Thiên đạo đồ thư quán

Chương 1605: Trương Huyền đốt cây (hạ) (1)

- Đốt?

- Là để ngươi cứu cây, cũng không phải giết cây!

- Vớ vẩn, quả thực sai lầm nghiêm trọng! Giết chết cây, ai không biết? Còn cần ngươi tới dạy?

...

Nghe được hắn nói, tất cả mọi người đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó đều gầm thét. Gia hỏa này có bị bệnh không! Mọi người nói không đáng một đồng, để hắn cứu chữa, lại muốn đốt cây...

Bồ Đề thụ này là bảo vật của hoàng thất Ngọc gia, mấy người liều mạng giữ lại, đều sợ đắc tội bệ hạ, bị chặt đầu, tên này thổi đến da trâu muốn nứt, vốn cho rằng có diệu chiêu gì, thế mà mở miệng muốn đốt cây... Đúng là điên!

Ngọc Thần Thanh cũng nhoáng một cái, thiếu chút nữa ngất đi. Vốn thầy Trương lời thề son sắt, nói đến rất nhiều lão giả ngậm miệng không nói gì, hắn cảm thấy khả năng thật có bản lĩnh, nghe nói như thế mới hiểu được... Ngươi đùa giỡn sao? Bồ Đề thụ vốn đã sắp chết, lại đốt, còn sống thế nào?

- Làm sao vậy? Muốn cứu Bồ Đề thụ liền động tác nhanh lên!

Thấy Ngọc Thần Thanh không nhúc nhích, Trương Huyền nhíu mày.

- Cứu?

Khóe miệng Ngọc Thần Thanh co giật. Ngươi xác định đây là cứu? Không phải nhìn nó còn có chút cành mầm, muốn hoàn toàn giết chết?

- Không sai!

Trương Huyền gật đầu, chắp hai tay sau lưng, cũng không giải thích.

- Cái này...

Thấy không giống nói đùa, Ngọc Thần Thanh chần chờ một chút, xoay người phân phó lão thái giám:

- Theo thầy Trương nói làm!

Mặc dù cảm giác đối phương đốt cây rất vớ vẩn, nhưng thân là Danh Sư học viện viện trưởng, lại thêm rất nhiều sự kiện truyền kỳ, hắn suy nghĩ, vẫn cảm thấy có lý do tin tưởng. Mấu chốt nhất là, mấy lão giả kia đã ở đây hai năm, Bồ Đề thụ không có một tia chuyển biến tốt đẹp, có thể nói, tử vong đang đếm ngược, thầy Trương đã tự tin như vậy, ai biết có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống hay không, cho dù thật chết, cũng có thể nói là mệnh số, không có biện pháp nào khác.

- Bệ hạ nghĩ lại!

- Đừng nghe tên này ăn nói bừa bãi, Bồ Đề thụ đã thoi thóp, chịu không được chơi đùa...

Thấy bệ hạ thật nghe đối phương, để cho người ta lấy dầu lấy lửa, lão đám người Triệu tràn đầy lo lắng, vội vàng tiến lên. Bồ Đề thụ đã như lão nhân bệnh nguy kịch, bất cứ lúc nào cũng sẽ bỏ mình, còn muốn đi đốt, ngại chết không đủ nhanh sao?

- Chư vị đừng có gấp, thầy Trương chính là Danh Sư học viện... Danh Sư cao minh, đã làm như vậy, tất nhiên có đạo lý của hắn...

Ngọc Thần Thanh suýt chút nữa nói ra thân phận của Trương Huyền, vừa nghĩ tới tạm thời giữ bí mật, lúc này đổi giọng.

- Danh Sư kiến thức rộng rãi, tầm mắt rộng lớn không giả, nhưng trên Dưỡng dược, mấy người chúng ta tuyệt đối là đứng đầu nhất của Hồng Viễn đế quốc, còn chưa từng nghe nói qua đốt cây, có thể chữa thuốc!

Thấy bệ hạ bị người trước mắt này mê hoặc, Triệu lão cũng nhịn không được nữa, sợi râu trắng như tuyết lay động, giận không chỗ phát tiết. Bọn họ là tồn tại đỉnh phong nhất của dưỡng dược thế gia, mỗi người đều liên quan một truyền thừa, nhiều năm như vậy, gặp qua rất nhiều ca bệnh, nhưng chưa từng nghe nói, đốt cây có thể chữa thuốc. Giống như uống rượu độc giải khát, hoàn toàn trái ngược dược lý, tuyệt đối là không thể nào thực hiện.

- Đúng vậy, thuật nghiệp hữu chuyên công, xem như Danh Sư, cũng không có khả năng biết tất cả chức nghiệp, dù sao, không người có thể có bản lĩnh như thầy Khổng!

Lại một lão giả nói.

Truyền thuyết, thầy Khổng không chỉ là Danh Sư thuỷ tổ, càng tinh thông rất nhiều chức nghiệp, thậm chí hiện tại lưu truyền chức nghiệp, có rất nhiều đều là hắn biên soạn, sửa sang lại. Vị trước mắt này, xem như Danh Sư rất lợi hại, nhưng Danh Sư không phải cái gì cũng biết, cũng có khi thất thủ!

- Cái này...

Nghe được mấy vị lão giả nói, trong lòng Ngọc Thần Thanh cũng dao động, có điều nghĩ tới thân phận của đối phương, vẫn cắn răng:

- Chư vị không cần nói nhiều, ý ta đã quyết, nghe theo thầy Trương an bài!

Đang khi nói chuyện, lão thái giám đã dẫn người mang dầu cùng lửa tới. Thấy vị bệ hạ này, ở thời khắc mấu chốt còn có thể kiên định tín nhiệm bản thân, Trương Huyền thoả mãn nhẹ gật đầu, sắp xếp người giội dầu khắp cây, hết thảy chuẩn bị ổn thoả, lúc này mới nhen lửa.

- Gia tộc dưỡng dược trong thiên hạ, không có một vạn chí ít cũng tám ngàn, thủ đoạn chữa bệnh cho linh dược càng tầng tầng lớp lớp, mấy người các ngươi, ở Hồng Viễn đế quốc được cho không yếu, chẳng lẽ liền đại biểu, đã biết được hết thảy thủ đoạn chữa bệnh?

Trương Huyền không vội vã, quay đầu nhìn về phía mọi người. Đám người Triệu lão yên lặng. Thiên hạ tri thức, đủ loại truyền thừa đâu chỉ mấy vạn, ai dám nói đều gặp? Coi như thầy Khổng năm đó, cũng không dám nói như vậy! Nếu không, cũng không có khả năng đi ngang qua một quốc gia vắng vẻ, bị hai tiểu nhi nói á khẩu không trả lời được.

- Linh tính của Bồ Đề thụ cũng không phải tử vong, mà là ngủ say, các ngươi không biết rõ ràng liền ngông cuồng hạ dược, suýt chút nữa hại chết nó không nói, còn làm cả cây dở dở ương ương...

Trương Huyền lắc đầu, không nói thêm lời, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra. Vù vù! Bó đuốc rơi vào trên dầu, lửa lớn rừng rực, lập tức đốt lên.

- Thật đốt...

Khóe miệng đám người Triệu lão co giật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status