Thiên đạo đồ thư quán

Chương 2387: Thi đấu lôi đài (hạ) (1)

Nói xong, cũng không lấy vũ khí, ngón tay chỉ tới.

Địa phương bàn tay rơi, thoạt nhìn sẽ bị mũi thương đâm thủng, nhưng chẳng biết tại sao, thân thương còn chưa tới trước mặt, liền giảm thấp xuống một chút, giống như cố ý nhường.

Phần phật!

Bị bàn tay bắt, nhẹ nhàng lắc một cái.

Một cỗ lực lượng khổng lồ dọc theo thân thương vọt qua.

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc!

Khuê Thanh hơi đỏ mặt, nhịn không được lui về phía sau mấy bước.

- Ngươi có thể nhìn thấu chiêu số của ta?

Trong mắt cực kỳ khó tin.

Vừa rồi đương nhiên không phải nhường, mà là tiến công bình thường, chỉ là đối phương trước thời hạn dự đoán được tuyệt chiêu của hắn, lúc này mới có thể liệu địch tiên cơ, tay không liền để hắn chịu thiệt.

- Ta nói thương pháp, ta là lão tổ tông, dùng thương ở trước mặt ta, còn non lắm!

Thân thể nhoáng một cái, đi tới trước mặt, bàn tay nâng lên vỗ xuống.

Rầm!

Lực lượng lật úp, như lưu tinh rơi xuống đất.

Khuê Thanh vội vàng lui về phía sau.

Vốn cho rằng đối phương liên tục chiến đấu năm trận, tình trạng đã kiệt sức, không cách nào thi triển chiêu này, phối hợp trường thương có khả năng dễ dàng chiến thắng, nằm mơ cũng không nghĩ đến... Hắn không chỉ lý giải thương pháp nhiều như vậy, còn có khả năng thi triển chiêu này.

Bàn tay nâng lên, muốn chặn lại lực lượng vọt tới, trên thân lần nữa chấn động, trường thương rời tay bay đi, một bàn tay đã đi tới trên mặt.

Lạch cạch!

Khuê Thanh té ngã trên đất, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

- Trận thứ bảy, Trương Huyền đối chiến Quan Vĩnh Phong!

Ngay sau đó một bóng người đi tới, không phải người khác, chính là thanh niên vừa rồi coi hắn là cừu non kia.

- Còn tưởng rằng là cừu non, không nghĩ tới là sói...

Quan Vĩnh Phong đi tới trước mặt, không khỏi cười khổ.

Đối phương vừa đến, vẻ mặt ngây thơ, còn tưởng rằng cái gì cũng không biết, vào sân tất nhiên chịu thiệt, nằm mơ cũng không nghĩ tới mạnh như vậy, Tiễn Húc cũng không phải đối thủ!

- Bất quá, muốn ta không chiến liền nhận thua là không được, tới đi!

Phần phật!

Lòng bàn tay nhiều ra một thanh trường đao, chân khí cổn động, bổ tới.

Đối với người này có chút hảo cảm, Trương Huyền cũng không hạ nặng tay, hai chiêu qua đi, đánh đối phương ngất xỉu.

Bên này tiến vào trận thứ sáu, Trương Cửu Tiêu ở trên đài cũng bắt đầu đặt cược.

Bởi vì là nhân vật mới, dù vừa lên liền đánh trọng tài ngất xỉu, nhưng mọi người vẫn không yên lòng thực lực của Trương Huyền, trận thứ sáu người mua Khuê Thanh tương đối nhiều, lần thứ nhất một trăm mười một viên Linh Thạch, biến thành hai trăm hai mươi hai viên.

Biết thực lực của Trương Huyền, tỉ lệ cược liền nhỏ hơn không ít, có điều trận thứ bảy Trương Cửu Tiêu áp lên cả gốc lẫn lãi, sau khi kết thúc hắn, tổng tài sản đạt đến hơn ba trăm viên.

- Quả nhiên kiếm tiền...

Nhìn thấy từng đống Linh Thạch, Trương Cửu Tiêu nhịn không được cảm khái.

