Thiên đạo đồ thư quán

Chương 3017: Nhiễm Cầu Cổ Thánh (1)

Nơi này hắn cũng chỉ là từ trong bức tranh biết vị trí cụ thể, ẩn trốn trong không gian đến cùng có cái gì, có nguy hiểm hay không, thì hoàn toàn không biết.

Đám Dị Linh tộc này muốn đi vào trước, vừa vặn để chúng dò đường, cùng lắm thì cuối cùng lại ra tay, phối hợp thêm Khổng sư tinh huyết, chỉ cần không phải Cổ Thánh, có tự tin chém giết thậm chí bắt toàn bộ.

- Ở nơi nào?

Bọn họ không có động thủ, bốn người đối diện cũng quan sát bốn phía, dường như muốn tìm kiếm vị trí không gian gấp.

- Ta tới điều tra thoáng cái!

Một thanh niên khuôn mặt hơi có vẻ gầy yếu tiến về phía trước một bước, chỉ vào không trung, một quyển sách xuất hiện, yên tĩnh lơ lửng, tản mát ra ánh sáng màu lam nhạt.

- Có chút tương tự quyển sách trong tay ngươi...

Nhìn thấy quyển sách này, Trương Huyền nhìn về phía nữ hài.

Quyển sách này, cùng quyển sách nàng ở Khâu Ngô cung lấy được hầu như giống nhau như đúc. Xem ra không sai, bản thân có thể tìm được cơ duyên, đối phương cũng có thể.

Khó trách lúc trước Dị Linh tộc có thể chèn ép nhân tộc không cách nào phản kháng, thẳng đến Khổng sư xuất hiện mới lật bàn, quả nhiên không có đơn giản như vậy.

Dù sao loại dùng thư tịch để dò xét truyền thế thiên phù này, ngay cả Danh Sư đường cũng không có tìm tới, bọn họ lại cầm vào tay.

Ông!

Thư tịch chậm chạp phi hành, ngọn núi bị quét một lần, đột nhiên chấn động mạnh một cái, phát ra tiếng kêu khẽ, ngừng lại.

- Ở đây!

Thanh niên gầy yếu nhẹ gật đầu.

- Ừm!

Thanh niên thứ nhất ra lệnh, khuôn mặt trắng nõn, mang theo một tia khí tức thư sinh, cùng Dị Linh tộc trước đó thấy qua khác nhau rất lớn, nếu như không xuất hiện ở nơi này, khả năng nằm mộng cũng nghĩ không ra, thế mà lại ra tay với đám người Triệu Nhã, nghiền ép dễ như trở bàn tay.

Trước đó đã sớm nghe nói, Dị Linh hoàng thất ngụy trang thành nhân loại, Danh Sư cũng khó mà nhận ra, hiện tại xem ra quả thật như vậy.

- Mở!

Tiến về phía trước một bước, năm ngón tay của thanh niên trắng nõn tung bay, lực lượng hùng hồn lập tức tràn vào không gian.

Kẹt kẹt!

Âm thanh chói tai vang vọng, sau đó trước mặt mọi người xuất hiện một quang môn không lớn, lực lượng trong đó không ngừng xoay tròn, không biết thông hướng nơi nào.

- Mọi người cẩn thận, đây là năm đó Nhiễm Cầu Cổ Thánh tự mình lưu lại, nhất định phải cẩn thận!

Thanh niên trắng nõn cũng không vội vàng đi vào, mà quay đầu giải thích một câu, mấy người đồng thời gật đầu.

- Nhiễm Cầu Cổ Thánh?

Trương Huyền hít sâu một hơi.

Khổng sư thân truyền bảy mươi hai người, cũng chính là bảy mươi hai Thánh.

Mười người thực lực mạnh nhất, mệnh danh thập hiền, vị Nhiễm Cầu Cổ Thánh này, chính là thứ nhất, đặt song song với Bốc Thương Cổ Thánh, thậm chí thực lực càng hơn một bậc, mệnh danh tồn tại mạnh nhất trong thập hiền.

Năm đó cùng Dị Linh tộc đại chiến, tay cầm một cây trường thương, xung phong đi đầu, giết vào địch quân, một người một thương, chém giết Dị Linh Hoàng giả vô số kể. Chiến Sư đường chính là hắn sáng tạo! Nơi này nếu như là hắn lưu lại, chỉ sợ thật đúng là kiếp nạn trùng trùng điệp điệp.

- Đi thôi!

Giao phó xong, không nói thêm lời, thân thể thanh niên trắng nõn nhoáng một cái, đi vào quang môn, một hồi năng lượng ba động, biến mất ở trước mặt mọi người. Ba người còn lại theo sát, thời gian nháy mắt toàn bộ biến mất.

- Chúng ta cũng đi vào đi!

Thấy mấy người tiến vào, Trương Huyền muốn xé ra ẩn trốn, theo sát đi qua, còn chưa đi ra, liền bị Lạc Nhược Hi kéo tay.

- Không vội!

Trương Huyền sửng sốt một chút, sau đó giật mình:

- Ngươi ý tứ là... Bọn họ phát hiện chúng ta?

- Phát hiện thì chưa hẳn, bất quá vẫn phải cẩn thận một chút!

Lạc Nhược Hi không nói thêm lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status