Thiểm hôn tổng tài khế ước thê

Chương 576: Lên đường đến căn cứ của Hans



Đúng vậy, suốt mấy ngày qua thì đồ ăn của Hirayama Jiro và Mộc Nhược Na đều do người hầu đưa đến trước tận cửa phòng. Dưới danh nghĩa muốn được báo đáp ơn cứu mạng, Hirayama Jiro đã quấn lấy Mộc Nhược Na ở trong phòng ngủ cả ba ngày.

Mãi cho đến khi tới ngày xuất phát rời khỏi nơi này để đến căn cứ của Hans, Mộc Nhược Na chịu hết nổi, không nói không rằng đã thẳng chân đạp đối phương xuống giường, quát lên: “Bà đây bị cậu lăn lộn gần chết rồi! Cậu thích tìm ai báo ân thì đi mà tìm đi!”

Nhờ xem mấy tập phim truyền hình Trung Quốc mà vốn từ tiếng Trung của Hirayama Jiro đã tiến bộ đáng kể, cậu ai oán nhìn Mộc Nhược Na: “Em đúng là người vong ân phụ nghĩa! Không phải người Trung Quốc có câu ơn cứu mạng nên lấy thân báo đáp sao?”

“Bà đây bị dày vò ba ngày rồi còn gì? Cậu cút ngay cho tôi!”

Mộc Nhược Na không nghĩ bản thân mình lại có lúc phóng túng đến vậy, cả một đời luôn tỉnh táo anh minh đã bị huỷ hoại sạch sẽ. Đương nhiên, hiện tại Mộc nữ vương đã không còn đủ minh mẫn nữa rồi.

Hirayama Jiro cảm thấy hơi tiếc nuối, vì cậu còn chưa kịp dùng đến dược liệu bổ trợ vừa điều chế xong, vậy mà kết thúc tại đây sao…?

Quyết định lên đường khởi hành của mọi người đã vô tình cứu vớt Mộc Nhược Na, rốt cuộc cô đã thoát khỏi cảnh lấy thân báo đáp.



Đội tàu được sắp xếp lại, những con thuyền hư hại vì gió lốc và bão sẽ tạm thời được cột neo với những thuyền khác, mọi người cùng lên trên một con tàu lớn thẳng tiến về căn cứ của Hans.

Sau khi thoát được cảnh khổ ải trên hoang đảo, bây giờ Cố Hề Hề mới vui vẻ thích thú ngồi nhâm nhi ly kem mát lạnh, liếc mắt nhìn sang thấy Mộc Nhược Na đang bước tới với đôi mắt gấu trúc.

“Ha, giờ mới chịu xuống giường sao?” Cố Hề Hề hài hước nói.

Mộc Nhược Na uể oải nằm bò lên bàn, rên rỉ: “Hề Hề, cứu mạng! Cái tên Hirayama Jiro kia rõ ràng rất gầy yếu, sao hắn lại kiên nhẫn dai lì như vậy?”

Cố Hề Hề nghĩ nghĩ, nói: “Các nhà khoa học đều là những kẻ điên cuồng và đặc biệt kiên nhẫn mà. Cậu nghĩ sao về định luật Newton gì gì đó, cả nhà khoa học phát minh ra đèn điện nữa, tất cả đều rất kiên nhẫn.”

Này này, ví dụ trên thì có liên quan gì chứ?

“Thôi bỏ đi, chúng ta thật sự đang đi đến căn cứ của Hans sao? Nếu tôi nhớ không lầm thì mới vài ngày trước, chúng ta và hắn còn là kẻ địch?” Mộc Nhược Na cảm thấy cô chỉ ở trong phòng ba ngày mà cả thế giới giống như đều thay đổi.

Không phải hai bên hãy còn giương cung bạt kiếm đối đầu nhau sao?

Giờ lại như anh em tốt, người một nhà, còn đến thăm nhà người ta nữa?