Mặc dù là người Trương gia, nhưng thân là bàng chi, một tháng cũng không có nhiều bổng lộc, Tinh Nguyên thượng phẩm đối với hắn cũng có tác dụng rất lớn, bình thường một tháng cũng không đến một hai viên, lúc này mới qua không đến hai mươi phút, liền từ hơn một trăm viên tăng gấp ba lần, thật đáng sợ!

- Tiếp tục!

Biết ý tứ của Trương sư, cũng không do dự, ba trăm viên Linh Thạch, tất cả đều mua Trương Huyền thắng.

Đối thủ trận thứ tám là một thanh niên hơn ba mươi tuổi, hai cánh tay trời sinh thô to, lúc này Trương Huyền liên tục chiến đấu, hình như lực lượng tiêu hao rất lợi hại, bởi vậy tỉ lệ đặt cược lần nữa tăng thêm.

Liên tục chiến đấu hơn ba mươi chiêu, miễn cưỡng chiến thắng.

Linh Thạch trong tay Trương Cửu Tiêu, từ ba trăm viên biến thành bảy trăm hai mươi viên!

Trước đó đều là một chiêu bại địch, bây giờ lại đánh hơn ba mươi chiêu, đám người trên đài tựa hồ cũng đoán được người mới này tới cực hạn.

- Giả bộ thật giống...

Trương Cửu Tiêu cười lắc đầu, con mắt tỏa ánh sáng.

Loại thi đấu lôi đài này, phải cho người dáng vẻ không cách nào vượt qua, mới có thể thu hút càng nhiều người đặt cược, tất cả đều là một chiêu nghiền ép, không có bất kỳ lo lắng gì, biết rõ tất thua, còn có ai bằng lòng dùng tiền? Đặt cược ở đây, mặc dù đều là công tử thế gia, từng cái tài lực hùng hậu, lại không phải người ngu, nhất định là sau khi có nắm chắc mới dám đặt cửa.

Nguyên nhân chính là như vậy, Trương sư càng đánh càng mỏi mệt, khẳng định là giả vờ, mục đích là kiếm nhiều một chút.

Nhìn thấy người mới tới đi đường cũng có chút lung lay, mua hắn chiến thắng càng ngày càng ít, tất cả đều đổ về phía một vị khác.

Đối thủ trận thứ chín là một vị trung niên.

Đã từng liên tục chiến đấu tám trận, trận thứ chín thất bại.

Nguyên nhân không phải thực lực không đủ, nghe nói vì thả lỏng, rượu chè be bét, móc sạch thân thể...

Ngày thứ hai thời điểm tham gia trận đấu, chân còn run rẩy...

Loại tình huống này cũng có thể thắng liên tiếp tám trận, thực lực có thể tưởng tượng được.

Lần chiến đấu này, hẳn là không có đi thanh lâu nữa, dùng khoẻ ứng mệt, lực lượng sung mãn, vừa ra tay liền lực lượng bất phàm, dẫn tới trên đài không ngừng thét lên.

Trái lại, Trương Huyền có chút phù phiếm, dường như không kiên trì nổi.

Nhìn thấy cảnh này, tỉ lệ đặt cược Trương Huyền chiến thắng lần nữa đột phá cực hạn.

Bất quá, mặc dù thực lực của trung niên nhân hung mãnh, lực công kích cường hãn, nhưng nhân vật mới kia lại giống như Tiểu Cường đánh không chết, rõ ràng bề ngoài bất cứ lúc nào cũng sẽ nằm trên mặt đất, trực tiếp bỏ mình, lại không biết vì cái gì vẫn có thể kiên trì.

Một hồi lực lượng đối đầu, liên tục chiến đấu hơn trăm chiêu.

Trương sư cực kỳ mỏi mệt, không biết làm sao khuỷu tay đụng phải cái ót của trung niên nhân, ngoài ý muốn đánh hắn ngất xỉu, lần nữa thu được thắng lợi.

Lúc này, Linh Thạch cũng đã hơn 1800 viên!

- Như vậy cũng có thể chiến thắng, vận may thật tốt, lại thắng một trận, sẽ sinh ra một vị Thập Chiến Vương mới!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status