Thiên đạo đồ thư quán

Chương 1959: Tự giết lẫn nhau (1)

Hắn chỉ là bị Trương Huyền đánh xỉu, thân là Chiến Sư, chân khí hùng hậu, thể lực mạnh mẽ, không lâu sau liền khôi phục lại.

Còn không có triệt để thanh tỉnh, trong mơ hồ đã nghe được bốn chữ “Thiên Nhận Danh Sư” này, còn tưởng rằng đã về tới khu vực an toàn, chung quanh không còn nguy hiểm, nhịn không được hỏi ra.

- Tỉnh vừa vặn...

Thấy hắn tỉnh lại, Thạch Diệp Vương nhẹ nhàng thở ra, đang muốn bắt lấy đối phương, từ trong miệng ép hỏi một ít tin tức hữu dụng, làm dịu cục diện trước mắt, chỉ thấy Tử Diệp Vương ở cách đó không xa đạp tới.

Bành!

Một cước rơi vào trên đầu Phùng Huân, gia hỏa này còn không có kịp phản ứng, thân thể co lại, lần nữa ngất đi.

- A?

Thạch Diệp Vương đứng ở ngay tại chỗ.

Ngươi không phải nói các ngươi quan hệ rất tốt sao? Như thế nào... giống như đạp một súc vật vậy?

- Chém giết ta, chỉ bằng các ngươi?

Không để ý tới Phùng Huân bị đạp choáng váng, Ngọc Diệp Vương lạnh lùng nhìn về phía Trương Huyền.

- Đúng vậy, chính là chúng ta! Xác nhận xong thân phận của hắn, ngươi sống cũng không còn ý nghĩa!

Không để ý tới hắn phẫn nộ, Trương Huyền khoát tay áo:

- Nếu sống, nhất định sẽ truyền tin tức ra ngoài, đoạt công lao của chúng ta, vì vậy, ta cùng Thạch Diệp Vương thương nghị qua. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, uống máu ăn thề, không để lộ tin tức này, cũng sẽ không cướp đoạt công lao của chúng ta, tạm tha ngươi một mạng...

- Rất tốt...

Thấy gia hỏa này càng nói càng lợi hại, căn bản không có để mình ở trong mắt, sát cơ của Ngọc Diệp Vương càng lúc càng nồng nặc:

- Nếu muốn ta chết, ta để các ngươi chết trước!

Ầm ầm!

Nói xong, bàn tay khẽ đảo, công kích tới Thạch Diệp Vương.

Ở hắn xem ra, Tử Diệp Vương không đáng giá nhắc tới, đáng sợ ngược lại là vị xếp thứ tư kia.

- Ngươi hãy nghe ta nói...

Thấy đối phương đã triệt để tức giận, Thạch Diệp Vương vội vàng mở miệng, lời mới nói phân nửa, chợt nghe Tử Diệp Vương la lên:

- Lão Thạch, nhanh theo kế hoạch động thủ, nếu không, chúng ta đều chết ở chỗ này!

Thạch Diệp Vương tức giận thiếu chút nữa phát điên rồi.

Kế hoạch?

Căn bản không có kế hoạch gì a?

Vừa rồi ta chỉ nói là, nếu Ngọc Diệp Vương thật muốn ra tay với chúng ta, chúng ta sẽ suy tính sự tình phản kích, người ta cái gì cũng không có nói, ngươi liên tục kích thích... Đổi lại ai cũng không chịu nổi a!

Lại nói, lão Thạch... Thạch muội muội ngươi a! Ta căn bản không họ Thạch có được hay không...

Bất quá, cũng biết lúc này không phải thời điểm xoắn xuýt, một khi Ngọc Diệp Vương động thủ, nhất định là nổi lên sát tâm, không chống đỡ mà nói, chết nhất định là mình.

Cắn chặt hàm răng, không nói thêm lời, Lôi Nguyên Châu trong tay xoay chuyển, một đạo lôi điện vừa thô vừa to từ trên không rơi xuống.

Ầm ầm!

Va chạm với chưởng lực của Ngọc Diệp Vương, song song biến mất ở trên không trung, cả phủ đệ chấn động, sụp xuống một mảng lớn.

