Thiên đạo đồ thư quán

Chương 1250: Hoài Vương phủ (2)

“Nhược Hoan, mau theo ta cùng đi tới hoàng cung tìm Ngọc Phi Nhi công chúa, có lẽ chỉ có nàng mới có thể loại bỏ tai họa...

Cắn răng, nói một tiếng, sau đó hắn mang theo Nhược Hoan công tử đi ra ngoài.

Hiện tại hoàng thân quốc thích duy nhất mà bọn hắn quen biết cũng chỉ có Ngọc Phi Nhi, chỉ hy vọng vị này có thể niệm tình cùng tu luyện ở Hóa Thanh trì mà giúp Trương sư một lần...

...

Tử Dực Thiên Hùng thú có tốc độ cực nhanh, Trương Huyền đứng ở trên lưng thú, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, không lâu sau, quả nhiên đã nhìn thấy một cái phủ đệ cực lớn.

Phủ đệ trang trí vàng son lộng lẫy, rất nhiều hộ vệ người mặc kim giáp, còn chưa tới đến gần thì đã để lộ ra một cỗ khí thế vô địch.

“Hẳn là nơi này...

Để Tử Dực Thiên Hùng thú dạo chơi ở chung quanh, vừa nghe mệnh lệnh là phải lập tức tới nay. Mà bản thân Trương Huyền thì nhẹ nhàng nhoáng một cái, từ phía trên lưng thú hạ xuống.

Hắn cũng không vọt thẳng vào trong phủ đệ của đối phương, dù sao đối phương cũng là hoàng thúc. Dưới tình huống không biết tin tức chính xác về đám người Viên Đào thì hắn cũng không tiện trở mặt.

Đáp vào trên đường phố cách bên ngoài phủ đệ mấy trăm mét, đổi một thân trang phục Danh sư mới tinh, lúc này hắn mới đi tới.

Đi tới gần, lập tức nhìn thấy ngoài cửa lớn của phủ đệ có ba chữ to “Hoài Vương phủ”, lóng lánh kim quang, không biết là do Thư họa sư mấy tinh làm ra, tựa như đang sống, không ngừng chạy, tựa như lúc nào cũng sẽ phá không mà ra.

- Chỉ sợ là tác phẩm của Thư họa sư lục tinh a!

Ánh mắt hắn nheo lại.

Có thể khiến cho kiểu chữ như là du long, phong mang tất hiện, chỉ sợ người ghi ba chữ này ít nhất đã đạt đến cấp bậc Thư họa sư lục tinh.

Bốn tên hộ vệ ở trước cửa người mặc khôi giáp màu xanh xám, mỗi một tên đều có khí tức mơ hồ, khiến cho người ta có một loại cảm giác nghiền ép trên phương diện linh hồn.

- Cương giả Hóa Phàm lục trọng Kiều Thiên cảnh?

Con ngươi hắn không khỏi co rụt lại.

Không nghĩ tới bốn tên hộ vệ trước cửa này cũng đều là cường giả Kiều Thiên cảnh, thực lực so với hắn còn cao hơn một cấp.

Loại cường giả này, ở trong Huyễn Vũ đế quốc tuyệt đối là đại quan một phương, đi tới đâu cũng đều có thể thống lĩnh vạn quân. Thế mà ở đây chỉ là một tên hộ vệ, Hoài Vương phủ này không phải là mạnh mẽ bình thường a!

Khó trách vừa rồi Hồng sư lo lắng như thế, hiện tại xem ra, nơi này coi như không phải đầm rồng hang hổ thì cũng không xê xích gì nhiều.

Chỉ là, xem như là đầm rồng hang hổ thì như thế nào cơ chứ?

Nếu như đối phương thực sự có can đảm gây bất lợi với đám người Viên Đào, Trịnh Dương, như vậy cho dù là hoàng thất thì hắn cũng dám náo loạn một trận!

Cùng lắm thì ném ra hơn hai mươi đầu khôi lỗi, hơn hai mươi cường giả Thánh vực phòng ngự vô địch, không biết mệt mỏi, lại thêm “Ngoan Nhân” không biết sâu cạn kia. Cho dù là chỗ lợi hại tới đâu hắn cũng có tự tin xông vào một lần!