Cố Hề Hề gật gật đầu, cô cũng cảm thấy kết quả này thật huyền diệu quá mức, giống như chiến tranh giữa Bắc Triều Tiên và Hàn Quốc vẫn dây dưa suốt bao nhiêu thập kỷ, giờ bỗng dưng thành anh em tốt, ôm vai bá cổ nhau mà tuyên bố cùng lên mặt trăng!

Chuyện thế này ngẫm lại quả thật quá khó tin, nhưng thật sự đã xảy ra!

Mộc Nhược Na thở dài một tiếng: “Mới lên núi ở một ngày thôi mà thế gian thay đổi nhiều quá.”

“Này, cô gái mới xuống núi, muốn ăn chút kem không?” Cố Hề Hề cười hì hì, nói: “Đây là kem được đầu bếp chuyên môn của hãng Haagen-Dazs làm đó, siêu ngon!”

“Cậu ăn một mình đi!” Mộc Nhược Na trợn trừng mắt nói: “Được rồi, tôi đi thăm hai con trai của tôi đây.”

Cố Hề Hề gật gật đầu, tiếp tục ngồi ăn kem.

Mộc Nhược Na đi đến trước cửa phòng của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu, vừa đưa tay lên gõ cửa thì phát hiện cửa phòng không khoá, cô thuận tay mở cửa ra, lập tức thấy hai bánh bao nhỏ nằm dài trên thảm dưới sàn nhà, hí hoáy viết viết vẽ vẽ, không biết đang nghiên cứu cái gì.

Mộc Nhược Na tò mò bước về phía trước, hai cậu nhóc thấy động tĩnh thì liền giật mình ngồi dậy, giấu hết đồ ra sau lưng.

“Hai con làm gì thần thần bí bí vậy?” Mộc Nhược Na càng thêm hiếu kỳ.

Cố Miểu nhìn thấy vẻ mặt Mộc Nhược Na nhất quyết phải hỏi cho ra thì đành liếc nhìn Doãn Ngự Hàm, ngầm hội ý với nhau qua ánh mắt, sau đó quay ra nói với Mộc Nhược Na: “Mẹ nuôi, mẹ phải hứa giữ bí mật cho bọn con, không thì bọn con sẽ không nói đâu!”

“Ừ ừ ừ, yên tâm, mẹ nuôi của hai con trước giờ là cái tủ sắt tuyệt đối bảo mật, bí mật nào mẹ biết đều bị bỏ vô két sắt khoá lại hết.” Mộc Nhược Na vỗ ngực đảm bảo.

Lúc này Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm mới cẩn thận lấy ra bản vẽ phía sau lưng, đây là một bản phác thảo khá đơn giản, nhưng tương đối rõ hình rõ nét, có thể nhìn ra được đó là một lâu đài.

Vẽ một lâu đài thì có gì phải giấu?

Đôi mắt màu hồng bảo thạch của Cố Miểu hơi loé lên, nói: “Mẹ nuôi, còn khoảng hơn một tháng nữa là đến sinh nhật mommy rồi, con với Doãn Ngự Hàm muốn thiết kế một căn hộ làm quà cho mommy.”

Mộc Nhược Na há hốc mồm: “Hai con muốn thiết kế nhà ở?”

Doãn Ngự Hàm gật gật đầu: “Đúng vậy, daddy nói bọn con chỉ cần thiết kế thôi, thi công xây dựng cứ giao cho daddy.”

Mộc Nhược Na càng há mồm lớn hơn nữa: “Doãn Tư Thần đồng ý?”

Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm cùng gật đầu, nói: “Đúng vậy, daddy nói phải thiết kế cho mommy một nơi ở giống như toà lâu đài của công chúa.”

Mộc Nhược Na khẽ cắn ngón tay, đột nhiên cô cảm thấy thật sự hâm mộ Cố Hề Hề. Còn tên điên cuồng nghiên cứu khoa học kia, ngoại trừ biết nghiên cứu về tế bào sinh vật học thì làm gì biết những điều lãng mạn thế này?

