Thiên đạo đồ thư quán

Chương 1292: Sụp đổ Tử Dương thú (2)

Mạc Cao Viễn sững sờ.

Người người đều biết, Mi trưởng lão có một thú sủng, Thánh giả nhất trọng trung kỳ Hỏa Long Thánh thú, dâng trào hỏa diễm, thực lực phi phàm.

- Hỏa Long? Tên này tính cách táo bạo, không gây họa là tốt lắm rồi, sao có thể làm được loại sự tình này, là ta hao tốn giá lớn, mời Tử Dương Thánh thú ra tay!

Mi trưởng lão cười khổ nói.

- Tử Dương? Thú sủng của lão viện trưởng?

Con ngươi của Mạc Cao Viễn co rụt lại.

Mi trưởng lão gật đầu.

- Là nó ra tay, như vậy liền an tâm, lần kia lão viện trưởng thí luyện lại không trở về, mặc dù sự tình học viện tạm thời do thập đại trường lão liên hợp xử lý, nhưng trên thực tế địa vị của nó ở học viện, tương đương với viện trưởng, không ai dám vi phạm. Do nó thống lĩnh Linh thú, bọn chúng khẳng định không dám phản kháng!

Mạc Cao Viễn nở nụ cười.

- Tử Dương Thánh thú, tinh thông Thượng Cổ thú ngữ, do nó ra mặt, thí luyện không lo!

Mi trưởng lão lên tiếng.

Sau khi lão viện trưởng mất tích, Tử Dương Thánh thú một mực uể oải suy sụp, hắn là hao tốn giá lớn, mới để cho đối phương đáp ứng, suy nghĩ tới cái giá mình bỏ ra, đến bây giờ cũng cảm thấy nhức nhối.

Bất quá dù vậy, hiệu quả cũng thật tốt.

Do Tử Dương Thánh thú tinh thông Thượng Cổ thú ngữ ra mặt, thí luyện tất nhiên sẽ không có sơ hở nào, không xuất hiện bất kỳ vấn đề.

Thánh thú có thể miệng nói tiếng người, dựa theo đạo lý, có thể phiên dịch ra Thượng Cổ thú ngữ, truyền cho Thuần Thú sư, nhưng biết âm tiết, đối ứng ý tứ cùng dùng ngôn ngữ nói ra, là hai chuyện khác nhau!

Thượng Cổ thú ngữ, là phối hợp thể chất Linh thú mà thiết trí, coi như biết âm tiết, không biết kỹ xảo phát âm, không có công pháp phương thức vận chuyển đối ứng, thì không thể nào nói ra được.

Do đó, muốn cùng Thánh thú học tập Thượng Cổ thú ngữ, xem như là Thuần Thú sư cũng rất khó làm được.

Lại nói, Thánh thú đã có thể nói ra ngôn ngữ nhân loại, câu thông không ngại, rất nhiều Thuần Thú sư lục tinh trở lên, cũng không cần phải chuyên môn học tập thú ngữ.

- Tử Dương Thánh thú ra tay, khẳng định không có vấn đề, chỉ hy vọng nó đừng nghiêm khắc như vậy, cho các học viên một cơ hội thông qua, thật muốn công chính nghiêm minh, một cái quá quan cũng không có, liền nguy rồi...

Mạc Cao Viễn nói.

Địa vị của Tử Dương Thánh thú ở học viện, là tương đương với viện trưởng, luôn làm việc nghiêm cẩn, nếu quá chăm chú, thật đúng là sợ những học sinh mới kia khó có thể thông qua.

- Yên tâm đi, điểm ấy ta đã sớm thương nghị với Thánh thú, trước vây khốn, chờ đến thời gian không sai biệt lắm, sẽ cho đi...

Mi trưởng lão gật đầu, nói được nửa câu, lập tức cười chỉ về phía trước:

- Ngươi nhìn, đã có người thành công xuống núi!

Mạc Cao Viễn theo ngón tay hắn nhìn lại, quả nhiên thấy một đám người từ trên ngọn núi đi xuống, đi tới bên này.