Hít sâu một hơi, Trương Huyền đi tới gần hộ vệ.

- Hoài Vương phủ, người không có phận sự không được tới gần!

Thấy hắn đi tới, trường thương trong tay một tên hộ vệ vung lên, miệng khẽ nói.

- Danh sư Trương Huyền đến đây bái kiến Hoài Vương, mong rằng nhị vị thông báo một tiếng!

Mỉm cười, cổ tay Trương Huyền khẽ đảo, tay lấy ra danh thiếp rồi đưa tới.

Dưới tình huống không có xác định được mục đích của đối phương, trước tiên vẫn không nên náo loạn a.

- Danh sư?

Hộ vệ nghi ngờ nhìn thoáng qua, tiện tay tiếp nhận danh thiếp.

Phía trên ghi rất đơn giản, chỉ có Danh sư và tên, cũng không có đê lại cấp bậc.

Danh sư tứ tinh ở tỏng Vạn Quốc thành là cấp bậc đỉnh phong, thế nhưng ở trong đế quốc nhất đẳng này, chênh lệch so với đế quốc nhị đẳng tròn hai cấp bậc lớn. Cho nên cũng có chút không đáng để ý.

Nếu như hắn viết ra, muốn gặp Hoài Vương, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.

Thậm chí đối phương ngay cả danh thiếp cũng không lấy.

- Cái này...

Đưa danh thiếp đưa cho mấy tên hộ vệ khác nhìn một chút, tên hộ vệ này có chút chần chờ nói:

- Không biết Trương sư là loại cấp bậc nào? Trước đó có quen biết gì với Vương gia nhà ta hay không? Có ước định gì không?

Đối phương không có ghi cấp bậc cụ thể, bọn họ chỉ là hộ vệ, đành phải tuân theo quy củ hỏi một chút.

Vương gia của bọn họ đương nhiên không phải ai mang theo một tấm danh thiếp là có thể gặp được.

- Tại hạ cũng chưa gặp qua Hoài Vương, chỉ là bằng hữu với Ngọc Phi Nhi công chúa. Cũng là bạn cũ với Mạc sư Mạc Cao Viễn!

Trương Huyền cười cười.

Nói ra bản thân là Danh sư tứ tinh, nhất định đối phương sẽ không cho vào, như vậy hắn đành phải trợn mắt nói đại khái một chút.

Chỉ là, lời hắn nói cũng đúng sự thật, Ngọc Phi Nhi công chúa thì không cần phải nói, đồng sinh cộng tử, xưng hô là bằng hữu cũng không tính là quá trớn. Mạc Cao Viễn trước đó cũng coi như quen biết, được coi là “Bạn cũ“.

- Bạn cũ của Mạc sư?

Quả nhiên, nghe thấy hắn nói như thế, sắc mặt mấy tên hộ vệ lập tức trở nên nghiêm túc.

Mạc Cao Viễn, đường chủ Danh Sư đường Hồng Viễn đế quốc, Danh sư lục tinh đỉnh phong, dám gọi loại người này là bạn cũ, chỉ sợ kém cỏi nhất cũng là một vị Danh sư lục tinh a!

Chỉ là... Danh sư lục tinh vì sao lại trẻ tuổi như vậy chứ?

- Trương sư mời tới bên này, chúng ta sẽ đi bẩm báo với Vương gia!

Trong lòng có chút nghi hoặc, thế nhưng cũng không dám thất lễ, hắn vội vàng gọi Trương Huyền tiến vào sân nhỏ nghỉ ngơi.

Danh sư thủ đoạn vô cùng, mặc dù vị trước mắt này thoạt nhìn tuổi rất trẻ. Thế nhưng cũng không thể bảo đảm tuổi tác hắn không nhỏ, dù sao mặc kệ là thật hay là giả, thân là Danh sư, cũng không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội được.

- Ừm!

Thấy đối phương muốn đi bẩm báo vương gia, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, đi theo sau lưng hộ vệ đi vào Vương phủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status