Thiểm hôn tổng tài khế ước thê

Chương 574: Mộng hồi



Bởi vì Thích Quân sinh tử không rõ khiến tâm lý của Vân Tử Tiêu trở nên nôn nóng, khi ra trận đều chém giết bất cần. Việc này lại vô tình khiến sĩ khí của tướng sĩ trở nên hăng hái hơn.

Mỗi lần Thạc Vương đối đầu với Vân Tử Tiêu đều sẽ nhường bước thích hợp, hai bên cứ vậy giằng co rất lâu.

Ngày đó, Thạc Vương nói với Vân Tử Tiêu: “Ta biết trong lòng nàng có ý trung nhân, nhưng ta thật lòng thích nàng. Nàng có biết, vì nàng mà ta đã kháng mệnh không treo cổ nàng và binh lính của nàng. Nhưng ta không thể trì hoãn lâu hơn nữa, vì ta càng trì hoãn thì bề trên sẽ càng phái binh tướng đến đây. Chỉ cần nàng bằng lòng gả cho ta, ta sẽ bảo toàn tính mạng của nàng!”

Vân Tử Tiêu chỉ đáp lại Thạc Vương bằng ánh mắt lạnh băng.

Đùa giỡn cái gì vậy, hai quân đang giao chiến, còn ở đây chơi trò nhất kiến chung tình?

Ngay lúc này bỗng nhiên có tin tức về Thích Quân truyền đến, Vân Tử Tiêu rốt cuộc không chịu đựng được nỗi khổ tương tư nữa, liền đơn thương độc mã đi tìm Thích Quân. Nào ngờ đây chỉ là một cái bẫy để dẫn dụ nàng đi và toàn bộ binh lính của nàng đã bị bắt ngay sau đó.

Thạc Vương lần nữa đối diện Vân Tử Tiêu: “Chỉ cần nàng gả cho ta, ta sẽ tha mạng cho vạn tướng sĩ của nàng. Ta hứa với nàng, đời này kiếp này ta chỉ có một mình nàng là thê tử, không có trắc phúc tấn, không có thị thiếp.”

Ánh mắt Vân Tử Tiêu nhạt nhoà nhìn máu tươi trên sa trường, bởi vì sai lầm ngu muội của nàng đã khiến cho tướng sĩ bị bắt, nàng cảm thấy cực kỳ hổ thẹn!

Nàng có lỗi với sự giao phó của Thích Quân, đã phụ lòng tín nhiệm của chàng!

Vân Tử Tiêu trằn trọc suốt ba ngày ba đêm, sau khi mai táng những tướng sĩ đã chết vì bị chặt đầu, nàng hạ quyết tâm đi tìm Thạc Vương, nhận lời gả cho hắn.

Ngày nàng xuất giá, thập lí hồng trang, hai bên đường là vạn tướng sĩ quỳ gối tiễn nàng ra đi. Vân Tử Tiêu mặc áo cưới đỏ thẫm, để mặc các tướng sĩ mà dứt khoát lên ngựa.

Thích Quân đột nhiên xuất hiện đến tiễn Vân Tử Tiêu xuất giá.

Một khắc nhìn thấy Thích Quân thì tâm Vân Tử Tiêu đã như tro tàn, một bên là người thương trong lòng, một bên là tính mạng của vạn tướng sĩ… Nàng không có quyền lựa chọn!

Thích ca ca, nếu có kiếp sau, ta sẽ dùng cả một đời để yêu say đắm chàng, hoàn lại tấm chân tình!

Kiếp này, ta phụ chàng…

Nếu có kiếp sau, ta sẽ trả lại nợ tình này!

Vân Tử Tiêu hung hăng quất roi ngựa rời khỏi, gắt gao cắn môi, hai hàng lệ đã rơi ướt mi.

“Nếu không còn nàng ở đây, ta sống còn có ý nghĩa gì? Nếu nàng muốn xuất giá, ta sẽ dùng máu của ta để tiễn nàng! Vân Tử Tiêu, nàng nhớ cho kỹ! Đây là chính nàng đã hứa! Kiếp sau, nàng phải gả cho ta!” Thích Quân nói xong lời này, liền lấy đao tự đâm vào tim mình: “Ta chờ nàng! Kiếp sau, ta chờ nàng!”

