Thiểm hôn tổng tài khế ước thê

Chương 610: Món quà của mẹ



Tuy Doãn Tư Dược là con vợ lẽ nhưng Doãn gia tới đời này chỉ có hai người con trai, hơn nữa Doãn đại thiếu phu nhân đã đứng ra chọn em dâu nghĩa là cô rất coi trọng người em chồng này, chỉ cần được gả vào Doãn gia khẳng định sẽ không bị bạc đãi. Huống chi, Doãn nhị thiếu gia mặc dù không ưu tú xuất sắc như anh trai nhưng vẫn là một thiếu gia quý tộc, giá trị không hề thấp, bởi vậy nên rất nhiều các cô gái trong nước nhao nhao nhắm vào Doãn Tư Dược.

Hiện tại hôn sự của Doãn Tư Dược sẽ do Cố Hề Hề là người quyết định cuối cùng, việc này đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ cũng không có gì khó hiểu. Cố Hề Hề hoàn toàn xứng đáng là nữ chủ nhân Doãn gia, dù hiện tại cô chưa chính thức trở về Doãn gia nhưng thử hỏi ở Doãn gia có ai không thừa nhận cô? Đó là chưa nhắc đến số cổ phần của tập đoàn Doãn thị mà cô đang nắm giữ, cô còn là mẹ của người thừa kế Doãn gia, hoặc cứ thử mà nghe Doãn chủ tịch gần đây hay nói gì, chỉ cần mở miệng là câu trước câu sau đều là Hề Hề nhà tôi thế này, Hề Hề nhà tôi thế kia… đến người mù cũng biết gió đang theo chiều nào.

Hôn lễ gì đó bây giờ chỉ là hình thức, ai nhìn thấy Cố Hề Hề mà không cung kính gọi một tiếng Doãn thiếu phu nhân? Cho nên, lấy lòng Cố Hề Hề đã trở thành mục tiêu lớn nhất của rất nhiều người.

Chỉ ngoại trừ khu vực không thể để cho người ngoài vào, còn lại toàn bộ Vân gia đều trang bày trải thảm, bày biện bàn ghế và đồ dùng chiêu đãi khách. Vườn của Vân gia có rất nhiều cây xanh, sân cũng rất lớn, bất quá cuối cùng vẫn phải xây thêm cửa phụ mở rộng sân để có đủ chỗ chiêu đãi khách khứa. Chỉ nhìn thôi Cố Hề Hề đã có thể dự kiến được sẽ có bao nhiêu người vào ngày sinh nhật của cô, hẳn là rất đông. 

Vân gia chuẩn bị cho Cố Hề Hề mấy chục bộ lễ phục và trang sức, tất cả đều không phải sản phẩm từ các nhà thiết kế nổi tiếng hay hàng hiệu cao cấp, mà từng đường kim mũi chỉ đều do Giản Tiếu và Vân phu nhân tự tay may lấy. Từng này bộ lễ phục là do hai người đã tỉ mỉ chăm chút cả năm trời, từng hoạ tiết đóa hoa chiếc lá đều là tâm huyết của họ. Trang sức do Vân phu nhân tự thiết kế bản vẽ và đưa cho bộ phận chuyên chế tác trang sức của Vân gia làm ra. 

Cố Hề Hề không cảm thấy buồn mà ngược lại vô cùng thích những bộ lễ phục và trang sức này, cô vui vẻ thử từng bộ và chụp ảnh selfie đăng lên trang weibo cá nhân kèm dòng chữ: Nhà thiết kế và nghệ thuật gia vĩ đại nhất trên đời này chính là mẹ, cảm ơn cả hai người mẹ đã tự tay thiết kế và may trang phục cho con, con rất hạnh phúc!

Bài đăng của Cố Hề Hề nhanh chóng nhận hơn trăm ngàn lượt thích và chục ngàn lượt chia sẻ. 

Doãn Tư Thần tủi thân bình luận bên dưới bài đăng của cô: Vợ này, mấy ngày rồi em không thèm để ý đến anh…

Kèm theo sau đó là một biểu tượng mặt buồn thể hiện sự tổn thương sâu sắc. Bình luận này đã được các fan hâm mộ chú ý và được đẩy lên đầu, tất cả fan hâm mộ liền chua xót thay cho Doãn chủ tịch, bảo cô nên quan tâm ông xã một chút đi!

Đáng tiếc, Cố Hề Hề đăng weibo xong thì cũng tắt ứng dụng, vốn dĩ không nhìn thấy các bình luận, vậy là chỉ có các fan hâm mộ nhiệt tình an ủi cho Doãn chủ tịch. 

Doãn Tư Thần vẫn giữ thói quen của nhiều năm trước, mỗi lần Cố Hề Hề đăng ảnh nào là anh đều lưu và tải xuống, rồi đăng lại trên weibo của mình với dòng trạng thái riêng: Dù mẹ vợ không phải nhà thiết kế nổi tiếng nhưng còn tuyệt vời hơn nữa, mẹ vợ chính là đại danh họa tài ba, bậc thầy nhân văn tột đỉnh. Vợ đã tuyệt vời, mẹ vợ còn tuyệt vời hơn vì đã sinh ra vợ.

