Thiên đạo đồ thư quán

Chương 222: Đuổi đi (2)

Mấy tên hộ vệ từ phía sau cửa đi ra. Mỗi người cầm một cây gậy, đi về phía hai người Lục Tầm.

- Ngươi...

Vương Siêu tức giận, sắc mặt đỏ lên:

- Tôn Cường, ngươi dám...

Ngươi nói vậy là có ý gì?

Cầm gậy gộc đuổi người đi?

Xem chúng ta là kẻ ăn mày sao?

Chúng ta lại là lão sư sao kim, là tồn tại trong toàn bộ Hồng Thiên học viện, thậm chí Thiên Huyền vương quốc cũng có tiếng tăm lừng lẫy... Nếu thật sự bị ngươi đuổi ra ngoài, uy nghiêm ở đâu?

- Có gì không dám? Lão gia nói, bất luận là ai, muốn gặp hắn, đều cần xếp hàng, nộp lên ba trăm vạn kim tệ. Lão sư cũng không thể ngoại lệ. Nếu không, ai cũng cầm một bái thiếp qua, lão gia còn không phải bận chết sao? Còn là lão sư sao kim, ta nhổ vào. Tiền không trả, muốn chen ngang. Đừng giả vờ giả vịt, làm mất mặt lão sư!

Tôn Cường khinh bỉ liếc mắt nhìn hai người, khoát tay áo, giống như là đuổi con ruồi:

- Đuổi đi cho ta!

Hắn vừa rồi cũng rất khẩn trương. Sau khi đưa bái thiếp cho lão gia, lão gia chỉ hỏi một câu, giao tiền không? Nghe được không giao, lão gia lại khoát tay áo, nói một câu làm theo quy định.

Từ điểm này cũng có thể thấy được, lão sư sao kim gì đó... căn bản không coi ra gì.

Cũng đúng. Ngay cả ba danh sư qua, lão gia còn hờ hững. Một lão sư sao kim nho nhỏ mà thôi, đã tính là cái gì?

Ầm!

Nghe được Tôn Cường phân phó, mấy tên hộ vệ đi tới trước mặt:

- Hai vị lão sư, xin mời!

Nói xong tất cả đều lộ ra vẻ mặt cổ quái.

- Còn tưởng rằng lão sư đều coi trọng mặt mũi, hóa ra không giao tiền, đưa ra một bái thiếp, đã muốn trà trộn đi vào?

- Dương sư làm đúng. Đối xử bình đẳng, lão sư cũng không có đặc quyền. Bội phục!

- Không có tiền còn chen ngang, da mặt thật là dày. Mệt cho ta vừa rồi còn muốn cùng hắn kết giao...

Loại người không có phẩm chất này, Dương sư khẳng định cũng chướng mắt. Còn muốn trở thành danh sư... Buồn cười!

...

Không chỉ ánh mắt hộ vệ không dễ nhìn, mọi người xung quanh, mỗi người đều hừ lạnh.

Phần lớn bọn họ đều nộp tiền, xếp hàng đã mấy ngày, chưa từng nhận được triệu kiến. Cái gì cũng chưa từng đưa ra, đã muốn vọt vào. Đùa kiểu gì vậy? Đây không phải là muốn bị ăn mắng sao?

- ...

Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình giống như nhìn kẻ ngu si, Lục Tầm, Vương Siêu thiếu chút nữa lập tức phun máu.

Sỉ nhục rõ ràng, khiến cho bọn họ choáng váng từng đợt.

Tất cả mọi người không muốn gặp mặt xấu hổ, chi phí ba trăm vạn thăm hỏi cơ bản đều lặng lẽ đưa ra, trong lòng hiểu không nói ra. Lục Tầm cũng đã sớm tính toán được, viết lên bái thiếp, ngôn từ thành khẩn một chút. Cho dù đối phương không gặp bọn họ, cũng nhất định sẽ chiếu cố tới thân phận sẽ không nói rõ ra.

