Thiên đạo đồ thư quán

Chương 2106: Quá dài (2)

Sóng lớn tiêu tán, chân khí cuồng bạo tứ tán, đăng đăng đăng đăng! Thạch Hạo liên tục lui về sau bảy tám bước, sắc mặt đỏ lên.

- Đa tạ Tôn sư hạ thủ lưu tình...

Vù vù hít hai cái, cảm thấy trên thân không có chút thương thế nào, lúc này sắc mặt của Thạch Hạo mới đỏ bừng, tiến lên một bước, vội vàng ôm quyền.

Vừa rồi lực công kích của hắn cường đại như vậy, đổi lại người khác khẳng định không chịu nổi, đối phương dùng một ngón tay ngăn trở không nói, còn khiến lực lượng cắn trả yếu bớt đến ít nhất, để hắn không có bị thương, lực lượng hùng hồn, khống chế tinh tế, có thể nói khủng bố.

- Thực lực của ngươi không tệ!

Trương Huyền nhẹ gật đầu.

Đối phương xác thực không tệ, đơn thuần trình độ chân khí hùng hậu mà nói, tuy so ra kém đám người Trịnh Dương, nhưng cũng chênh lệch không quá lớn.

Loại thực lực này trao đổi với Huyền Huyền Hội, người sau khẳng định không phải là đối thủ.

Xem ra sau khi trở về, phải hảo hảo thông báo một chút, không nên tới so số lượng chân khí, nếu không phải thua không thể nghi ngờ.

- Vâng!

Vẻ mặt Thạch Hạo cười khổ.

Hắn được xưng chân khí thứ nhất của Chiến Sư Đường Thánh Vực nhất trọng, ở trong miệng đối phương chỉ là... Không tệ!

Bất quá, đối phương hoàn toàn có tư cách nói lời này.

- Cho tới bây giờ, ta cuối cùng tin tưởng, Tôn sư là bằng thực lực vượt qua kiểm tra... Chỉ là, tại hạ còn có một sự tình không rõ, muốn hỏi thăm một chút!

Chần chừ một chút, Thạch Hạo nói.

- Mời nói!

- Một chưởng đánh thủng mười tấm bia đá... Ta muốn biết rõ, ngươi tiêu hao bao nhiêu chân khí trong cơ thể?

Thạch Hạo nhịn không được nói.

Hắn tiêu hao hết thảy chân khí, mới đánh thủng không đến tứ tấm bia đá, đối phương một chưởng liền bổ ra hết thảy, hẳn là không có dụng hết toàn lực, nhưng hắn muốn biết, đến cùng tiêu hao bao nhiêu lực lượng toàn thân, cũng dễ bình luận, về sau cũng có thể tu luyện tốt hơn, tranh thủ sớm ngày vượt qua.

Chung quanh rất nhiều Chiến Sư cũng đồng loạt nhìn tới.

Nói thật, bọn hắn cũng tràn ngập tò mò.

Thạch Hạo thông qua khảo hạch, sắc mặt trắng bệch, tùy thời dựa trên mặt đất, vừa rồi có thể thi triển tuyệt chiêu, cũng là đã uống vài viên đan dược, điều tức cả buổi...

Trước đối phương đi ra thông đạo, khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt, căn bản không giống đi khảo hạch, mà giống như đi ăn sáng, ngay sau đó còn điềm nhiên như không có việc gì đọc sách... Nếu giống như lúc trước suy đoán, không có thông qua khảo hạch thì thôi, mấu chốt là, điểm tối đa thông qua... Còn loại trạng thái này, chân khí trong cơ thể đến cùng hùng hậu bao nhiêu?

- Tiêu hao bao nhiêu chân khí?

Không nghĩ tới đối phương có thể hỏi như vậy, Trương Huyền sửng sốt một chút, gãi gãi đầu cẩn thận suy nghĩ, nói:

- Ta cũng không có chú ý, bất quá không quan trọng, vừa rồi thời điểm đọc sách, đã triệt để khôi phục, không cần lo lắng!

- Khôi phục? Không cần lo lắng?

Thạch Hạo bị nước miếng sặc một cái, thiếu chút nữa ngất đi.

Ai lo lắng ngươi... Ý ta là muốn biết thực lực chân chính của ngươi... Thời điểm đọc sách, liền khôi phục...

Chẳng lẽ, thông qua Nội Tức thông đạo tiêu hao số lượng chân khí, đối với ngươi mà nói, không quan trọng gì, không quan trọng?

Sắc mặt trắng bệch, Thạch Hạo cảm thấy trái tim đau nhức.

Hai mươi năm không đột phá, chính là vì sáng tạo một ghi chép ba trăm năm không người có thể đánh vỡ... Ghi chép là sinh ra, kết quả... ngay cả hai phút cũng chưa tới, đã bị người lật bàn...

Mấu chốt nhất là, người ta không có cảm thấy cái gì...

Lúc trước còn nghĩ, không được thì cố gắng hai mươi năm nữa, tranh thủ vượt qua đối phương, hiện tại xem ra... Đừng nói hai mươi năm, hai trăm năm cũng không được!

Căn bản không có ở cùng một cấp bậc.

Trong nháy mắt, Thạch Hạo bị đả kích có chút uể oải.

Hai mươi năm này, hắn vì đánh vỡ ghi chép, ăn không biết bao nhiêu đau khổ, chịu không biết bao nhiêu tội, cố nén bao nhiêu lần xúc động tùy thời có thể đột phá... Kết quả, sáng chế ghi chép, ở trong mắt đối phương chỉ là không quan trọng...

Càng nghĩ càng cảm thấy muốn thổ huyết.

- Vậy không biết Tôn sư đạt tới Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong đã bao lâu? Mới tích lũy hùng hậu như thế?

Cắn răng hỏi lần nữa.

Mặc dù đối phương thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, nhưng một ít người của đại gia tộc, đều có bí pháp đặc thù, khiến người ta từ bên ngoài nhìn không ra cụ thể bao nhiêu tuổi, thật giống như hắn, đã vượt qua hai trăm tuổi, nhưng ngoại nhân nhìn tới, cũng chỉ chừng ba mươi.

Nếu như đối phương ở Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong, chờ đợi vượt qua hai mươi năm, mình cũng không tính quá yếu, ít nhất còn có thể hòa nhau chút tự tin.

- Ở cảnh giới này thời gian hoàn toàn chính xác có chút dài!

Nghe được đối phương hỏi, Trương Huyền có chút cảm khái.

Đạt tới Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong, một mực không tìm được Thiên Đạo công pháp nhị trọng, đợi thời gian hoàn toàn chính xác có chút lâu, ngẫm lại cũng cảm thấy xấu hổ, khó tiện mở miệng.

- Dài?

Lúc này Thạch Hạo mới nhẹ nhàng thở ra.

Đợi thời gian dài, tu luyện bao lâu, mới có thực lực như thế, xem ra thiên phú cũng không cao hơn mình quá nhiều...

- Đúng vậa, một mực không tìm được công pháp phù hợp, vừa rồi đi Tàng Thư Khố chính là vì tìm kiếm, nhìn xem có thể có cảm ngộ, đột phá gông cùm xiềng xích bây giờ hay không!

Trương Huyền cảm khái, tràn đầy thẹn thùng:

- Dù sao, vây ở cảnh giới này đã hơn một tháng, lại không đột phá, thì ngay cả đệ tử cũng không bằng rồi...

- ...

Thạch Hạo che ngực.

- ...

Rất nhiều Chiến Sư quỵ xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status