Vân Tử Tiêu nghe được câu này thì đáy lòng nàng đã tan nát.

Thích ca ca, nếu chàng chết rồi, ta sống cũng không còn có gì vui… chết có gì đáng sợ?

Hãy chờ ta, kiếp sau chúng ta sẽ sống vào thời thái bình thịnh thế, ta và chàng cả đời sẽ không xa nhau.

Vân Tử Tiêu bước vào cổng phủ Thạc Vương, trở thành phúc tấn của hoàng triều đại Thanh. Một khắc kia khi khoác lên mình trang phục của Mãn tộc, thì nàng chỉ còn là cái xác không hồn.

Trái tim nàng đã chết theo Thích Quân.

Từ sau ngày đại hôn, Vân Tử Tiêu chưa bao giờ nở nụ cười, không được bao nhiêu năm thì nàng đã ngã bệnh nặng.

Mặc cho Thạc Vương tìm hết các danh y trong thiên hạ, nhưng từng người trong số họ đều bất lực trước bệnh tình của Vân Tử Tiêu. Cơ thể Vân Tử Tiêu ngày càng suy nhược, hai năm cuối cùng chỉ có thể nằm liệt giường, cả sức lực đi đứng đều không có. Vị nữ tướng quân từng tiên y nộ mã rong ruổi sa trường, giờ đây đã tiều tuỵ điêu tàn, chỉ còn thoi thóp gần đất xa trời.

Thạc Vương là người khôi ngô tuấn tú, quyền thế vạn người kính nể, không biết bao nhiêu người ngỏ ý dâng lên mỹ nữ để làm thị thiếp và trắc phúc tấn, nhưng Thạc Vương đều từ chối.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ kinh thành đều tương truyền câu chuyện tình thâm như biển của Thạc Vương dành cho phúc tấn của mình. Người trong cuộc là Vân Tử Tiêu, khi nghe đến lời đồn đãi này thì chỉ cười nhạt, không có phản ứng gì.

Mùa xuân năm thứ hai, tiết trời trong xanh, hoa nở khắp nơi, Vân Tử Tiêu cũng đã tới thời khắc cuối cùng của kiếp người. Trước khi nàng hấp hối, Thạc Vương đều túc trực ngày đêm bên cạnh, chăm sóc không ngừng nghỉ.

“Tử Tiêu, ta biết nàng vẫn còn nhớ hắn. Ta từng nghĩ rằng, chỉ cần hắn không còn trên đời này nữa, nàng sẽ động tâm với ta. Nhưng ta sai rồi, tâm của nàng đã không còn nữa.” Đôi mắt màu lam của Thạc Vương ngân ngấn nước mắt: “Ta muốn hỏi nàng một câu, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nàng thấy ta đối với nàng như thế nào?”

“Rất tốt…” Vân Tử Tiêu nhẹ giọng trả lời.

“Trong vương phủ này của ta, trừ nàng ra thì không có một trắc phúc tấn, không có một thị thiếp nào, thậm chí cả tỳ nữ ta cũng tránh xa họ. Tấm lòng ta dành cho nàng như thế nào, nàng có hiểu hay không?”

“Thiếp hiểu.” Vân Tử Tiêu nhẹ nhàng trả lời.

“Vậy nàng có từng động tâm với ta? Dù chỉ là một chút?” Thạc Vương gần như tuyệt vọng nhìn Vân Tử Tiêu: “Cả đời của ta dành cho nàng, có thể đổi lấy dù chỉ một phần động tâm nhỏ nhoi?”

Vân Tử Tiêu rũ mắt: “Vấn đề này, thiếp trả lời không được. Nếu có kiếp sau, hãy để kiếp sau thiếp trả lời cho Vương gia, được không?”

Thạc Vương chậm rãi nhắm hai mắt lại, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.

