Thiên đạo đồ thư quán

Chương 182: Đệ nhị cảnh? (2)

Trong tĩnh có động, trong động có tĩnh.

Có thể nói, bức tường này tuyệt đối là bút tích của thần.

Cách nhau một bức tường, - chỉ xích thiên nhai-, chất lượng chỉnh thể của bức tranh lập tức tăng lên không chỉ một đoạn dài.

- Lợi hại...

Nguyên Ngữ đại sư cũng nín nhịn nửa ngày mới phun ra hai chữ.

Rất hiển nhiên, hắn không nghĩ tới bức tường này.

Nếu như ý cảnh hai bên tường đều giống nhau, như vậy sẽ biến thành nét bút hỏng.

- Bêu xấu rồi!

Vẽ xong bức tường, tác phẩm hoàn chỉnh cũng đã hoàn thành, Trương Huyền thả bút lông xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói:

- Kính xin mấy vị tới giám định!

Hắn mới vừa học vẽ tranh xong, cũng không biết vẽ cái gì cho nên mới vẽ đình viện mà mọi người đang đứng và đình viện bên cạnh.

- Để ta tới xem một chút!

Lục Trầm đại sư đi tới, cúi đầu nhìn về phía hình ảnh trước mắt.

Mấy người Hoàng Ngữ, Bạch Tốn cũng theo sát đi tới trước mặt bức tranh.

Trước đó bọn họ ở xa cho nên không nhìn thấy rõ lắm, vì lẽ đó lúc vừa bắt đầu bọn họ không nhìn ra Trương Huyền vẽ nơi này, lúc này nhìn ở khoảng cách gần mộtchút, tất cả đều không khỏi thán phục.

Cảnh vật, đình viện đều giống y như thật, trông rất sống động, mỗi thứ đều giống như sống lại vậy, dưới bút vẽ của hắn nổi lên trên mặt giấy, cực kỳ đẹp đẽ.

- Thật là đẹp...

Không nhịn được tán dương một câu, đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Ngữ tức thì tỏa sáng.

Tuy rằng tay trái tay phải đồng thời vẽ tranh, nhưng lại không thể xoi mói chi tiết, ngay cả người và bàn cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng, hình ảnh hiện lên ở trước mặt mọi người, giống như in ở trước mắt, khiến cho chỉnh thể bức tranh trở nên cực kỳ đẹp đẽ.

- Đáng tiếc...

Nhìn một lát, Nguyên Ngữ đại sư không nhịn được lắc đầu, ngay cả Lục Trầm đại sư ở bên cạnh cũng cố vẻ tiếc hận.

- Bức tranh này rất đẹp nha, còn có cái gì không đúng nữa chứ?

Không biết bọn họ thở dài cái gì, Bạch Tốn không nhịn được mở miệng nói.

Nói thật, hắn không nhìn ra rốt cuộc bức tranh này có vấn đề gì. Hắn cảm giác so với hai bức tranh trước đó cũng không kém bao nhiêu.

- Bức tranh này, vẽ không chê vào đâu được, không có một chút sai lầm nào, màu sắc, độ phối hợp... Tất cả đều là tác phẩm tốt nhất, chỉ là giống như ta nói trước đó vậy, dung hợp xung quanh, quá chú trọng tới chi tiết, trái lại lại thiếu đi ý cảnh! Mà không có ý cảnh, nhiều nhất chỉ đạt đến cảnh giới thứ hai là linh động, cách ý tồn còn có một đoạn chênh lệch rất lớn!

Lục Trầm đại sư lắc lắc đầu.

Thư họa chia ra làm bốn cảnh giới, lục thực, linh động, ý tồn, kinh hồng.

Trước đó hai vị đại sư Nguyên Ngữ, Lục Trầm đều vẽ ra bức tranh đạt tới cảnh giới thứ ba, ẩn chứa ý cảnh, vừa nhìn qua đã làm cho tâm thần người ta có cảm giác thoải mái.

