sổ tiết kiệm cho con, khi hết đời của ba mẹ thì con không phải lo lắng!”

Nghe Vân phu nhân nói thao thao bất tuyệt, tính đủ đường lui trong tương lai cho mình, Hề Hề cảm thấy nghèn nghẹn nơi đầu mũi… hoá ra làm cha mẹ thì chẳng ai có thể dứt bỏ con cái được!

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con chỉ… chỉ là… xem một chương trình thực tế trên tivi nên suy tư một chút! Mẹ đừng nghĩ gì nhiều nữa!” Hề Hề chỉ có thể nói dối, nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Vân phu nhân thì đáy lòng cô càng thêm đau xót.

“Không có gì thì tốt, Hề Hề, đã lâu con chưa về nhà rồi, chừng nào con mới về? Mẹ sẽ làm nhiều món điểm tâm rồi mấy bữa nữa gửi sang đó cho con.” Vân phu nhân lại tiếp tục dông dài: “Đã nói con rồi, mấy món Tây không nên ăn, rất béo lại nhiều dầu mỡ, mà con cứ không nghe. Lần này mẹ sẽ làm mấy món điểm tâm từ các loại bổ dược, giúp tẩm bổ điều hoà khí huyết cơ thể.”

Hề Hề yên lặng nghe Vân phu nhân nói liên tục một hồi lâu, bỗng dưng cô không còn dũng khí để truy hỏi nữa… Không biết vì sao cô lại có cảm giác chuyện ba năm trước đây có liên quan đến gia đình của cô!?

Nhưng ba mẹ yêu thương cô như vậy, cô có thể gây tổn thương cho họ sao?

Chân tướng chuyện ba năm trước và tình yêu thương của ba mẹ… rốt cuộc cái nào quan trọng?

Vân phu nhân lo lắng, nói đủ điều hàn huyên với con gái hơn nửa tiếng mới chịu cúp máy.

Hề Hề ngồi yên lặng trên ghế sofa, tâm trạng càng thêm mờ mịt…

Cô không thể làm đau lòng ba mẹ, nhưng cũng không thể dứt bỏ hai bánh bao nhỏ…

Hề Hề đắn đo lui tới, cuối cùng quyết định đứng lên ra khỏi cửa, đi thẳng đến một bệnh viện gần đó làm xét nghiệm. Khi trực tiếp cầm kết quả kiểm tra của bác sĩ trên tay, cô thấy cả thân thể cứng đờ, hít thở không thông…!

Bản báo cáo đã chứng minh cô đã từng sinh con!

Không phải cô chưa từng lập gia đình, chưa từng phát sinh quan hệ với ai sao?

Chẳng lẽ Doãn Ngự Hàm thật sự là con trai của cô? Con trai…

Hai từ này như một ngọn lửa nhen nhóm, thiêu đốt tâm trí Hề Hề không yên…

Đây là một bệnh viện tư nhân, việc cô đến đây là hoàn toàn bất ngờ không có chủ ý trước, nhất định không thể có chuyện dàn cảnh tạo dựng bản xét nghiệm giả! Vậy kết quả này là thật!?

Có ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc ba năm trước đã xảy ra chuyện gì hay không?

Tại sao cô và Doãn Tư Thần lại là vợ chồng, còn sinh ra Doãn Ngự Hàm?

Trong lúc thần trí Hề Hề rối như tơ vò, tràn ngập ngổn ngang thì có một thanh âm vang lên từ phía sau: “Là cô?! Sao cô lại ở đây?”

Edited by Thanh Bông

Beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status