Tên mập này thì hay rồi. Không chỉ mở miệng nói ra, còn là loại ánh mắt này...

Hai người Lục Tầm khóc không ra nước mắt.

Em gái ngươi à!

Lần này, mặt mũi xem như là vứt xuống trận nhà bà ngoại. Nếu như trên mặt đất có khe nứt, bọn họ tuyệt đối đã sớm chui vào.

- Ngươi...

Còn muốn tiếp tục nói chút lời xã giao, tìm về chút mặt mũi, Vương Siêu lại cảm thấy cánh tay căng thẳng, bị Lục Tầm kéo đi.

- Thật ngại quá Tôn quản gia, là chúng ta lỗ mãng. Ngày hôm nay chúng ta lại cáo từ trước...

Nói xong hắn xoay người rời đi.

Vị Tôn quản gia này chính là một chày gỗ, cái gì cũng dám nói. Không mau chóng rời đi, tiếp tục đợi ở đây nữa, sợ rằng không những bị tức chết, khẳng định còn có thể càng lúc càng mất mặt.

Có thể trở thành lão sư sao kim, tất nhiên không ngốc. Thấy bằng hữu tốt xoay người rời đi, Vương Siêu cũng ý thức được vấn đề này, oán hận liếc mắt nhìn Tôn Cường, sau đó đi theo sát.

- Lục Tầm, bây giờ làm sao đây?

Rời khỏi đoàn người, đi tới một ngõ nhỏ không người, hai người ngừng lại. Vương Siêu không nhịn được mở miệng.

Vốn tưởng rằng đưa lên bái thiếp, đối phương nhất định sẽ coi trọng. Chỉ cần được gọi vào, bọn họ tự tin dựa vào học thức, nhất định có thể thu hút sự chú ý của đối phương. Dù nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ tới... người ta không những không có cho tiến vào, còn muốn vạch trần chuyện bọn họ không giao tiền. Vô cùng phiền muộn, khiến cho hai người sắp phát điên.

- Còn có thể làm sao nữa? Đưa tới ba trăm vạn, sau đó quang minh chính đại tiến vào trong.

Lục Tầm cắn răng.

Nhìn thấy Dương sư, mới có khả năng thể hiện sở học, làm cho đối phương nhìn với cặp mắt khác. Ngay cả người còn không nhìn thấy được, cùng quản gia tranh cãi nữa có ích lợi gì?

- Ba trăm vạn? Đi nơi nào lấy ra được đây?

Mặt Vương Siêu giống như trái mướp đắng.

- Ngươi cũng biết, ta và lão gia tử ầm ĩ mâu thuẫn. Hắn có cũng sẽ không cho. Lại nói, ta mở miệng thế nào?

Lục Tầm lắc đầu.

- Ban đầu, lão gia tử nhà chúng ta có thể lấy ra. Nhưng ngay mấy ngày hôm trước, học được một bộ thương pháp lợi hại, nộp học phí mấy trăm vạn, cũng không có tiền. Đừng nói ba trăm vạn, hơn mười vạn cũng khó khăn...

Vương Siêu cười gượng.

Lão gia tử nhà bọn họ, mấy ngày qua như mê như say học tập thương pháp, ngay cả hắn cũng không gặp mặt được một lần. Đừng nói không có tiền, cho dù có, chỉ sợ cũng không lấy được.

- Đúng vậy, nên làm cái gì?

Hai người đều có chút sầu muộn.

- Lục Tầm, thật sự không được, ngươi hỏi Thẩm Truy bệ hạ mượn một chút... Ngươi không phải từ nhỏ lớn lên ở vương cung sao? Mượn ba trăm vạn, không khó lắm. Một khi trở thành học đồ, trả lại hắn là được...

Đột nhiên nhớ tới một việc, Vương Siêu không nhịn được nói.

- Thẩm Truy bệ hạ?

Lục Tầm xoa xoa mi tâm. Qua một lát, hắn nói:

- Được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status