Thiên đạo đồ thư quán

Chương 2420: Kiếm Đạo chân giải (2)

Làm không cẩn thận, không chỉ không giết, còn có thể nhận chủ!

Nói cách khác, bọn họ sẽ rơi vào nguy hiểm!

- Trốn!

Ý thức được điểm ấy, không dám tiếp tục dừng lại, cố nén trên người đau đớn, cắn răng một cái, xoay người phóng ra ngoài sương mù.

Thời điểm hắn tới, mặc dù là được Kỷ Linh Chân tiếp đón, nhưng lộ tuyến cụ thể ghi vào trong lòng, lại thêm trận pháp vỡ vụn, muốn chạy ra không tính quá khó.

Rầm rầm!

Mới vừa chạy hai bước, còn chưa đi xa, thân thể đột nhiên phát lạnh, ngay sau đó liền cảm thấy nửa người dưới chạy ở trước mắt mình.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kỷ Linh Chân thu tay lại, kiếm khí chém ngang mình, chính là từ đầu ngón tay đối phương bắn ra.

Làm xong những chuyện này, hắn vội vàng xoay người, nhìn về phía bệ đá:

- Tiền bối, ta là bị tên này mê hoặc, mới động thủ với Trương sư, trên thực tế ngươi cũng biết, ta nhiều năm chưa từng đi ra ngoài, vốn không quen biết đối phương...

- Ngươi...

Lạch cạch!

Nửa người trên rơi xuống mặt đất, máu tươi tuôn ra, hai mắt Kỷ Linh Phong trợn tròn xoe, thẳng đến trước khi chết, cũng không dám tin huynh trưởng của mình, sẽ tự mình ra tay chém giết hắn.

- Im miệng, không nên quấy rầy Trương sư đột phá!

Dường như thường thấy giết người, trường kiếm không có chút tâm tình chập chờn, quát lạnh một tiếng.

- Vâng!

Kỷ Linh Chân không dám nói lời nào, yên tĩnh đợi tại nguyên chỗ.

Người vừa tới như Kỷ Linh Phong cũng có thể nhìn ra thái độ của trường kiếm, hắn bồi bạn đối phương mấy trăm năm, làm sao không rõ ràng? Muốn luyện hóa chuôi kiếm này, yêu cầu là lĩnh ngộ Kiếm Đạo chân giải, đối phương đã đạt tới, vừa rồi càng nói ra ý tứ mà Kiếm lão nhân lưu chữ, luyện hóa chỉ là vấn đề thời gian.

Một khi hoàn thành, mạng của hắn liền không còn, cho nên quyết định thật nhanh, chém giết Kỷ Linh Phong, phủi sạch quan hệ.

Sinh tử trước mặt, hắn ngay cả Danh Sư cũng có thể giết, huống chi huynh đệ!

Chuyện bên này, Trương Huyền không biết, có phân thân thủ hộ, giờ phút này đã toàn tâm đắm chìm trong Thiên Đạo kiếm pháp.

Bộ kiếm pháp kia, có thể nói tập hợp trí tuệ của tất cả cao thủ sử dụng kiếm trong phạm vi phong hào đế quốc, thậm chí liên minh đế quốc, một khi học tập, nguyên thần cả người như biến thành một thanh trường kiếm, vô cùng sắc bén, bất cứ lúc nào cũng sẽ trảm thiên diệt địa, phát huy ra uy lực chấn nhiếp thế nhân.

Sau khi Nguyên Thần trường kiếm hình thành, tựa hồ đối với kiếm thực lực thấp hơn hắn, có năng lực chưởng khống cực mạnh, hơi chuyển động ý nghĩ, liền có thể khống chế đối phương.

Đương nhiên, chỉ là khống chế nông cạn nhất, để linh tính thần phục, không dám đối phó mình...

Muốn triệt để khống chế, còn cần luyện hóa.

Dù vậy cũng rất đáng sợ!

Nắm giữ loại năng lực này, gặp gỡ kiếm tu thực lực tương đồng, đối phương căn bản không có cách nào chiến thắng.