Bức này của Trương Huyền, tuy rằng bút lông nhẵn nhụi, bất kể là kết cấu hay là bố cục đều không có vấn đề gì cả, thế nhưng đáng tiếc... Lại thiếu mất cái cảm giác này.

Nếu như không có ý cảnh, nhiều nhất cũng chỉ là cảnh giới thứ hai linh độn, cũng không tính là trân phẩm gì cả.

- Đáng tiếc, chỉ là, Trương tiểu huynh đệ còn rất trẻ, chờ đến khi hắn bằng tuổi chúng ta là có thể tùy tiện vẽ ra tác phẩm hội họa đạt tới tam cảnh, thậm chí là tứ cảnh!

Lục Trầm đại sư an ủi.

Tuy rằng không đạt đến cảnh giới thứ ba, thế nhưng hắn vẫn tương đối khiếp sợ.

Chung quy Trương Huyền vân không tới hai mươi tuổi, bằng vào tuổi này đã có kỹ xảo vẽ cao thâm như vậy, cho dù là hắn cũng phải tán dương không ngớt.

- Cũng coi như có chút chân tài thực học!

Nguyên Ngữ đại sư cũng gật gù, ánh mắt nhìn về phía Trương Huyền, trong giọng nói mang theo vẻ dạy bảo:

- Chỉ là, người trẻ tuổi vẫn nên điệu thấp thì tốt hơn!

Trải qua một loạt chuyện, tuy rằng ấn tượng đối với Trương Huyền chênh lệch một chút. Thế nhưng bức tranh này quả thật không tệ, ngoại trừ không có ý cảnh ra, hắn cũng không xoi mói ra bất kỳ chỗ kém cỏi nào. Xem ra tên này cũng không phải là một tên lừa đảo, thật sự có chút bản lĩnh.

Chỉ là, bằng vào chút bản lĩnh này mà đã cậy tài khinh người như vậy, khiến cho bọn họ đợi lâu như vậy. Cho nên ở sâu trong lòng hắn vẫn còn có chút không cao hứng.

- Điệu thấp?

Nghe thấy trong lời nói của đối phương có ẩn ý khác, Trương Huyền biết có lẽ mình đã kéo dài thời gian quá lâu cho nên đã làm đối phương tức giận. Hắn lúng túng nở nụ cười:

- Đúng, đúng. Là ta làm lỡ thời gian quá lâu, hết sức xin lỗi!

- Như vậy còn tạm được!

Thấy thái độ của hắn rất tốt, lúc này Nguyên Ngữ đại sư mới thoả mãn gật gù:

- Hiện giờ ngươi có cơ sở không tồi, sau này nên cố gắng bồi dưỡng, cố gắng đi du lịch. Như vậy muốn vẽ ra tác phẩm hội họa cảnh giới thứ ba cũng là chuyện ngay trong tầm tay, tuyệt đối không nên bởi vì sự ngông cuồng của mình mà lãng phí thiên phú!

- Đúng vậy, muốn làm ra tác phẩm hội họa có ý cảnh, đầu tiên phải quan sát nhiều hơn, có nhận thức càng sâu đối với thế giới, đối với xung quanh!

Lục Trầm đại sư cũng ân cần dạy dỗ.

- Thụ giáo!

Trương Huyền biết đối phương có ý tốt, hắn không nhịn được gật gù.

- Được rồi, chúng ta đều đã vẽ xong, hai người các ngươi bắt đầu giám thưởng đi...

Thấy hắn khiêm tốn tiếp nhận, Lục Trầm không nói thêm gì nữa. Hắn đang muốn để cho hai người Hoàng Ngữ tiếp tục sát hạch thì lại thanh âm kinh ngạc của Bạch Tốn lần nữa vang lên.

- Không đúng… Người và chim muông trong bức tranh này của Trương đại sư, làm sao... Đều không có mắt vậy chứ?

Trước đó tất cả mọi người chỉ nhìn bố cục và kết cấu của bức tranh, cũng không chú ý tới những chi tiết này, giờ khắc này vừa nhìn vào, quả nhiên đã phát hiện ra người và chim muông trên bức tranh còn chưa được vẽ mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status