Thiểm hôn tổng tài khế ước thê

Chương 627: Sớm muộn sẽ hiểu



Cảnh Kỳ bình tĩnh nhìn Cố Hề Hề: “Nghĩa là cô vẫn từ chối hợp tác với tôi?”

Cố Hề Hề cười cười, khẽ lắc đầu: “Cảnh Kỳ, anh là người có tài, có tham vọng. Thẳng thắn mà nói người đàn ông như anh thật sự không mang lại cảm giác an toàn cho phụ nữ. Tôi chỉ muốn khuyên anh một câu, hãy nhân lúc tuổi đời còn trẻ mà thử một lần rung động trước ai đó, tình yêu có thể không đi đến một kết thúc tốt đẹp hay có thể khiến bản thân tổn thương, nhưng như vậy mới không phí phạm tuổi thanh xuân ở nhân gian này.”

Cảnh Kỳ im lặng, không nói gì. 

“Có lẽ anh sẽ cảm thấy tình yêu là điều gì rất phiền phức, cản trở công danh sự nghiệp của anh, làm anh trở nên ngu ngốc mù quáng. Nhưng cuộc đời này suy cho cùng anh sống là vì cái gì? Vì những con số hư vô mờ mịt sao? Dù là anh hay là tôi, chúng ta đều không phải kẻ thiếu tiền, nếu đã không thiếu tiền vậy cớ gì lại không theo đuổi ý nghĩa cuộc sống? Tôi không phải người thích nói đạo lý, chỉ khổ là đời đưa đẩy khiến tôi trông giống như người thích giảng giải đạo lý cho người khác, hôm nay tôi lại phải nói nhiều một lần nữa.” Cố Hề Hề cười nói: “Cảnh Kỳ, nếu một lúc nào đó anh gặp được người phụ nữ có thể biến anh thành kẻ ngốc, thì ngàn vạn lần đừng buông tay cô ấy, đừng để cô ấy rời khỏi anh, bởi vì đó có thể là tình yêu duy nhất trong cuộc đời anh, sẽ không có người thứ hai như vậy xuất hiện.”

“Hiện tại hoặc trong một thời gian sắp tới chắc hẳn anh sẽ không hiểu ý nghĩa những điều tôi vừa nói. Không sao, thời gian sẽ giúp anh hiểu.” Cố Hề Hề nói xong thì quay người bỏ đi: “Anh hãy tự giải quyết việc của mình.”

Kết thúc điệu nhảy với Cảnh Kỳ, những người khác lân la đến mời Cố Hề Hề khiêu vũ nhưng cô đều lễ phép từ chối. 

Về đến chỗ ngồi, Tiểu Vương nhanh chóng đem đến một ly sữa cho Cố Hề Hề. 

Cố Hề Hề nhận ly sữa, nhìn bộ dáng vui vẻ của Tiểu Vương mà tò mò: “Có chuyện gì vui vậy em?”

“Vừa rồi Tiểu A nói chủ tịch đã giao chi nhánh Đằng Hạo cho anh họ tiếp quản.” Tiểu Vương hào hứng nói, gương mặt đầy kích động: “Như vậy tương lai anh họ sau này càng thêm sung túc.”

Cố Hề Hề kinh ngạc: “Vậy Doãn Tư Dược thì sao?”

“Doãn nhị thiếu được chủ tịch điều động về tổng bộ.” Tiểu Vương nói: “Em không biết có chuyện gì, nhưng có vẻ như Doãn nhị thiếu vừa làm gì đó khiến chủ tịch rất hài lòng.”

Cố Hề Hề chớp chớp mắt, một lúc sau mới nói: “Đúng là không ngờ, vậy là đã có truyện gì xảy ra mà chị không biết sao?”

“Trở về hẳn là chúng ta sẽ biết.” Tiểu Vương cười nói.

Cố Hề Hề gật gật đầu. 

Ở một góc sảnh tiệc, Cảnh Dung nâng ly rượu cụng ly với Doãn Tư Thần: “Doãn chủ tịch, cảm ơn.”

“Khách sáo rồi, song thắng cục diện vốn là điều tôi thích nhất.” Doãn Tư Thần nở nụ cười tà mị, nói xong câu này thì anh nhìn về Cảnh Kỳ đang ở xa xa, mỉm cười nói: “Đứa cháu trai này của anh quả nhiên không đơn giản, nên đề phòng nhiều hơn.”

“Đúng vậy, người xuất sắc của đời thứ ba Cảnh gia. Các anh trai của tôi có rất nhiều con cái, Cảnh Kỳ là người ưu tú nhất, ba tôi rất thích cậu ta, từ nhỏ đã bồi dưỡng để trở thành người thừa kế.” Cảnh Dung bình thản nói: “Đặc biệt khi tôi trở thành một gã không ra gì thì tất cả mọi người đều hướng về cậu ta, chiều chuộng tôi ăn nhậu chơi bời bao nhiêu thì càng tận lực dạy dỗ Cảnh Kỳ bấy nhiêu.”