- Khó trách dám khiêu khích ta, nguyên lai luyện hóa được Lôi Nguyên Châu, khống chế Lôi Đình đại trận này... Bất quá, như vậy liền muốn giết ta, nằm mơ!

Thấy công kích của mình, bị lôi điện của đối phương chém nát, Ngọc Diệp Vương ở trong tiếng gầm gừ, lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường đao, rầm ào ào một cái, xé rách không khí rơi xuống.

Một đao vung vẩy, thiên địa như bị xé mở, vừa rồi tia chớp liên tục hạ xuống, giống như bị ngăn cách ở bên ngoài, dù uy lực cường đại, nhưng trong thời gian ngắn không cách nào tiến nhập.

Dù Thạch Diệp Vương luyện hóa Lôi Nguyên Châu, lại chỉ nắm một phần lực lượng của Lôi Đình hải dương, chế ngự ở thực lực, không cách nào triển khai ra uy lực mạnh nhất, đối phó thực lực nhỏ yếu, nhẹ nhàng như thường, nhưng đối mặt Ngọc Diệp Vương, cũng có chút lực bất tòng tâm rồi.

- Lúc trước ta xác thực không phải là đối thủ của ngươi, bất quá, hiện tại ai thắng ai thua còn không nhất định...

Thấy đối phương đánh xuống, lôi điện đều bị chặt đứt, Thạch Diệp Vương lần nữa tế ra Lôi Nguyên Châu trong tay.

Rầm ào ào!

Lôi điện trở nên càng thêm đáng sợ, điên cuồng trùng kích đao mang, thời gian nháy con mắt, liền đánh tan nó, lần nữa đi tới trên đỉnh đầu của người sau.

Ngọc Diệp Vương cũng không tránh né, thân thể khẽ động, chỗ mi tâm có một cái bóng hư ảo xuất hiện.

Đạt tới nửa bước Xuất Khiếu, tuy Nguyên Thần không cách nào thoát ly nhục thân, cũng đã có thể nhảy ra Nguyên Thần huyệt, hình thành pháp tướng, thực lực được tăng phúc thật lớn.

Quả nhiên, cái bóng hư ảo vừa xuất hiện, không gian chung quanh như biến thành lồng giam, lôi điện điên cuồng công kích không vào, như bị phong tỏa.

- Chết đi cho ta!

Làm xong những thứ này, Ngọc Diệp Vương nhướng mày, trường đao trong tay chém xuống.

Biết rõ không còn Lôi Đình đại trận gia trì, thực lực so với đối phương có chênh lệch nhất định, vẻ mặt của Thạch Diệp Vương tràn đầy sốt ruột, tay chưởng còn lại lấy ra một thanh trường thương ngăn cản, đồng thời hô lên.

- Hắn lợi dụng Nguyên Thần phong tỏa không gian, chỉ có thể duy trì mấy tức, hơn nữa đối với Nguyên Thần tổn thương thật lớn, mau ra tay...

Một mình hắn đối kháng Ngọc Diệp Vương, hoàn toàn chính xác có chút khó có thể làm được, nhưng... Nếu như Tử Diệp Vương xuất thủ, hai bên giáp công, có thể để cho đối phương khó có thể tự lo.

Nguyên Thần phong tỏa không gian, tuy rất lợi hại, nhưng cũng tiêu hao rất lớn, nhất là khi bốn phía đều có Lôi Đình, coi như thực lực của đối phương hung mãnh, khẳng định cũng kiên trì không được bao lâu.

Miễn cưỡng ngăn trở đao mang của đối phương, thấy Tử Diệp Vương còn không có xuất thủ, nhịn không được quay đầu nhìn sang.

Nhìn qua, thiếu chút nữa thổ huyết ngay tại chỗ.

Chỉ thấy gia hỏa này đang ôm cánh tay ở một bên quan sát, không có ý tứ trợ giúp chút nào.

- Đáng giận, trúng kế của gia hỏa này rồi...

Đồng tử co rụt lại, trong lòng hiểu được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status