Thiên đạo đồ thư quán

Chương 1852: Lặng lẽ lẻn vào (hạ) (2)

Trong phòng, không chỉ có Minh phó điện chủ, hai Phó điện chủ khác cũng ở đây, càng có hai mươi vị Trưởng lão lục tinh đỉnh phong ngoại trừ Hứa Trưởng lão, Tiết Trưởng lão.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Thấy hắn tiến đến, Minh phó điện chủ nhìn lại, ánh mắt như điện, mang theo uy áp.

Vị Minh phó điện chủ này, niên kỷ khoảng sáu mươi tuổi, chòm râu trên mặt hiện lên hoa râm, bận hắc y, phối hợp sắc mặt âm lãnh, làm cho người ta có cảm giác không giận mà uy.

- Là như thế này...

Độc Sư vội vàng nói tình huống nhìn thấy một lần.

- Ngươi nói người Hứa Du mang đến, không nói hai lời, liền kích thương Đoạn Nhân?

Ánh mắt Minh phó điện chủ nheo lại.

- Vâng...

Độc Sư gật đầu.

- Rất tốt, rất tốt! Một gia hỏa không biết từ đâu xuất hiện, dám ở Độc Điện tìm phiền toái, thật sự là to gan!

Hàn quang lóe lên, Minh phó điện chủ cười lạnh:

- Dẫn ta đi tới, ta cũng muốn nhìn xem, đến cùng là hạng người gì, người nào cho hắn lá gan, dám xuất thủ với học sinh của ta!

- Vâng!

Không dám nhiều lời, Độc Sư kia dẫn đầu đi ra ngoài.

- Minh phó điện chủ, vừa vặn chúng ta cũng không có việc gì, đã có náo nhiệt, không ngại cùng đi!

- Đúng vậy, người khác tới Độc Điện chúng ta, đều khẩn trương đến nói cũng nói không nên lời, gia hỏa này lại dám trực tiếp động thủ, ta cũng muốn nhìn xem, rút cuộc là thần thánh phương nào!

Còn dư lại hai vị Phó điện chủ, cũng đồng thời đứng lên.

- Chúng ta cũng muốn nhìn xem, Hứa Du đi ra ngoài một chuyến, dẫn theo nhân vật lợi hại gì!

- Loại sự tình này, sao có thể thiếu ta...

...

Hai mươi vị Trưởng lão khác cũng ánh mắt tỏa sáng, nở nụ cười.

Rất nhiều Độc Sư của Độc Điện, chỉ có thể ở trên đảo này, nhiều năm trước tới nay, sớm không có sự tình tươi mới để cho bọn họ chú ý, nếu như người mới tới này kiêu ngạo như thế, tự nhiên phải đi nhìn xem.

- Tốt!

Thấy hai vị Phó điện chủ cùng tất cả Trưởng lão muốn đi, Minh phó điện chủ cũng không cự tuyệt, khoát tay áo, theo sát Độc Sư báo tin tức ở sau lưng, đi đến chỗ ở của Trương Huyền.

Rất nhanh đi vào trước mặt, quả nhiên thấy học sinh của mình cùng mấy thuộc hạ thê thảm treo ở trên cây, cốt cách vỡ vụn không biết bao nhiêu, thương thế nghiêm trọng.

- Đáng giận!

Sắc mặt xanh mét, Minh phó điện chủ xiết chặt nắm đấm.

Đối phương biết rõ vị này là học sinh của mình, còn ra tay tàn nhẫn như vậy, rõ ràng không có để hắn vào mắt.

- Mở cửa!

Sai người cứu tỉnh Đoạn Nhân, bản thân lại đi tới tiểu viện trước mắt, hừ lạnh một tiếng.

- Minh phó điện chủ... Tôn độc sư nói...

Đám người Lý Viên canh giữ ở bên ngoài viện, chứng kiến nhiều Phó viện trưởng cùng Trưởng lão như vậy, tất cả đều sợ choáng váng, bờ môi run rẩy, nói không ra lời.

- Như thế nào, lời của ta vô dụng?

Nhướng mày, Minh phó điện chủ quát.

- Vâng...

Biết rõ quyền uy của Phó điện chủ không dung khiêu khích, Lý Viên đành phải mở cửa sân, vốn muốn sớm truyền tin cho Tôn Cường Độc Sư, hiện tại xem ra, không làm được.

- Hừ!

Ánh mắt lạnh lùng, Minh phó điện chủ đi vào, hai vị Phó điện chủ khác cùng tất cả Trưởng lão, theo sát lấy nối đuôi nhau mà vào.

Tất cả mọi người muốn nhìn một chút, gia hỏa đánh Đoạn Nhân thê thảm như thế, đến cùng là người như thế nào.

Tiến nhập tiểu viện, rất nhanh liền chứng kiến một bóng người, khoanh chân ngồi ở trong sân, hai mắt nhắm nghiền, đang tu luyện.

- Ngươi chính là Tôn Cường?

Bản thân nhiều người đến như vậy, gia hỏa này còn có lòng dạ thanh thản tu luyện, ánh mắt không mở ra, sắc mặt của Minh phó điện chủ âm trầm đáng sợ.

Nói xong, chờ đợi đối phương trả lời, lại phát hiện, gia hỏa cách đó không xa... Ánh mắt như trước không có mở ra, giống như cảm thấy bọn hắn không tồn tại.

- Càn rỡ! Ngươi có biết chúng ta là người nào không?

Không nghĩ tới đường đường Phó điện chủ lại bị khinh thường như thế, Minh Chân tức giận sắp bạo tạc nổ tung.

Bất kể nói thế nào, hắn cũng là Độc Sư thất tinh, địa vị tôn sùng, không đích thân nghênh đón thì thôi, mí mắt cũng không mở ra, quả thực kiêu ngạo tới cực điểm, không coi ai ra gì!

Nhiều người như vậy tiến đến, âm thanh cực lớn, hắn không tin đối phương không hề phát hiện!

Nếu thật như vậy, khẳng định đã sớm chết nhiều lần, làm sao có thể sống đến bây giờ?

Vù vù!

Quát lớn xong, đối diện như trước không có trả lời, giống như tên trước mắt ngủ rồi.

- Ngươi...

Sắc mặt đỏ lên, Minh phó điện chủ thiêu đốt lửa giận.

Gặp qua kiêu ngạo, nhưng chưa thấy qua kiêu ngạo như vậy, toàn bộ Độc Điện, ba vị Phó điện chủ, hai mươi vị Trưởng lão đều đã đến, hô vài lần, lại có thể ngồi dưới đất, không thèm trả lời...

- Quả nhiên lá gan khá lớn, cho rằng có Hứa Trưởng lão làm chỗ dựa có thể muốn làm gì thì làm, ta cũng muốn nhìn xem, Hứa Trưởng lão có thể giữ được ngươi hay không...

Nghẹn sắp bạo tạc nổ tung, Minh phó điện chủ gào thét một tiếng, chân khí ở trong cơ thể tuôn ra, muốn xuất thủ.

- Hặc hặc, Minh phó điện chủ, giáo huấn loại mặt hàng này, sao có thể để ngươi ô uế tay...

Đúng lúc này, một tiếng cười vang lên, một vị Trưởng lão đi tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status