Hiện tại mới vừa đến giữa trưa, cách buổi chiều còn có một đoạn thời gian, lúc này trở về, tất nhiên là hoàn thành nhiệm vụ, thông qua được khảo hạch, tới phục mệnh.

- Cái kia, cái kia... là cái gì?

Nhìn thấy bóng người, Mi trưởng lão đang muốn đi qua kiểm nghiệm điểm tích lũy, con mắt đột nhiên trợn tròn.

Chỉ thấy sau lưng đám người này, mấy trăm con Linh thú theo ở phía sau, cả đám rũ cụp lấy đầu, như gà trống đấu bại.

- Cái này... Hình như là bị thuần phục?

Nuốt ngụm nước bọt, quai hàm của Mạc Cao Viễn cũng muốn rơi xuống.

Thân là Danh Sư kiêm Thuần Thú sư, từ bộ dáng của Linh thú có thể nhìn ra, rất rõ ràng là bị người thuần phục, nếu không bộ dáng sẽ không phục tùng như thế, dịu dàng như nước.

Gần hai trăm người, thuần phục bốn năm trăm Linh thú?

Không phải nói, Linh thú liên minh muốn vây khốn học viên, để bọn hắn biết khó khăn sao? Không phải nói Tử Dương Thánh thú tự mình tổ chức sao?

Đây là... xảy ra chuyện gì?

...

Một bên khác.

- Để ta nhận chủ, nằm mơ...

Tử Dương Thánh thú cắn chặt răng.

Nó là thú sủng của lão viện trưởng, mặc dù viện trưởng tám chín phần mười chết rồi, nhưng muốn nó thần phục một Dị Linh tộc, không có khả năng!

Thú cũng có chuẩn tắc!

Đi theo lão viện trưởng nhiều năm như vậy, đã sớm đặt lợi ích nhân loại ở vị trí thứ nhất, cho dù chết, cũng không có khả năng đầu hàng kẻ địch!

- Nằm mơ?

Không nghĩ đến Thánh thú cấu kết Dị Linh tộc này, còn có cốt khí như thế, Trương Huyền lắc đầu:

- Tiếp tục đánh cho ta, đánh đến nó khuất phục mới thôi!

Nghe được phân phó, đám khôi lỗi lại là một hồi quyền đấm cước đá.

Sau năm phút.

Tử Dương Thánh thú địa vị có thể so với viện trưởng, mệnh danh sức chiến đấu mạnh nhất học viện, đã bị đánh cho thở ra thì nhiều hít vào thì ít, bất cứ lúc nào cũng sẽ vẫn lạc.

- Được rồi, không thần phục ta cũng không sao, hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời, nếu không, coi như thân thể chết, ta cũng có thể rút linh hồn ngươi ra luyện chế, để ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Thấy Tử Dương thú này vẫn xương cứng, sắp bị đánh chết cũng không nhận chủ, Trương Huyền lắc đầu nhìn qua, ánh mắt ngưng lại:

- Ngươi có phải bị Dị Linh tộc sai khiến, tới tàn sát Danh Sư hay không? Chỉ cần nói ra vị trí chuẩn xác của những Dị Linh tộc kia, có thể cho ngươi thống khoái!

- Dị Linh tộc... sai khiến?

Nâng cặp mắt sưng đỏ lên, Tử Dương Thánh thú suýt chút nữa đánh tới.

Sai khiến cọng lông ah!

Là Mi trưởng lão cầu ta tròn hai tháng, tuyên dương đủ loại đại nghĩa, lại hứa hẹn đủ loại chỗ tốt, ta mới tới, mục đích là vì tôi luyện tân sinh, thay chủ nhân bồi dưỡng càng nhiều Danh Sư cường đại hơn...

Cùng Dị Linh tộc có nửa xu quan hệ?

Ngược lại là ngươi!

Dùng trái tim của cao thủ Dị Linh tộc đối phó ta, sau đó lại dùng khôi lỗi Dị Linh tộc cuồng ẩu...

Cuối cùng... hỏi ta có phải bị Dị Linh tộc sai khiến, có xấu hổ hay không a?

Không nên chơi người như thế a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status