Thiên đạo đồ thư quán

Chương 455: Đánh người (1)

Ở chung hơn nửa tháng, giọng điệu của Triệu Nhã như thế nào, hắn nghe sao có thể không biết. Cái giọng điệu nổi giận đùng đùng ở bên ngoài kia, không phải nàng thì là ai?

Hắn sửa lại y phục một chút, đẩy cửa đi ra, lập tức nhìn thấy được hai bên đang đối địch trong đại sảnh.

- Quả nhiên đúng!

Nhìn thấy được rất nhiều bóng người quen thuộc, ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên.

Không nghĩ tới hắn vừa tới Chân Vũ vương thành, mọi người đã đến. Hơn nữa tự nhiên còn ở trong cùng một lữ quán. Vận khí thật đúng là đủ tốt.

- Người kia là... Bạch Thiềm?

Nhìn thấy được đám người Triệu Nhã, Lưu Lăng, hắn lập tức nhìn sang người đối diện. Đó không phải là người trước đây bị hắn đánh cho ngất xỉu ở trong ngõ hẻm sao?

- Xem ra người này, muốn khi dễ học sinh của ta...

Cục diện trước mắt cũng không phức tạp. Thoáng chú ý một chút là có thể hiểu rõ.

Triệu Nhã là loại người thế nào, hắn còn không biết được rõ rang sao? Trộm đồ... Đùa gì thế!

Ngược lại vị Bạch Thiềm y sư này háo sắc tham tài, không phải loại người tốt lành gì.

Nếu đã chạm tới trên đầu mình, vừa vặn dạy dỗ một chút.

Hắn khẽ cười, nhấc chân đi tới.

...

- Triệu Nhã, không thể đi...

- Đi cùng với bọn họ, còn không biết thế nào...

Nghe được Triệu Nhã quyết định, đám người Trịnh Dương mỗi một đều lộ ra vẻ mặt sốt ruột.

Rõ ràng có thể thấy được, vị y sư này và đội tuần tra cấu kết với nhau làm việc xấu. Một khi qua đó, ai biết sẽ an bài tội danh như thế nào?

- Các ngươi lẽ nào không nhìn ra sao? Hắn là cố ý. Cho dù cho nhiều tiền hơn nữa cũng không có tác dụng. Khẳng định hắn sẽ còn tiếp tục tăng giá!

Triệu Nhã nói.

Mọi người trầm mặc.

Quả thật.

Đối phương rõ ràng khi dễ bọn họ là người từ bên ngoài đến. Nếu thật sự trả tiền, hắn cũng sẽ nói không đủ, thậm chí còn nói mất những vật khác. So với bị sỉ nhục, còn không bằng đi theo, chứng minh sự trong sạch của mình.

Mọi người vốn tràn ngập mong chờ đối với vương đô của vương quốc nhất đẳng này, cho rằng có thể mở ra hoài bão. Thật không nghĩ tới vừa đến lại gặp phải loại chuyện này. Sâu trong lòng bọn họ sinh ra cảm giác bất lực.

- Đi, chẳng khác nào rơi vào cạm bẫy của đối phương!

- Không đi cũng không được. Đội tuần tra lại ở trong này canh chừng, mở miệng nhất định là trộm dược liệu của hắn, nhất định phải bắt lấy!

Xiết chặt nắm đấm, mỗi một người đêu giận dữ, lại không có biện pháp nào.

- Năm nghìn vạn... Lại năm nghìn vạn! Ta vẫn nguyện ý... giải quyết riêng!

Lưu sư lắc đầu, cũng đầy nhẫn nhục.

Thực sự là rồng bơi chỗ nước cạn bị tôm làm trò, hổ rơi đồng bằng bị chó bắt nạt.

Loại chuyện như vậy nếu như ở Bắc Vũ vương quốc, người trước mắt này nhất định sẽ bị lập tức đánh chết.

Nhưng ở chỗ này, đường đường là danh sư cũng không có cách nào.

- Lưu sư...

Mọi người đầy ngập lửa giận, mỗi một người xiết chặt nắm đấm, sắc mặt tái xanh.

- Được rồi, nhiều chuyện. Ai cũng không cần đi!

Lại ở thời điểm tất cả mọi người cảm thấy không có biện pháp nào khác, một giọng điệu lười biếng thoáng có phần ra vẻ vang lên. Trương Huyền đút tay trong túi đã đi tới.

- A... Lão sư?

- Trương lão sư, lão sư... tại sao lại ở chỗ này?

- Trương lão sư, lão sư cũng ở chỗ nay sao?