À không, chắc cũng có!

Không chừng cậu ta sẽ ở trong phòng thí nghiệm chế tạo ra cả đống thứ quái dị để tặng cô!?

“Mẹ nuôi phải giữ bí mật nha!” Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm cười tủm tỉm: “Đây là một bất ngờ, nói trước sẽ không hay nữa!”

Mộc Nhược Na thầm cắn răng: “Hai con trai này, sinh nhật mẹ nuôi cũng sắp đến rồi, còn nửa năm nữa…”

Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm cùng cúi đầu, tiếp tục vẽ phác thảo.

Ôi ôi ôi, bị các con trai ghét bỏ, thật là thảm thương…



Thuyền trưởng Hans thành công thu nhận Doãn Ngự Hàm làm học trò, tiếp theo lại chạy đến trước mặt bá tước Phillips và Doãn Tư Thần mà vui vẻ thuyết phục: “Kỳ thật tôi thấy tôi nhận thêm một học trò nữa cũng được, Cố Miểu và Ngự Hàm từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, để cho hai đứa nó cùng học tập cũng tốt, đúng không?”

Bá tước Phillips liếc xéo hắn, trả lời: “Cố Miểu nhất định phải trở thành người thừa kế của gia tộc Phillips. Ngài cảm thấy tôi có thể để con trai của mình đến một nơi xa ngàn dặm để theo ngài học tập sao? Huống chi, gia tộc Phillips không thiếu thầy giáo!”

Doãn Tư Thần nhíu mày, làm vẻ mặt đau đớn: “Tôi tổn thất một đứa con trai là đủ đau lòng rồi, ngài không cần cắm thêm một cây đao trong lòng tôi!”

Thuyền trưởng Hans tươi cười nói: “Cắm một đao cũng là cắm, cắm hai đao cũng là cắm, có gì khác? Không phải tôi khoác lác với hai người, nhưng gia tộc của hai người hùng mạnh lợi hại đến đâu thì các người có thể có được căn cứ riêng nghiên cứu vũ khí hay không? Tôi thì có! Các người có tiền nhưng có thể tự xây dựng nơi chế tạo vũ khí sao? Tôi có thể! Có người có thế lực, nhưng có thể xưng vương trong lĩnh vực này sao? Tôi có thể!”

Bá tước Phillips và Doãn Tư Thần cùng liếc nhìn nhau, xem ra lời đối phương nói quả thật có lý, khó mà bàn cãi. Bởi vì dù là bá tước Phillips hay Doãn Tư Thần, tuy quyền thế ngập trời nhưng có rất nhiều chuyện thuộc về vấn đề cấm kỵ mà họ không thể nhúng tay vào.

Nhưng Hans thì khác, trên vùng biển này thì ai quản được hắn?

Đường ven biển của mỗi quốc gia không có bao nhiêu, có muốn lấn sân sang hoạt động trên biển thì vẫn bị hạn chế. Phải biết rằng hơn 70% diện tích trên thế giới này đều là đại dương, Hans tự do hoạt động trên biển cả, vậy mới thật sự là bá chủ.

“Mấu chốt là gì? Cố Miểu và Ngự Hàm đều là người thừa kế của hai người, đúng không? Hai người có tiền, có quyền, có đủ tài lực để huấn luyện chúng, nhưng hoàn cảnh thì thế nào? Chỉ có tôi có được thôi! Căn cứ của tôi có đủ các loại địa hình, sa mạc, rừng rậm, thành thị… dù là đào tạo hải chiến, không chiến hay lục chiến đều là chuyện nhỏ, chứ nếu không thì tôi cất công bắt cóc nhiều chuyên gia vũ khí về để làm gì? Là vì để phát triển cho căn cứ của tôi!” Lời này của Hans trong nháy mắt đã khiến Doãn Tư Thần và bá tước Phillips phải để tâm.

Một lời đề nghị thú vị thế này, khó mà làm người ta từ chối được.

