Thiên đạo đồ thư quán

Chương 225: Độc sư (1)

- Nhanh chóng hôn mê, lại không chết?

Thẩm Truy bệ hạ và Lưu Lăng, Trịnh Phi liếc mắt nhìn nhau, trên đầu đều xuất hiện dấu chấm hỏi.

Không phải tới cứu người sao?

Cần thứ có thể khiến người ta hôn mê làm gì?

Cứu người chỉ nghe nói qua các loại thủ đoạn truyền thụ chân khí, dùng thuốc, châm cứu huyệt đạo. Còn có loại phương pháp này sao?

So với sự kỳ quái của những người khác, Trang Hiền đứng ở một bên, khóe miệng giật một cái. Hắn cảm giác mông căng thẳng, một loại cảm giác táo bón dâng lên.

Tuy rằng sử dụng rất nhiều thuốc, nhưng hôm nay mặt hắn vẫn sưng, trên người thoáng động còn có chút đau đớn. Mặc dù đối phương giúp hắn thành công đột phá, trong lòng hắn tồn tại sự cảm kích, nhưng... thủ đoạn cũng không tránh khỏi quá khiến người ta phản cảm.

Danh sư bình thường giúp người đột phá, đều có trình tự nhất định, thậm chí đã hình thành quy phạm. Người này thì hay rồi. Chùm đầu đánh một hồi... Bây giờ nghĩ đến, trong lòng còn sợ hãi.

Đương nhiên, tình huống của hắn đặc biệt, về tình về lý có thể hiểu được. Có thể cứu chữa cho Thẩm Hồng sắp chết, cần thứ có thể khiến người ta hôn mê làm gì?

Sẽ không phải là sử dụng phương thức trị liệu gì đó khiến người ta khó có thể hiểu được chứ...

- Nơi này có một loại thuốc bột, ngửi một hơi, là có thể khiến người ta hôn mê...

Do dự một lát, Thẩm Truy bệ hạ nói.

Trong vương cung, các loại thuốc cơ bản đều có đủ. Tìm một loại có thể khiến cho người ta hôn mê, lại không chết cũng không khó.

- Được, lấy tới đây!

Ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên, phân phó nói.

Thời gian không lâu, một tên thái giám lại đưa tới một cái bình ngọc.

Mở bình ngọc ra, quả nhiên thấy bên trong chứa bột phấn màu trắng.

- Không sai.

Thoả mãn gật đầu, Trương Huyền cầm lấy bình ngọc, lại đi tới trước mặt Thẩm Hồng. Ở trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn nghiêng miệng về phía lão tổ vương thất đang thở ra nhiều, hít vào ít kia, vẻ mặt tự tin và khí thế:

- Ngửi đi! Nào, ngửi một hơi!

Phù phù!

Mọi người thiếu chút nữa ngất đi.

Vốn tưởng rằng hắn muốn thuốc này có tác dụng gì. Nghe hắn nói như thế, ba vị danh sư và Thẩm Truy bệ hạ suýt tí nữa bị nước bọt sặc chết.

Người ta cứu người, đều cho uống thuốc bổ, uống linh dịch, hấp thu linh khí... Ngươi bảo người ta ngửi mê dược...

Ngươi làm vậy không phải là cứu người, là tới giết người đi!

Mọi người muốn phát điên, vẻ mặt lão tổ vương thất càng thêm hoảng sợ giãy dụa lắc đầu. Nếu không phải là thân thể không thể nhúc nhích, chỉ sợ hắn đã sớm nhảy lên chạy trốn.

Thời điểm còn rất khỏe mạnh, ngửi thứ này đều cũng mang đến gánh nặng cho thân thể. Hiện tại sắp chết, còn bảo ngửi. Ngươi là cảm thấy ta chết không đủ nhanh? Muốn giúp một chút sao?

Trong lòng sốt ruột, hắn vội vàng nhìn về phía Thẩm Truy bệ hạ cách đó không xa.

Ngươi không phải muốn mời danh sư trị liệu, khiến cho ta đột phá, kéo dài tuổi thọ sao?