Vân Tử Tiêu hiểu rõ hơn ai hết, Thạc Vương đối xử với nàng rất tốt, tốt đến mức khiến nàng không đành lòng đối mặt với người.

Nhưng, cảm động và rung động lại là hai chuyện khác nhau!

Vân Tử Tiêu thâm trầm nhắm mắt lại, mơ màng như thấy Thích Quân đang đứng ngoài cửa.

“Tử Tiêu, ta đến đón nàng.”

“Tử Tiêu, nàng còn nhớ đã hứa gì với ta không? Nàng nói, kiếp sau sẽ ở bên cạnh ta.”

“Tử Tiêu, kiếp sau hãy đến tìm ta, được không? Mặc kệ là cách gì, nàng đều phải đến tìm ta, đến bên cạnh ta, được không?”

“Tử Tiêu, cho dù kiếp sau có bất kỳ gian nan trắc trở gì, đừng rời khỏi ta, được không?”

“Ta không thể chịu nổi một kiếp sau sinh ly tử biệt. Xin nàng, hãy ở lại bên ta…”

Nụ cười của Thích Quân vẫn tuấn mỹ như năm tháng xưa, ánh mắt liễm diễm mị hoặc. Ánh mắt chờ đợi đó làm người ta không đành lòng cự tuyệt, hốc mắt của chàng đã ửng đỏ.

Vân Tử Tiêu mơ hồ vươn tay lơ lửng trong không trung.

Thích ca ca, đừng đi, chờ ta, chờ ta…

Ta tới đây…

Thích ca ca, kiếp sau ta sẽ không từ bỏ tình yêu của mình.

Thích ca ca… kiếp sau, ta nhất định sẽ tìm chàng…

Ánh đèn dầu loé lên và vụt tắt!

Thạc Vương gục ngã, quỳ gối trên mặt đất, nước mắt rưng rưng, toàn thân vô lực, nhẹ nhàng nhắm mắt để mặc hai hàng lệ rơi xuống.

Tử Tiêu, cuối cùng nàng vẫn ra đi với hắn ta…

Tử Tiêu, nàng đã nói, kiếp sau nàng sẽ trả lời ta vấn đề này.

Ta sẽ chờ nàng trả lời vấn đề này!

Kiếp sau, ta nhất định sẽ tìm được nàng!

Ta chờ câu trả lời của nàng!



Cố Hề Hề không biết mình đã tỉnh giấc như thế nào, cô chỉ biết khi mình mở mắt thì gương mặt đã giàn giụa nước mắt.

Thì ra, tất cả đều là kiếp trước và kiếp này…

Thì ra, tất cả đều là số mệnh!

Khó trách tại sao cô lại có dung mạo giống Vân Tử Tiêu như đúc!

Khó trách tại sao cuộc đời cô vẫn luôn dây dưa cùng Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân…

Thì ra, đây chính là mối tình truyền kiếp của cô…

Vậy là cô đã nợ Mặc Tử Hân một lời giải thích ở kiếp này.

Vừa rồi khi cô nói chuyện với anh, có tính là một lời giải thích hay không?

Không ngờ, câu chuyện của cô lại là vấn đề dây dưa mấy trăm năm vì câu trả lời của Vân Tử Tiêu…

Quả nhiên là số mệnh!

Một khắc khi Cố Hề Hề hoàn toàn thanh tỉnh, cô mới nhận ra di động vẫn đang kết nối.

“Bà nội!” Cố Hề Hề nghẹn ngào mở miệng.

“Ừ, đã tỉnh thì tốt.” Vân lão phu nhân thở dài một tiếng: “Chuyện của các con để sau hãy nói. Nếu Mặc lão gia tử đã cho cơ hội thì hãy nắm chắc. Mặc gia chủ động đưa ra việc huỷ hôn, đối với con hay cậu ta đều là chuyện tốt.”

Cố Hề Hề không nói gì, gắt gao cắn môi.

Cúp điện thoại, Cố Hề Hề ngồi thật lâu trong phòng để tự ổn định tâm tình đến khi ngừng khóc hẳn. Cô vừa bước ra ngoài đã thấy Doãn Tư Thần đang dựa lưng vào tường, nhìn cô.