Các fan hâm mộ sôi nổi bình luận: Thân là ông chồng quốc dân Doãn chủ tịch, vậy khi nào mới cử hành hôn lễ rước nàng về dinh?

Doãn Tư Thần trả lời vô cùng nghiêm túc: Hãy chờ tin tốt của tôi!

Fan hâm mộ thấy câu trả lời này thì cực kỳ hưng phấn tò mò. 

Trước tiệc sinh nhật hai ngày đã có vài vị khách ghé thăm, tuy nhiên đây là những vị khách không nhận được thư mời do địa vị hơi thấp một chút, họ không có tư cách tham dự chính thức trong buổi tiệc nên chỉ đành đến sớm đưa quà. Bất quá Vân gia cũng không mất lễ nghĩa, vẫn nhận quà và gửi lại quà đáp lễ cho họ mang về. 

Đến lúc này Cố Hề Hề mới biết ba mẹ cô là người nghiêm khắc đến thế nào, trong nhà từ quản gia đến tất cả người hầu đều tuân thủ lễ tiết rất nghiêm ngặt, dù với những vị khách xa không có thư mời thì tất cả đều thể hiện thái độ hoan nghênh và tôn trọng đúng mực, không ngạc nhiên vì sao Vân gia được xưng là đệ nhất gia tộc đứng đầu văn hoá tại tỉnh Y. 

Cố Hề Hề là nhân vật chính của bữa tiệc thì theo lý thuyết cô nên ra ngoài đón khách, bất quá Vân gia lại dựa theo lễ chế, không để cô xuất đầu lộ diện mà ở yên trong nhà chờ đến ngày sinh nhật. 

Người hầu gõ cửa phòng đưa điểm tâm: “Nhị tiểu thư, đây là phu nhân làm, bảo tôi mang lên.”

Cố Hề Hề gật đầu, cầm miếng bánh cắn một miếng, ừm… hương vị này quen thật, rất giống món điểm tâm cô đã dùng khi lần đầu tới Vân gia vào ba năm trước. Chẳng lẽ mẹ cô đang hoài niệm sao?

Cố Hề Hề bất giác cười cười, vừa định ăn tiếp thì đột nhiên dạ dày cuộn trào, cô chịu không nổi đành để miếng bánh xuống khay, thật quái lạ, mấy ngày nay cô ăn uống rất bình thường, sao lại có cảm giác buồn nôn?

Chẳng lẽ không quen thời tiết khi đổi mùa?

Còn chưa kịp suy nghĩ thì bên ngoài đã reo lên tiếng trẻ con: “Mommy? Mommy~~?”

Trong nháy mắt thì Cố Hề Hề đã tươi cười đứng lên quay đầu lại, Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu chạy vọt vào từ bên ngoài, cô ngồi xổm xuống dang tay ôm lấy hai bánh bao nhỏ vào lòng. 

“Mommy, tụi con nhớ mommy lắm~!” Doãn Ngự Hàm ôm chặt cổ Cố Hề Hề, làm nũng: “Mommy đến nhà bà ngoại chơi rồi quên luôn Ngự Hàm, Ngự Hàm rất buồn!”

Cố Miểu nói theo: “Mấy ngày rồi mommy không có gọi video call cho tụi con!”

Cố Hề Hề lấy tay vò vò cái đầu tròn trịa của hai bánh bao: “Được rồi, mommy biết sai rồi, hai đứa tha thứ cho mommy nhé! Ừm… thương nào, thương nào, xem như thương mommy sắp đến sinh nhật rồi, đừng giận mommy nữa nhé!”

Cố Miểu lập tức phản lại cậu chủ nhỏ bên cạnh: “Dạ, Ngự Hàm này, chúng ta đừng giận mommy nữa…”

Doãn Ngự Hàm bất đắc dĩ nhìn Cố Miểu: “Anh hai, chúng ta đã bàn trước rồi mà…”

Cố Hề Hề cười nói: “Lại đây với mommy, bà ngoại có may quần áo cho hai đứa này, muốn xem thử không?”

“Tụi con cũng có sao?” Ánh mắt Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu sáng ngời, hai cậu bé quên luôn chủ đề về việc giận dỗi mẹ. 

“Đương nhiên rồi!” Cố Hề Hề hai bên nắm tay hai bánh bao nhỏ đi vào phòng để tủ quần áo, lấy ra một cái hộp, mở ra bên trong là hai bộ lễ phục bé xíu y như nhau. 

“Hai bộ này đều không phải do nhà thiết kế nổi tiếng nào làm ra đâu, mà do bà ngoại đã đích thân khâu vá từng đường kim mũi chỉ cho hai đứa đó, thích không nào?” Cố Hề Hề cố ý nói thêm: “Có lẽ những bộ này nếu mà mua bên ngoài nhiều lắm chỉ có vài trăm nhân dân tệ thôi, chỉ đủ mua một đôi vớ mà hai đứa hay mang.”

“Mommy xấu quá, mommy cố ý nói vậy, hừ, tụi con không mắc mưu đâu!” Doãn Ngự Hàm dẩu miệng: “Mommy được bà ngoại thương, thích quá, khi nào thì mommy mới may quần áo cho tụi con?”

