Thiên đạo đồ thư quán

Chương 450: Học sinh Khương Thư (2)

Đẳng cấp danh sư nghiêm ngặt, cấp bậc thấp nhìn thấy cấp bậc cao, vốn có thể xưng hô là lão sư. Cái gọi là bái sư, không tồn tại bất cứ vấn đề gì.

Huống gì, đối phương liếc mắt nhìn ra trên người hắn có vấn đề, còn có thể hỗ trợ thu phục con hổ thân đỏ. Nếu thật muốn bái sư, tuyệt đối là hắn kiếm lời lớn!

- Tiền bối nếu nguyện ý thu nhận ta làm học sinh, là vinh hạnh của ta!

Sắc mặt hắn đỏ lên, cố nén kích động, vội hỏi.

- Không nghi ngờ?

Trương Huyền nhìn qua.

- Vãn bối không dám!

Người trung niên liền vội vàng gật đầu.

Tu vi của đối phương hắn không nhìn ra. Thuần phục một con man thú bước Chí Tôn cảnh, còn có năng lực quan sát kinh người. Cho dù hiện tại đối phương nói mình không phải là danh sư, hắn cũng không tin.

- Con hổ thân đỏ vừa cùng ngươi chiến đấu, cũng là vị thành niên, thực lực vẫn chưa đạt đến cực hạn. Nếu như ngươi có biện pháp có thể khiến cho nó nhanh chóng tăng trưởng, thực lực đạt được Tông Sư đỉnh phong, thần phục ngươi, lại không phải là chuyện khó!

Thấy hắn tin tưởng thân phận danh sư của mình, biết chuyện còn lại là dễ làm, Trương Huyền không nói thêm gì nữa, cho ra lợi ích.

- Cái này... Ta cũng biết. Chỉ là ta thử qua, thật sự nghĩ không ra loại vật phẩm nào có thể làm cho thực lực của nó tăng trưởng...

Người trung niên có chút do dự.

Làm danh sư, kiến thứ bác học, đối với các loại kiến thức thuần thú đều có đọc lướt qua, biết muốn thuần phục đối phương, phải ném cho nó cái nó thích. Đáng tiếc... hắn thử nghiệm qua rất nhiều lần, cũng không biết thứ gì có thể khiến cho con hổ thân đỏ này đột phá.

Dù sao, đối phương không phải là lực lượng bị giam cầm, mà là tuổi tác chưa đủ. Ăn bất kỳ thuốc gì, cũng không có khả năng khiến cho tuổi của nó đột ngột sinh trưởng! Cho dù thật sự có, đó cũng là nuông chiều cho hư, để cho hổ thân đỏ biết được, chỉ biết oán hận. Muốn thuần phục, lại không có khả năng.

- Trên người ngươi có thể có đan dược không?

Trương Huyền thản nhiên nói.

- Có... mấy viên đan dược chữa thương!

Không biết vì sao vị tiền bối này hỏi như vậy, người trung niên có chút do dự, nói.

- Đưa cho ta!

Trương Huyền đưa tay.

- Vâng!

Tuy rằng không biết đối phương vì sao cần đan dược, chỉ có điều người trung niên lại không có quá nhiều do dự, cổ tay lật một cái. Một bình ngọc xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Hắn nhẹ nhàng bắn ra, chân khí đẩy xuống, từ từ đưa đến trước mặt Trương Huyền.

Chiêu thức ấy tuy rằng đơn giản, lại cho thấy khống chế của hắn đối với chân khí rất mạnh.

Trong lòng thầm kinh ngạc, trên mặt lại không biểu hiện ra, Trương Huyền tiếp nhận bình ngọc, tiện tay mở ra. Quả nhiên hắn thấy bên trong có chứa chừng mười viên đan dược trơn nhẵn êm dịu, tự nhiên đều đạt tới cấp bậc nhị phẩm.

Đan dược nhị phẩm, mỗi một viên đều có giá trị xa xỉ. Hơn mười viên đặt chung vào một chỗ, giá tiền sợ rằng đã vượt quá ngàn vạn. Tùy tiện đeo ở trên người, trực tiếp ném qua, chỉ sợ cũng chỉ có danh sư mới có phách lực như thế.

Đổ những đan dược này vào lòng bàn tay, tinh thần hắn thoáng động. Chân khí thiên đạo tinh thuần, lập tức dũng mãnh tràn vào trong đó, ép chừng mười viên đan dược thành một viên thuốc cực lớn.

