Thiên đạo đồ thư quán

Chương 2657: Độc không chết (2)

Thấy đối phương vẫn không có dấu hiệu trúng độc, Hồ Nhất Vi lắc lư, con mắt trợn tròn.

Vừa rồi bắn ra mấy đạo kịch độc, là lợi hại nhất trên người hắn, lúc trước Dương sư gặp, cũng hao tốn một phen tay chân, kết quả đối phương không có việc gì, chẳng lẽ... gia hỏa mập mạp này, cũng không phải thoạt nhìn đơn giản như vậy, trên thực tế lại là siêu cấp cao thủ?

Quãng thời gian trước, gặp được một nữ tử, tuổi không lớn lắm, thiếu chút nữa đánh hắn thổ huyết!

Hơn nữa còn nghe nói, khai phái tổ sư của Độc Điện lần nữa quay về, thoạt nhìn cũng rất trẻ trung!

Nhãn lực của chủ nhân từ trước tới nay không kém, để người này làm quản gia, chỉ sợ cũng có đạo lí riêng, không có bản lĩnh nhất định, làm sao có thể đồng ý! Trong nháy mắt, người béo trước mắt trước đó cái gì cũng không tính, lập tức trở nên cao to.

- Đệ tử của Dương sư, ta tự nhiên sẽ chăm sóc... Không biết tên gọi là gì, là năm nay mới khảo hạch thông qua sao?

Mặc dù thấy được động tác của Hồ Nhất Vi, nhưng nhìn thấy Tôn Cường lông tóc không tổn hao gì, Chiêm sư còn tưởng rằng cuối cùng không có ra tay, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi.

- Trương Huyền!

- Phùng Tử Dật!

Tôn Cường cùng Hồ Nhất Vi đồng thời mở miệng.

- Trương Huyền?

Chiêm sư vẫn chưa trả lời, Hồ Nhất Vi nhíu mày, nhìn lại:

- Chủ nhân nhà ta chỉ thu một học sinh, gọi Phùng Tử Dật, Trương Huyền này là ai?

Dương sư chỉ thu một học sinh, gọi Phùng Tử Dật, lần này tới nơi đây, cũng là bởi vì đi theo phía sau hắn, Trương Huyền... sao chưa từng nghe qua?

Thu nhiều một cái quản gia, chưa từng nghe qua ngược lại cũng thôi, thu nhiều một học sinh, không có khả năng cũng không biết a!

- Phùng Tử Dật cùng thiếu gia của chúng ta, là sư huynh đệ, hai người đã gặp mặt, hơn nữa tiến hành tỷ thí!

Tôn Cường cười khoát tay áo:

- Đoán không sai, bây giờ đã trở thành sư đệ của thiếu gia nhà chúng ta!

Nguyên lai người này là chăm sóc Phùng Tử Dật, vậy thì khó trách! Bản thân chăm sóc thiếu gia, hắn chăm sóc Phùng Tử Dật... xem ra, lão gia không tính quá bất công. Căn cứ hắn biết rõ, không đánh vị Phùng Tử Dật này gọi sư huynh, khẳng định là không thể nào.

- Sư đệ?

Hồ Nhất Vi bối rối.

- Vừa rồi nếu ngươi nói sớm ra Phùng Tử Dật, ta sẽ không nghi ngờ ngươi, đều làm việc cho lão gia, cũng không cần phải khách khí...

Thấy hắn không hiểu, Tôn Cường cười cười:

- Thật ra thì, loại người như lão gia, thực lực sâu không lường được, thu mấy học sinh, thậm chí tôi tớ, không phải rất bình thường sao, dù sao chúng ta chỉ là hạ nhân, không tiện hỏi nhiều sự tình của chủ nhân!

Lão gia cực kỳ khiêm tốn, thật giống như hắn quen biết đã lâu vậy, nếu không phải Trương Cửu Tiêu giải thích, hắn cũng không biết, chủ nhân quen biết hơn một năm, cường đại như vậy, có thể xưng đương đại đệ nhất!

- ...

Hồ Nhất Vi nói không ra lời.

Đối phương lời thề son sắt như vậy, hơn nữa còn trải qua đám người Chiêm sư đo lường, ngay cả kịch độc của hắn cũng độc không chết, cũng có chút không xác thực nhận.

Mặc dù đi theo Dương sư, nhưng dù sao chỉ là hạ nhân, thu tôi tớ, không có khả năng sự tình gì cũng biết.

Chẳng lẽ, vị chủ nhân này của mình, thật dưới tình huống hắn không biết rõ tình hình, thu nhiều một học sinh, càng thu một quản gia?

Vốn chỉ là tìm Chiêm sư nói chuyện, thế nào thời gian nháy mắt biến thành nhận thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status