Thiên đạo đồ thư quán

Chương 2810: Không phải học trò của ta (1)

- Ta chỉ có một học sinh, Phùng Tử Dật! Không biết Trương Huyền nào cả!

Dương sư lắc đầu.

- Không biết?

Mọi người đều sững sờ, đặc biệt là đại trưởng lão cùng Trương Vô Trần, nhìn nhau, đồng thời trợn mắt lên.

Bọn họ kỹ càng điều tra qua, vị Trương Huyền này, từ vừa mới bắt đầu, liền bày tỏ là học sinh của Dương Huyền, nhận được thân truyền, không nghĩ tới Dương sư căn bản không biết!

- Đúng vậy, mấy năm nay ta một mực bận rộn, không có thời gian thu học sinh, các ngươi cũng không phải không biết, làm sao vậy? Có người tự xưng học sinh của ta?

Dương sư nghi ngờ nhìn qua.

- Vâng, có người gọi Trương Huyền, tự xưng là đệ tử thân truyền của ngươi, mới vừa rồi còn ở Trương gia đại náo...

Đại trưởng lão vội nói.

- Giả mạo thân truyền của ta? Thật sự là to gan, tên này ở chỗ nào? Ta thật muốn nhìn một chút, ở đâu ra dũng khí...

Hất ống tay áo, vẻ mặt Dương sư âm u.

Danh Sư đại lục sư đạo truyền thừa nghiêm khắc, không có lễ bái sư, giả mạo học sinh cùng lão sư, đều là vi phạm quy tắc. Bế quan nửa năm, liền có người giả mạo học sinh, nghe lời nói của đối phương, còn tới chỗ này gây chuyện, đã chạm đến ranh giới cuối cùng.

- Hắn đã truyền tống rời đi...

Khuôn mặt xấu hổ, đại trưởng lão vội vàng nói.

- Truyền tống rời đi, chuyện gì xảy ra?

Dương sư cau mày.

Rơi vào đường cùng, đại trưởng lão lại nói rõ chi tiết một lần.

- Ngươi nói... Một tiểu tử Lĩnh Vực cảnh, tùy tiện chống lại Vũ Không kiếp, còn dùng kiếm pháp đánh bại tất cả thiên tài của Trương gia các ngươi, các loại chức nghiệp thư hoạ, thuần thú, khải linh, giám bảo… cũng không có người địch lại?

Dương sư sửng sốt.

- Vâng!

Đại trưởng lão gật đầu:

- Hai mươi tuổi nắm giữ một hai năng lực cao cường, ngược lại cũng thôi, nhiều như vậy, hơn nữa thiên phú lại cao như vậy, ta nghi ngờ là Dị Linh tộc ngụy trang!

- Hoàng giả Dị Linh tộc ngụy trang xác thực rất khó phân biệt... Bất quá, thật sự là Dị Linh tộc mà nói, chắc chắn sẽ không lộ liễu như vậy!

Dương sư lắc đầu, không đồng ý cách nhìn của đối phương.

Dị Linh tộc, ngụy trang thành nhân loại, để Danh Sư cửu tinh cũng nhìn không ra, nhất định hao tốn vô số, che giấu cũng không kịp, sao có khả năng làm loạn khắp nơi, làm cho toàn bộ Trương gia gà bay chó chạy? Làm như vậy chẳng phải tương đương bại lộ bản thân? Ngụy trang lại có ý nghĩa gì?

- Không phải Dị Linh tộc, làm sao biết thủ đoạn Vu Hồn sư, lại có thể thi triển ra pháp bảo Dị Linh tộc?

Đại trưởng lão nói.

- Giả mạo học sinh của ta, còn biết thủ đoạn Vu Hồn sư, chạy đến nơi đây làm loạn... Cái tên này có ý tứ, ta rất muốn gặp mặt một lần, các ngươi có biết hắn lợi dụng truyền tống trận, truyền tống đến nơi nào?

Mỉm cười, Dương sư tràn ngập tò mò.

- Không biết!

Đại trưởng lão lắc đầu.

Nếu như trận pháp còn có lẽ có thể suy đoán ra, nhưng trận pháp của đối phương cực kỳ cao minh, xem như hắn cũng điều tra không ra mảy may, chớ nói chi là truyền tống đến nơi nào.

- Không biết?

Dương sư nhíu mày:

- Hắn truyền tống ở nơi nào, dẫn ta nhìn một chút!

Đám người Đại trưởng lão không nói thêm gì nữa, vội vàng dẫn đường, thời gian không dài đi tới địa phương vừa rồi Trương Huyền truyền tống rời đi. Đứng tại chỗ, Dương sư cúi đầu nhìn một cái, lông mày càng nhăn càng chặt, một lát sau nhìn lại:

- Đối phương sử dụng là một vật bộ dáng giống như lệnh bài?

Ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, trước mặt mọi người xuất hiện một hư ảnh lệnh bài, nhàn nhạt phóng ra ánh sáng kim sắc.

- Không sai, chính là bảo vật này, chặn lại kiếm khí của ta, ít nhất cũng là Thánh khí tuyệt phẩm!

Đại trưởng lão gật đầu.

Trước đó hắn dùng kiếm khí chém giết đối phương, bị lệnh bài của đối phương ngăn cản, liếc mắt liền nhận ra, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status