Thiên đạo đồ thư quán

Chương 3014: Thân phận của Lạc Nhược Hi (1)

- Truyền thế thiên phù, Danh Sư đường ghi chép, hết thảy có sáu cái, trên thực tế không phải như vậy!

Lạc Nhược Hi không có trả lời vấn đề của hắn, mà chậm rãi nói:

- Sáu cái này là tử phù, có thể mở ra sáu Thiên điện trong Khổng miếu! Mà muốn chân chính tìm được Xuân Thu đại điển, nhất định phải đi chủ điện. Chìa khoá, chính là viên mẫu phù này!

- Mẫu phù?

Trương Huyền chấn động.

- Phải!

Lạc Nhược Hi gật đầu:

- Chúng ta có cơ duyên biết nơi đây, cũng tìm tới, bọn họ cũng khẳng định có, nếu Khổng sư đã lưu lại truyền thế mẫu phù, không có khả năng chỉ lưu một đường cung cấp người lựa chọn. Tìm được mẫu phù, tử phù sẽ tự động nghe theo mệnh lệnh, đi Trương gia, Lạc gia, Danh Sư đường, cứng rắn cướp ở trong tay vô số cao thủ, còn không bằng trực tiếp tới nơi này, tránh khỏi càng nhiều phiền phức!

- Cũng phải...

Trương Huyền giật mình.

Nếu như nói đều là thật, người bắt Triệu Nhã khẳng định sẽ tới tìm kiếm mẫu phù.

Bọn họ ôm cây đợi thỏ là được.

Chỉ bất quá loại chuyện này vô cùng cơ mật, ngay cả đám người Dương sư chỉ sợ cũng không biết, vị trước mắt này làm sao biết được?

- Nhược Hi, ngươi đã không phải người Lạc gia, vậy đến cùng có thân phận gì? Vì sao có thể biết nhiều bí ẩn mà Danh Sư đường cũng không thể dò xét như vậy?

Trương Huyền nhịn không được nữa, bàn tay duỗi ra,nắm lấy tay của nữ hài:

- Hai ta đã chung một chỗ, hi vọng có khó khăn gì cũng chung một chỗ gánh chịu!

Dù đối phương nói tạm thời không tiện tiết lộ, nhưng sau khi xuất hiện lần Ô Long này, hắn lại không muốn gây ra chuyện gì. Có thể trước thời hạn biết, làm tốt ứng đối, tương lai biến cố khó khăn đến, cũng có thể chung một chỗ gánh chịu.

- Ta...

Bàn tay bị nắm, Lạc Nhược Hi muốn rút về, nhưng nhìn ánh mắt thâm tình của đối phương, cuối cùng vẫn ngừng lại, lắc đầu:

- Thân phận của ta, hiện tại biết, đối với ngươi chỉ có chỗ xấu, mấu chốt nhất là, sẽ nhiễu loạn một vài thứ, phiền phức không ít... Thôi được rồi!

- Ta không sợ!

Ánh mắt Trương Huyền kiên định.

- Ta biết ngươi không sợ, nhưng... ta sợ!

Lạc Nhược Hi lắc đầu, nhìn về phía thanh niên trước mắt, ôn nhu nói:

- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi ta đều kiên định bản tâm, một ngày nào đó, sẽ ở chung một chỗ, trời cao... cũng không thể ngăn cản!

Thấy thần thái của đối phương, Trương Huyền biết, khẳng định là sẽ không nói ra, hỏi nhiều hơn nữa cũng vô dụng, trong lòng than thở, mang theo căng thẳng:

- Cái kia... Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi có phải... Dị Linh tộc hay không?

Hỏi ra lời này, hắn cũng lấy dũng khí rất lớn.

Vị trước mắt này không phải Lạc gia tiểu công chúa, trẻ tuổi như vậy, lại có thực lực cường đại như vậy, đồng tử lợi hại như vậy... Không phải Chư Tử bách gia, liền có khả năng liên quan đến Dị Linh tộc!

Dù sao có thể biết Khổng sư nhiều như vậy, lại biết các bí mật đại lục rõ ràng hơn Dương sư, trừ hai thứ này... Lại nghĩ không ra những khả năng khác!

Nếu Chư Tử bách gia còn tốt, thuộc về môn hạ của Khổng sư, cho dù không phải Danh Sư, cũng sẽ tuân thủ ngũ thường, không đến mức khác người.

Chỉ là, hắn điều tra qua họ Chư Tử, cũng không Lạc gia, bởi vậy sinh lòng khả nghi.

Không phải Chư Tử bách gia, là Dị Linh tộc liền phiền toái.

Thân là Danh Sư, dù trong lòng yêu thương không giảm, cũng không có khả năng tới làm bạn! Đây là ranh giới cuối cùng của hắn!

- Ta không phải!

Lạc Nhược Hi lắc đầu, biết vị trước mắt này lo lắng thứ gì, nhẹ nhàng cười một tiếng:

- Yên tâm đi, sự tình ta làm, sẽ không tổn thương bất kỳ một nhân tộc nào, càng sẽ không tổn thương Danh Sư, chỉ vì tìm đồ vật của một vị chí thân bỏ ở nơi này...

- Chí thân?

- Ừm, hắn ở lúc ta còn rất nhỏ, liền truyền thụ đạo lý làm người, khi đó ta không buồn không lo, vô cùng vui vẻ, nhưng...

Ánh mắt của Lạc Nhược Hi chớp động, dường như không biết nghĩ đến thứ gì, cả người trở nên có chút buồn bã đau thương, chẳng qua nói đến một nửa, liền ngừng lại:

- Nếu như có thể dùng sinh mệnh đi đổi, ta tình nguyện là bản thân xảy ra vấn đề, mà không phải hắn!

- Cái này...

Nghe không quan hệ tới Dị Linh tộc, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhìn qua:

- Nếu như chỉ là bệnh chứng mà nói, y thuật của ta coi như không tệ...

Nắm giữ Thiên Đạo thư viện, bất kể loại chứng bệnh nào, đều có thể tìm kiếm căn nguyên, coi như thực lực không đủ, không cách nào trị liệu, cũng nhất định có thể tìm tới một chút hi vọng sống, chẩn bệnh tốt hơn.

- Không phải vấn đề y thuật...

Lạc Nhược Hi lắc đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng, trong mắt mang theo dịu dàng:

- Việc này, ngươi không cần lo lắng, nếu quả thật muốn cùng ta đi chung một chỗ, thì mau chóng tăng thực lực lên... Như vậy mới là thổ lộ tốt nhất, mà không phải lo lắng quá phận.

- Ừm!

Trương Huyền gật đầu, nắm chặt tay nữ hài.

Đối phương không nguyện ý nói rõ chi tiết, tự nhiên có tính toán của đối phương, chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa trong lòng, không làm ra sự tình tổn thương nhân tộc, tuyệt đối sẽ toàn lực ủng hộ mà không lùi bước.

Trước đó Lạc Nhược Hi thanh tịnh trang nhã, cho người ta một loại cảm giác người sống chớ gần, cho dù là hắn, cũng nhìn không thấu nội tâm trong đó.

Mà bây giờ, giống như nữ hài chân chân chính chính rõ ràng, hắn cho rằng là người chân chính có thể nói ra nội tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status