Hắn chạy tới bảo ta ngửi mê dược làm gì?

Ngươi đây là đang chời đùa cái gì vậy?

Quá gài bẫy!

- Khụ khụ, Dương sư... thân thể lão tổ đã cực kỳ suy yếu. Ta sợ... nếu thật sự ngửi một hơi, sẽ... không chịu nổi!

Nhìn thấy được ánh mắt chất vấn của lão tổ, khóe miệng Thẩm Truy bệ hạ giật một cái, vội vàng tiến về phía trước, nói.

Ngày hôm qua hắn đã biết thủ đoạn của vị Dương sư này kỳ lạ. Hắn vốn tưởng rằng chỉ giới hạn ở đột phá. Dù nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, chữa bệnh cũng không thể tưởng tượng nổi như vậy.

Nhìn bộ dạng lão tổ, có thể kiên trì đến khi ngươi qua đây, đã coi như là nghị lực rất lớn. Nếu thật sự ngửi vào một hơi, đáng lẽ vốn không có chết, cũng không khác biệt lắm.

- Không chịu nổi?

Trương Huyền dừng lại.

Cũng đúng. Nhìn bộ dạng người này, bất cứ lúc nào đều sẽ tắt thở, hoàn toàn dựa vào một niềm tin cố gắng kiên trì. Nếu thật sự hôn mê, niềm tin đánh mất, làm không tốt thật sự sẽ chết ngay tại chỗ.

Không thể để cho hắn hôn mê, lại không có cách nào đánh quyền?

Làm sao bây giờ?

Trương Huyền sầu muộn.

Vốn tưởng rằng vừa đến, mượn Đồ Thư Quán, có thể rất dễ dàng nhìn ra điểm mấu chốt, cho dù không tìm được phương pháp giải cứu, cũng có thể nói ra một vài điểm. Hiện tại thì hay rồi, nửa chết nửa sống, thủ đoạn gì cũng không thể sử dụng, ngược lại làm cho hắn bó tay không làm gì được.

- Vậy... có thứ gì có thể để cho lực sinh mạng của hắn trong khoảng thời gian ngắn tăng cường, cho dù rơi vào hôn mê cũng không chết được hay không?

Do dự một lát, Trương Huyền nói tiếp.

Nếu hiện tại bất cứ lúc nào cũng sẽ chết, sử dụng mê dược mê choáng váng khẳng định không được, chỉ có thể nghĩ biện pháp khiến cho lực sinh mạng của hắn tạm thời tăng cường, bảo đảm hôn mê không chết.

- Hôn mê không chết?

Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.

Xem ra vị Dương sư này là quyết tâm muốn làm cho Thẩm Hồng lão tổ hôn mê...

- Lưu sư, trong các thủ pháp chẩn đoán bệnh của danh sư, có thể có... cách nào khiến người ta hôn mê mới có khả năng chẩn đoán bệnh hay không?

Trang Hiền không nhịn được lặng lẽ truyền âm.

Danh sư khám bệnh cho người, có rất nhiều phương pháp chẩn đoán bệnh, giống như thầy thuốc khám bệnh, thông qua những thủ đoạn này, có khả năng hiểu rõ tình hình của đối phương, trị thẳng vào chỗ yếu hại.

Cách làm của vị “cao nhân” trước mắt này, thật sự quá quỷ dị. Cho dù là danh sư, cũng không thể nào lý giải được.

- Cái này... đều là đối phương tỉnh táo mới có khả năng chẩn đoán bệnh. Hôn mê... ta cũng không biết!

Lưu Lăng lắc đầu.

Hắn kiến thức rộng rãi, đã từng đi du lịch qua rất nhiều vương quốc. Hắn đã nhìn thấy người khác đặc biệt cứu người hôn mê tỉnh lại, sau đó liền chẩn đoán bệnh. Nhưng hắn vẫn chưa từng nghe nói khiến cho người đang tỉnh bị hôn mê.

Người đã hôn mê, ngay cả ý thức cũng không có, cùng thi thể không có gì khác nhau, làm sao tìm được vấn đề xảy ra?

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status