Cố Miểu gật đầu: “Con muốn mặc quần áo mommy may, nhưng bà ngoại may thì con cũng thích lắm.”

Cố Hề Hề lấy tay nhéo nhéo mũi của Doãn Ngự Hàm: “Chừng nào con hết bướng bỉnh thì mommy sẽ may đồ cho con.”

Doãn Ngự Hàm lập tức ôm lấy Cố Hề Hề làm nũng: “Mommy, mommy… Ngự Hàm lúc nào cũng ngoan mà, mommy, Ngự Hàm yêu mommy nhất! Mommy, mommy may quần áo cho Ngự Hàm đi~!”

Doãn Ngự Hàm cứ vậy dính chặt lấy Cố Hề Hề, bao nhiêu tuyệt chiêu làm nũng đều vận dụng tất tần tật. 

Lúc này Vân phu nhân từ bên ngoài đi vào, thấy hai nhóc tì đang bám lấy Cố Hề Hề thì liền nói: “Được rồi, được rồi, hai đứa đừng làm phiền mẹ nữa, để bà ngoại may đồ cho hai đứa!”

“Bà ngoại!” Cố Miểu xoay người ôm lấy Vân phu nhân: “Cảm ơn bà ngoại!”

Vân phu nhân cười nói: “Đi, bà vừa mới làm phần điểm tâm xong, có hình mấy con thú dễ thương lắm, chúng ta đi ăn đi, đừng quấy rầy mẹ nghỉ ngơi.”

“Mẹ, con đâu có mệt…” Cố Hề Hề nhịn không được nói.

“Nói con nghỉ thì con cứ nghỉ đi, nói nhiều làm gì?” Vân phu nhân cười cười bí ẩn: “Được rồi, cháu của mẹ đã tới thì mẹ sẽ chăm sóc chúng, con cứ ở đây nghỉ ngơi cho khoẻ.”

Nói xong, Vân phu nhân không cho Cố Hề Hề có cơ hội đáp trả thì đã dắt hai bánh bao nhỏ đi: “Cháu ngoan, để bà ngoại nói cho hai đứa nghe chuyện này, nhưng phải giữ bí mật…”

Cố Hề Hề bất đắc dĩ thở dài, đây là sinh nhật long trọng nhất và là sinh nhật nhàn nhã nhất của cô. Bên ngoài ai cũng bận bịu tối tăm mặt mũi, còn cô lại không được đụng tay vào việc gì, cả việc lộ diện gặp người khác cũng không ai cho, bị nhốt trong căn phòng này để nghỉ ngơi. Rõ ràng cô còn rất trẻ mà, đâu phải già yếu gì mà cần phải nghỉ ngơi?

Vừa đến thành phố K, Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro tới nơi này trước tiên, cô và Cố Hề Hề cùng nhau nằm phơi nắng trên ghế dài một cách thanh nhàn. Cứ chốc lát là có người đưa điểm tâm đến, Mộc Nhược Na ăn sung sướng đến mức chẳng muốn về nhà. 

“Ưm… tay nghề của dì Vân đúng là xuất sắc, đã ăn món ăn do dì Vân làm thì tôi không muốn ăn đồ ở đâu khác nữa.” Mộc Nhược Na thoả mãn thưởng thức món điểm tâm được tạo hình động vật đáng yêu, chỉ hận không thể đem về nhà làm đồ trang trí. 

“Được thôi, ba mẹ tôi sắp về thành phố N để nhận công việc giảng dạy, lúc đó cậu thích có thể đến biệt thự của họ để ở, làm con gái của họ luôn!” Cố Hề Hề lười biếng trả lời. 

“Hừ, đừng thách, tôi làm thật đấy!” Mộc Nhược Na liếc mắt nhìn Cố Hề Hề: “Phục cậu thật, đưa cả ba mẹ mình đến học việc San Diego làm giảng viên, cậu đúng là đứa con gái bất…”

Cố Hề Hề cố bỏ miếng điểm tâm vào miệng để ngăn cảm giác khó chịu trong dạ dày, nuốt xong cô lại phụ hoạ: “Ừ, ừ, ừ, là tôi bất hiếu. Bạn học Mộc Nhược Na hiếu thảo này, nghe nói cậu sắp dẫn Hirayama Jiro về nhà ra mắt? Cậu tính giới thiệu cậu ta thế nào đây?”

Cơ thể Mộc Nhược Na cứng đờ: “Cậu cũng biết? Tôi hết cách rồi, tại vì Thượng Kha sắp ra nước ngoài nên tôi muốn đi tiễn anh ta, Hirayama Jiro cáu kỉnh nhăn nhó với tôi nên tôi mới nói vậy. Ai ngờ cậu ta rất nghiêm túc, mấy ngày nay còn cực kỳ hào hứng chuẩn bị quà ra mắt… có phải tôi tự đào hố cho mình rồi không?”

Cố Hề Hề thiếu chút nữa phá lên cười: “Cậu cũng biết thế à?”

Edited by Nish

Beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status