“Hai người yên tâm, căn cứ của tôi còn có những bác sĩ chuyên gia giỏi nhất, bảo đảm không để chúng xảy ra nguy hiểm gì. Hơn nữa, không phải còn Vân gia sao? Chúng là con trai của Cố Hề Hề, có Cố Hề Hề, có Vân gia, chúng có muốn mất cọng tóc nào thì Vân gia cũng không cho!” Hans tiếp tục kiên nhẫn thuyết phục: “Chưa hết, còn có Hirayama Jiro! Cậu ta với Mộc tiểu thư thân thiết như vậy, rõ ràng là người một nhà! Tuy Hirayama Jiro chỉ là con thứ của ngài Hirayama, nhưng trong mắt ngài Hirayama và cả gia tộc Hirayama thì cậu ta vẫn là người quan trọng. Nhiều người bảo vệ hộ tống thế này, có gì đáng sợ?”

Cuối cùng cả Doãn Tư Thần và bá tước Phillips đều bị thuyết phục, chỉ là vấn đề tiếp theo khá rối rắm, cả hai bánh bao nhỏ đều phải dành nhiều thời gian đi học, mà Thái Bình Dương và Đại Tây Dương lại thật sự quá xa!

Hans nói tiếp: “Tôi không bắt chúng phải ở đây với tôi mỗi ngày. Chỉ cần mỗi năm dành ra một vài tháng đến nơi này tập huấn là được. Hai đứa chúng còn khá nhỏ, nên tập huấn theo cường độ phù hợp với tuổi tác cùng với những đứa trẻ khác ở trong căn cứ, thuận tiện có thể chọn vài đứa trẻ phù hợp để bồi dưỡng làm thủ hạ thân tín sau này.”

Đến lúc này thì Doãn Tư Thần và bá tước Phillips không còn gì để nói, tuy hai người họ có thể chuẩn bị sẵn con đường hoàn hảo cho con trai, nhưng dù sao đào tạo huấn luyện từ nhỏ vẫn sẽ tốt hơn. Nếu Hans đã bố trí tốt đến vậy, chuyện này xem ra có thể suy nghĩ cân nhắc!

Hans nhìn thấy đối phương đã dao động thì vui vẻ hả hê: “Được! Cứ quyết định vậy đi! Không được đổi ý!”

Chờ Hans rời khỏi thì Doãn Tư Thần và bá tước Phillips mới nhớ ra họ đã quên hỏi ý Cố Hề Hề. Vì chỉ cần Cố Hề Hề phản đối thì không ai có thể dẫn hai bánh bao nhỏ đi…

Bất quá, họ đã lo lắng nhiều, vì Cố Hề Hề chỉ đơn giản hỏi hai bánh bao nhỏ một câu, có muốn đi tập huấn hay không, hai cậu nhóc đều gật đầu thì cô cũng vui vẻ đồng ý.

Chỉ cần hai con trai yêu thích, thì cô sẽ không phản đối.

Đoàn tàu di chuyển trên biển vài ngày, cuối cùng đã cập bến tại căn cứ của Hans vào một buổi sáng.

Thời điểm mọi người đặt chân đến căn cứ này, Cố Hề Hề mới biết vì sao Hans lại tự tin đến vậy. Khó trách tại sao Mặc gia đã lựa chọn hợp tác với Hans chứ không phải quyết chiến một mất một còn. Bởi vì muốn đánh nhau với Hans,thật sự không phải chuyện dễ dàng…

Người ta thường nói, thỏ khôn có ba hang, còn Hans lại có đến ba hòn đảo đều là căn cứ của hắn, đó là chưa nói đến vùng biển này lại quá phức tạp, các tín hiệu đều bị nhiễu sóng, cơ bản nơi này không khác gì vùng tam giác Bermuda.

Muốn chiến đấu và giết được Hans, đúng là chuyện cực kỳ khó!

Edited by Airy

Beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status