- Lĩnh ngộ kiếm càng sâu, tiện tay một chiêu, đều là Kiếm ý... Dùng kiếm mà nói, sức chiến đấu mạnh mẽ hơn quyền pháp, chưởng pháp gấp đôi!

Con mắt đóng chặt, cảm nhận Kiếm ý chảy xuôi ở trong người, đối với thực lực của mình, Trương Huyền đã có phán đoán rõ ràng.

- Không hổ là Kiếm Đạo chân giải, lợi hại... Đúng rồi, có loại thực lực này, có phải có thể đánh bại phân thân hay không?

Một cái ý nghĩ đột nhiên xông ra.

- Được rồi... Vẫn là không nên tìm ngược!

Trương Huyền lắc đầu.

Hắn cùng phân thân, dù xuất từ nhất thể, nhưng đối phương nhờ Cửu Thiên Liên Thai, thực lực vượt xa hắn, mỗi lần cảm thấy tiến bộ, muốn đi khiêu chiến, liền phát hiện đối phương trở nên càng thêm cường đại...

Lần này cũng giống như vậy.

Mình lĩnh ngộ Kiếm Đạo chân giải, tinh thần câu thông, trên thực tế chẳng khác nào đối phương cũng hiểu, làm sao đánh thắng được? Thật muốn ra tay, có thể tưởng tượng, khẳng định sẽ bị đối phương đánh thành đầu heo, vô cùng thê thảm.

Trương Huyền chậm rãi mở mắt.

Lập tức nhìn thấy hơn một trăm trường kiếm Thánh khí trung phẩm nằm sấp ở cách đó không xa, từng cái run rẩy.

- Khó trách trước đó Mộ Vân kiếm kính sợ Mã Minh Hải như vậy, thì ra là thế...

Lĩnh ngộ chân giải, mới hiểu được vì cái gì Mộ Vân kiếm run rẩy.

Có loại năng lực này, có thể tuỳ tiện gạt bỏ linh tính của đối phương, làm sao không sợ hãi?

- Trương sư, chúc mừng đột phá... Ta cũng là bị tiểu nhân Kỷ Linh Phong mê hoặc, mới làm ra quyết định sai lầm, mong đạt được tha thứ!

Ngay sau đó nghe được một thanh âm, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kỷ Linh Chân quỳ gối ở cách đó không xa, trong mắt tràn đầy khủng hoảng.

Trước đó hắn còn không phải đối thủ, hiện tại trường kiếm trên bệ đá rõ ràng bất công, lại thêm nắm trong tay nhiều Thánh khí như vậy, thật muốn giết hắn, một ý niệm mà thôi.

- Tha thứ?

Trương Huyền nhíu mày, lúc này mới phát hiện, Kỷ Linh Phong đã bị giết, quay đầu nhìn phân thân một cái, linh hồn trao đổi, rõ ràng chuyện gì xảy ra, càng thêm nhíu mày.

Ngay cả huynh đệ cũng có thể tàn sát, đã không còn nhân tính, không còn luân lý đạo đức.

Dặn dò phân thân một câu, không tiếp tục để ý tên này, Trương Huyền nhìn về phía bệ đá cách đó không xa.

- Trương sư!

Trường kiếm tràn đầy kích động.

Sau khi Kiếm lão nhân chết, nó vẫn bị phong ấn ở nơi này trên vạn năm, lâu như vậy, dù phần lớn thời gian đều đang ngủ say, nhưng nếu có khả năng rời khỏi, khẳng định sẽ không nguyện ý lưu lại.

- Trương sư, trên người ta có lưu lại Kiếm lão nhân truyền thừa, cần ngươi rút ta ra khỏi bệ đá, mới có thể hiện ra...

Một đạo ý niệm truyền tới.

- Rút ra?

Lúc này Trương Huyền mới phát hiện, thanh trường kiếm này cắm ở chính giữa bệ đá, phảng phất như bị thứ gì cầm cố, khẽ động cũng không thể động.

Coi như thực lực của nó mạnh như vậy, cũng không thể tránh thoát.

- Ngươi đã không tránh thoát được, ta... làm sao rút ra?

Trong lòng nghi ngờ, nhịn không được hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status