Muốn trợ giúp một man thú vị thành niên đột phá hạn chế của bản thân, trừ khi huyết mạch tiến thiên, không có phương pháp nào khác. Loại thuốc nào có thể làm được, Trương Huyền cũng không biết được rõ ràng. Chỉ có điều hắn biết... chân khí thiên đạo của hắn có thể!

Đối phương chỉ có Tông Sư đỉnh phong. Hắn cách Tông Sư cảnh cũng không xa, hai bên chênh lệch không quá nhiều. Hiệu quả của chân khí thiên đạo vẫn còn rất lớn.

Chỉ có điều, chân khí thiên đạo quá mức cao cấp, đối phương lại là danh sư, năng lực quan sát kinh người. Muốn giúp đối phương thăng cấp, chuẩn bị không tốt lại sẽ phát hiện ra vấn đề, khiến cho hắn ngụy trang nửa ngày, bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Hơn nữa, sử dụng chân khí thiên đạo trực tiếp rót vào kinh mạch thăng cấp, phải làm cho đối phương không phản kháng mới được. Dù sao cũng không có khả năng chạy tới đánh cho con hổ thân đỏ bất tỉnh.

Cho dù muốn, cũng làm không được!

Rót chân khí vào bên trong đan dược, một khi đan dược dung hòa, chân khí lại sẽ tự động tiến vào trong cơ thể, theo máu tuần hoàn, do đó tinh lọc huyết mạch, cũng đồng dạng có thể đạt được công hiệu khiến cho man thú thăng cấp huyết mạch.

Chỉ là làm như vậy, tương đối lãng phí đan dược. Đan dược cấp bậc càng cao, dung nạp chân khí cũng càng nhiều. Mà lần này, đan dược mấy ngàn vạn kim tệ chẳng khác nào lãng phí.

Đương nhiên, đối với Trương Huyền mà nói, không có vấn đề gì. Dù sao là của người phúc ta.

Sử dụng mấy nghìn vạn đổi lấy sự thuần phục của một con man thú Tông Sư đỉnh phong... Chuyện này tuyệt đối là buôn bán lời.

- Được, ta đã chế luyện lại lần nữa đan dược của ngươi một chút. Chỉ cần đưa thứ này cho con hổ thân đỏ dùng, là có thể lập tức đột phá. Làm thế nào khiến cho nó thần phục với ngươi, vậy phải xem thủ đoạn của ngươi sau đó!

Hắn búng ngón tay một cái, viên thuốc bắn thẳng về phái người trung niên.

Hắn không có thủ pháp giống như đối phương nâng vật nặng dễ dàng giống như nâng vật nhẹ, không thể làm gì khác hơn là sử dụng loại biện pháp ngu ngốc này.

- Vâng!

Tiện tay tiếp nhận đan dược, vẻ mặt người trung niên mê man, có chút không quá tin tưởng.

Những đan dược chữa thương này, hắn mua được từ nghiệp đoàn luyện đan sư, không có bất kỳ đặc biệt gì. Ở trong tay vị tiền bối này một hồi, tối đa biến hơn mười viên đan dược thành một viên. Như vậy... là có thể khiến cho con hổ thân đỏ thăng cấp sao?

Dù thế nào hắn cũng cảm thấy có chút không đáng tin cậy?

- Ngươi bây giờ đưa qua cho nó dùng đi!

Trương Huyền cũng không giải thích.

- Vâng!

Trong lòng hắn nghi ngờ, nghĩ đến đối phương có thể là danh sư tam tinh, cường giả Chí Tôn cảnh, không có khả năng lừa gạt mình, người trung niên gật đầu một cái, cất viên thuốc xong, thân thể phóng về phía con hổ thân đỏ vừa bỏ chạy.

Trương Huyền cũng không qua, yên tĩnh đứng ở trên lưng Khiếu Thiên thú chờ.

Khoảng chừng qua một canh giờ, một hồi nổ lớn kịch liệt vang lên, người trung niên cưỡi ở trên lưng của con hổ thân đỏ đi tới trước mặt.

Lần này hắn lại không do dự, nhảy xuống khỏi hổ lưng, lập tức quỳ rạp xuống đất:

- Học sinh Khương Thư, bái kiến lão sư!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status