“Có chuyện gì vậy?” Cố Hề Hề lấy tay lau nước mắt, hỏi.

“Là anh hỏi em mới đúng, em có chuyện gì vậy?” Doãn Tư Thần lo lắng nhìn cô: “Em vào trong đó rất lâu, trở ra lại khóc thành như vậy?”

Cố Hề Hề đột nhiên cảm thấy tủi thân uỷ khuất vô cùng, nước mắt lần nữa trào ra, cô lập tức nhào đến ôm chặt Doãn Tư Thần, vùi mặt vào lòng anh mà oà khóc.

Thích ca ca, tìm được chàng rồi!

Thật sự đã tìm được chàng rồi!

Kiếp này chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa!

Kiếp này chúng ta sẽ sống bên nhau đến bạc đầu!

Nhìn Cố Hề Hề tự dưng nhào đến ôm mình rồi khóc, Doãn Tư Thần mờ mịt không hiểu rõ đầu đuôi, bất quá anh vẫn phản ứng rất nhanh, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô. Không biết vì sao anh cảm thấy Cố Hề Hề có gì đó khang khác…

Nhưng, anh thích sự khác biệt này!

Ha hả, chuột đồng nhỏ của anh hình như đã càng ngày càng yêu anh hơn!

Doãn Tư Thần chờ khi Cố Hề Hề đã khóc no rồi, mới dịu dàng nói: “Ai nha, lại khóc nữa, nếu để hai con trai thấy lại tưởng anh đang bắt nạt em thì làm sao? Ngự Hàm sắp đến đây rồi, thằng nhóc con hung dữ đó nếu thấy em khóc thì sẽ mè nheo anh không buông tha!”

Lúc này Cố Hề Hề mới nhớ ra, tám giờ tối hôm nay Hans sẽ đưa Doãn Ngự Hàm đến đây để đàm phán. Cô vội vàng lau nước mắt, nói: “Em đi rửa mặt trước đã, chính sự quan trọng hơn.”

Nhìn Cố Hề Hề rời khỏi mà Doãn Tư Thần cảm thấy ưu thương.

Vợ này, em có thể bắt chước giống người ta mà chịu khó làm nũng hơn với anh không?



Cố Hề Hề chuẩn bị rất nhanh chóng, thời gian trôi đi rất nhanh, mới đó đã đến tám giờ tối, tất cả mọi người đều đứng chờ bên bờ biển. Lửa trại đã đốt lên, bàn ăn đã dọn xong, tiệc BBQ bên bờ biển lần nữa sắp bắt đầu.

Đáy lòng Cố Hề Hề yên lặng cảm khái, lúc đầu cô đến bờ biển này để ăn BBQ, không ngờ bữa ăn đó lại náo loạn, đến tận bây giờ cô mới cảm thấy tâm tình mình thoải mái.

Nghĩ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay mà bây giờ cô vẫn ám ảnh việc ăn BBQ bên bờ biển, nếu ngày đó không có đám người của Ian lên đảo Hiva Oa, có lẽ cô vẫn còn đang hoan hỉ ăn tiệc nướng BBQ và ngủ trong căn nhà bên bờ biển.

Đáng tiếc, trên đời không có chữ “nếu”!

Chuyện xảy ra những ngày qua quả thật có thể viết thành một cuốn sách phiêu lưu ký rồi!



Từ nơi xa đã có tiếng động cơ ca nô truyền đến.

Rốt cuộc họ đã tới!

Doãn Ngự Hàm trên ca nô, từ xa đã thấy Cố Hề Hề thì liền nhảy nhót múa may tay chân, quơ quơ cánh tay tròn béo: “Mommy! Mommy!”

Doãn Tư Thần: “…”

Thằng nhóc quậy phá này có mommy thì liền bỏ quên daddy, chỉ nhìn thấy mommy mà thôi!

Ngài Doãn này, có ghen thì cũng không cần ghen vậy chứ?

Edited by Airy

Beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status