“Thế nào? Cảm khái?” Doãn Tư Thần cười như không cười.

“Đúng vậy, giờ tôi đã tháo bỏ mặt nạ xuống, các anh trai của tôi đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch.” Cảnh Dung thở dài một tiếng: “Nếu không có Doãn chủ tịch trợ giúp, chỉ sợ tôi chưa thể lật ngược thế cờ nhanh như vậy.”

“Cháu trai của anh tới kìa.” Doãn Tư Thần nhìn thấy Cảnh Kỳ đang đi về phía này, liền nói: “Cần tôi tránh đi không?”

“Không cần, để xem cậu ta nói gì.” Ánh mắt Cảnh Dung hơi loé lên: “Để tôi xem cậu ta còn định làm gì.”

Chưa đến vài phút sau, Cảnh Kỳ đã bước tới trước mặt Cảnh Dung và Doãn Tư Thần, vẻ mặt hơi phức tạp nhìn thoáng qua Cảnh Dung, nói: “Ông nội gọi chú qua gặp.”

“Tìm chú? Ngay bây giờ?” Cảnh Dung thoáng sửng sốt, sau đó khẽ cười: “Được, chú qua ngay.”

Cảnh Dung nở nụ cười ý vị thâm trường nhìn về phía Doãn Tư Thần rồi quay người rời khỏi. 

Doãn Tư Thần cứ vậy ngả người tựa lưng vào ghế sofa, bộ dáng lười biếng tận hưởng.

“Tôi đã thua.” Cảnh Kỳ nói với Doãn Tư Thần: “Anh nói đúng, tôi không thể thuyết phục Cố Hề Hề.”

Doãn Tư Thần thản nhiên nhìn Cảnh Kỳ, tựa như mọi chuyện đã nằm trong dự đoán của anh, trên thế giới này thì không ai hiểu Cố Hề Hề hơn anh. 

“Chỉ vì cậu còn quá trẻ.” Doãn Tư Thần lấy một ly rượu trong khay rồi đưa cho Cảnh Kỳ. 

Cảnh Kỳ cầm ly rượu, cắn răng nói: “Nhưng tôi không phục. Từ nhỏ tôi đã được nuôi dạy để trở thành người thừa kế của Cảnh gia, vì cớ gì chú út lại phải tranh giành vị trí này của tôi?”

“Điều này không phải rất bình thường sao?” Ánh mắt Doãn Tư Thần lướt qua sảnh tiệc đang náo nhiệt, nhẹ nhàng đáp: “Bất kỳ một gia tộc hào môn nào cũng như vậy, thắng làm vua, thua làm giặc, không có gì lạ.”

Cảnh Kỳ vẫn bất mãn: “Anh thật sự không thể cân nhắc việc hợp tác với tôi?”

“Cậu phải hiểu việc tôi hợp tác với Cảnh Dung không phải quyết định trong nhất thời.” Doãn Tư Thần đung đưa ly rượu, nói: “Dựa vào thực lực của Doãn gia tại Anh quốc, vốn dĩ tôi không cần phải hợp tác với bất kỳ gia tộc nào. Tôi lựa chọn giúp Cảnh Dung không phải vì anh ta có tài, có tham vọng, cũng không phải vì anh ta là hôn phu của Mặc Tử Huyên, mà là vì ở thời điểm tôi cần sự trợ giúp thì anh ta đã xuất hiện rất đúng lúc. Cho nên vì duyên phận này, tôi sẽ giúp anh ta.”

“Là ý gì?” Cảnh Kỳ khó hiểu. 

“Vợ tôi từng mất trí nhớ. Để đoạt lại cô ấy, tôi đã hao phí rất nhiều công sức và tâm trí, phải thận trọng từng bước, tính toán đường đi nước bước. Cảnh Dung là một trong những mắt xích trong kế hoạch của tôi, để cảm ơn thì tôi từng hứa sẽ giúp đỡ anh ta giành lại điều anh ta muốn.” Doãn Tư Thần âm trầm nói: “Nguyên nhân đơn giản chỉ có vậy, nếu thời điểm đó người xuất hiện trợ giúp tôi là cậu, có lẽ bây giờ tôi sẽ ủng hộ cậu.”

“Cậu đã hiểu chưa? Tôi vốn không quan tâm người tôi giúp là ai hay nguồn lợi thu được là gì, vì điều đó hoàn toàn không cần thiết.” Doãn Tư Thần vỗ vỗ bả vai của Cảnh Kỳ: “Lời Cố Hề Hề đã nói, tôi cũng muốn nói với cậu. Cậu còn trẻ, hãy thử yêu một lần trong đời, đừng đặt quyền lợi gia tộc quá nặng nề. Những điều hiện tại cậu coi trọng chưa chắc đã thật sự quan trọng. Gia đình và tình yêu mới là những điều vĩnh hằng.”