Thấy hắn từ trong lữ quán đi ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, lập tức mừng như điên.

Mọi người đều ra ngoài tìm hắn, không nghĩ tới hắn lại từ bên trong đi ra.

Không để ý tới sự kích động của mọi người, Trương Huyền đi vài bước tới trước mặt Bạch Thiềm y sư, cười chế giễu nhìn qua:

- Là ngươi khi dễ học sinh của ta?

Bạch Thiềm nắm chắc tình hình, đang uống trà, lại thêm quay lưng về phía Trương Huyền, vẫn chưa nhìn kỹ, cũng không nhận ra được. Bàn tay hắn vẫy một cái, hừ một tiếng:

- Là học sinh của ngươi trộm đồ của ta. Ta chỉ truy tìm điều tra về vật bị mất...

- Trộm em gái ngươi!

Bạch Thiềm còn chưa nói hết lời, liền nghe được một âm thanh. Ngay sau đó trước mắt hắn tối sầm, một ấm trà lại đập xuống đầu.

Ầm!

Ấm trà vỡ nát, nước nóng bắn xuống toàn thân. Bạch Thiềm bị nóng, toàn thân nhất thời co rút, trực tiếp nhảy dựng lên, giống như động kinh.

- Con mẹ nó ngươi đâm đầu vào chỗ chết!

Mấy ngày qua, hội trưởng, vương công quý tộc ai thấy mình không lễ độ cung kính? Người này thì hay rồi, một ấm trà đập lên đầu. Ai cho hắn lá gan này?

Dưới nước sôi, toàn bộ da mặt đều bị nóng tới rụng lông.

Đầu hắn còn bốc hơi nóng, giống như đầu heo vừa nấu qua, đỏ ửng, tản ra từng mùi thịt.

- Lão sư...

- Điều này... cũng quá mạnh!

Đám người Triệu Nhã há to miệng, thiếu chút nữa thì sợ rơi cả cằm.

Biết Trương lão sư nhất định sẽ làm chủ cho bọn họ, nhưng nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ tới... làm chủ như vậy!

Một ấm trà nện ở trên đầu, nước nóng tưới xuống mặt.

Ta ngất!

Trương lão sư này căn bản không xem đối phương là người!

Lưu Lăng, Lục Tầm ở bên cạnh, khóe miệng giật một cái, thiếu chút nữa ngất đi.

Nếu có thể dùng võ lực giải quyết, hắn đường đường là Tông Sư, danh sư, cần gì ăn nói khép nép như vậy?

Đối phương không có sợ hãi, vừa nhìn đã biết có địa vị không thấp, lại có đội tuần tra ở một bên canh chừng. Hắn trực tiếp đánh vào mặt, hơn nữa ngoan độc như vậy. Xem ra... chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không có cách nào giải quyết tốt được.

- Vậy cũng quá lỗ mãng...

Lưu Lăng cười gượng lắc đầu.

Đại sư huynh này của hắn bình thường luôn rất trầm ổn, mưu tính trước sau mới hành động. Thế nào ngày hôm nay lại liều lĩnh như thế?

Nơi này là Thiên Vũ vương quốc, không phải là Thiên Huyền vương quốc. Vừa đến lại đánh người, hơn nữa còn là một người có thân phận lớn. Sợ rằng hành trình tới vương quốc lần này, đầy chông gai.

- Tiểu tử này điên rồi sao?

- Đây chính là Bạch Thiềm y sư...

Diêu đội trưởng và các thành viên khác trong đội tuần tra cũng không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện loại biến cố này, vẻ mặt mỗi một người giống như nằm mộng.

- Các ngươi muốn xem diễn trò sao? Người này động thủ với ta, còn không mau bắt hắn lại...

Thật vất vả mới tỉnh táo lại, nhìn thấy được người của đội tuần tra đang đứng một bên đờ người ra, Bạch Thiềm y sư rít gào một tiếng, tức tới nghiến răng nghiến lợi.

- Vâng!

Mọi người lúc này mới kịp phản ứng. Diêu đội trưởng rút trường kiếm trong tay ra vọt tới trước:

- Tiểu tử, dám ra tay với Bạch y sư. Ngươi có biết hắn là ai hay không? Dám ở vương đô động thủ, thật to gan... Ai nha, ta bắt!

Còn chưa nói dứt lời, một tiếng kêu thảm vang lên. Khuôn mặt hắn trong nháy mắt vặn vẹo thành bánh quai chèo, ở trên không trung liên tục lăn lộn bổ nhào vài cái, ngã xuống cách đó hơn mười thước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status