“Tôi thật sự không hiểu…” Cảnh Kỳ chán chường nói.

“Không sao, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hiểu. Mỗi người đều trải qua những điều này trong cuộc đời, chỉ là sớm hay muộn thôi.” Doãn Tư Thần cười khẽ: “Khoảng ba ngày nữa chúng tôi sẽ về nước, cậu không định đến Trung Quốc sao? Doãn gia luôn hoan nghênh cậu.”

Cảnh Kỳ âm trầm nói: “Tôi có thể đến để làm gì?”

“Tham dự hôn lễ của chúng tôi.” Doãn Tư Thần cười tà mị: “Để cậu cảm nhận được cái gì gọi là tình yêu và ý nghĩa của hôn nhân, không cần cảm ơn tôi đâu.”

Cảnh Kỳ nhất thời không phản ứng, cảm giác cứ như mình đang nghe một câu chuyện cười, ngơ ngẩn nhìn Doãn Tư Thần. 

Doãn Tư Thần không nói gì nữa, đứng lên xoay người rời khỏi. 

Yến tiệc này cuối cùng đã kết thúc thành công. 

Sau khi bữa tiệc chấm dứt thì Cố Hề Hề nằm trong phòng cả ngày vì lên cơn nghén, cứ tưởng đứa bé này sẽ ngoan ngoãn yên ổn, nào ngờ giờ cô lại cảm thấy dạ dày cứ như sôi lên, những món thích ăn trước kia thì nay đều không thể ăn nổi. 

Doãn Tư Thần thiếu điều muốn tìm hết đầu bếp trên thế giới này để nghiên cứu ra những món ăn phù hợp nhất, chỉ là dù anh cẩn thận thế nào thì Cố Hề Hề nếm một chút đã ói ra hết. Cuối cùng chỉ trong vòng hai ngày, Doãn Tư Thần đã xử lý hết mọi việc để đưa Cố Hề Hề về nước một cách nhanh chóng nhất. 

Cố Hề Hề vừa lên máy bay thì lại buồn ói, Doãn Tư Thần sợ tới xanh mặt, đành cấp tốc gọi điện thoại ngay cho Doãn gia lẫn Vân gia, huy động tất cả bác sĩ chuyên khoa sản để khám trực tuyến, nhưng kiểm tra cả nửa ngày cũng không ra vấn đề gì bất thường. Huyết áp, tim mạch, nước tiểu, tất cả đều bình thường, đứa bé rất khoẻ mạnh, các báo cáo đều được so sánh với báo cáo khám thai trước đây khi Cố Hề Hề mang thai Doãn Ngự Hàm. 

Kết luận là Cố Hề Hề vô cùng khoẻ mạnh, chỉ một thời gian nữa thì triệu chứng thai nghén sẽ giảm dần. 

Mặc kệ lời của bác sĩ, Doãn Tư Thần vẫn cứ lo lắng, mỗi lần nhìn Cố Hề Hề nôn mửa khó chịu thì anh chỉ hận mình không thể chịu đựng thay cho cô. 

Vất vả trở về thành phố N, viện nghiên cứu Vân gia lại tiếp tục khám cho Cố Hề Hề và vẫn cho ra kết luận như vậy. 

Mộc Nhược Na nhịn không được tò mò mà nhỏ giọng hỏi Hirayama Jiro vì sao lại có tình trạng này. 

Hirayama Jiro thản nhiên đáp: “Cố Hề Hề vốn rất khoẻ mạnh, sao có vấn đề gì được? Anh đã nói Doãn Tư Thần rồi nhưng anh ta không tin thì thôi. Mang thai thì cảm giác nôn mửa là bình thường, chỉ cần không ói quá nhiều thì không sao. Cố Hề Hề có cảm giác nôn ói là vì thời gian qua nhọc lòng vì việc vặt khá nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ ổn. Hơn nữa các loại thuốc bổ do Vân gia điều chế đều rất tốt, chỉ cần vài ngày nữa là không sao.”

Mộc Nhược Na ngửa mặt thở dài: “Sinh con khổ dữ vậy hả trời? Hay chúng ta cứ nhân bản vô tính đi cho lẹ!”

Một người thích nhân bản vô tính như Hirayama Jiro thế mà lúc này lại kiên quyết phản đối: “Đột nhiên anh cảm thấy sinh đẻ tự nhiên rất tốt, em nhìn Doãn Ngự Hàm với Cố Miểu mà xem. Gien của anh với em cũng rất hoàn hảo, chúng ta hoàn toàn có thể sinh ra những đứa bé khoẻ mạnh!”

Mộc Nhược Na trừng mắt một cái: “Cưới còn chưa cưới mà đòi có con? Hừ, không có cửa đâu!”

Edited by Airy

Beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status