Thiên đạo đồ thư quán

Chương 631: Điện chủ không đáng tin cậy (1)

Độc Điện là tồn tại người tu luyện bình thường, người người kính nể, e sợ.

Khí độc vừa ném ra, mọi người cường thịnh mấy đi nữa cũng khó có thể đề phòng, không có cách nào chống đỡ.

Ban đầu Liêu Huân cùng người của Lâm gia đi ra, tất cả mọi người không chú ý. Khi nghe được tiếng la, bọn họ mới hiểu được... Lại là vị điện chủ mới nhậm chức của Hồng Liên sơn mạch kia!

Tin tức này, đám người Quý gia chủ không biết, nhưng một ít gia tộc tin tức nhạy bén, vẫn có thể có được tin tức.

Có thể trở thành điện chủ, ít nhất là độc sư nhị tinh đỉnh phong. Một khi sử dụng độc, đừng nói Tông Sư đỉnh phong, cho dù cường giả Chí Tôn gặp phải, sợ rằng cũng phải tạm tránh phong quang!

Không nghĩ tới, Lâm gia tự nhiên có giao dịch với người như thế.

Trong lòng tất cả đều ớn lạnh.

Liễu hội trưởng có lực chiến đấu mạnh mẽ, công kích cũng rất đáng sợ, nhưng... độc, thứ này nhìn không thấy sờ không được. Một khi gặp phải, thực lực cường thịnh mấy đi nữa, cũng sẽ biến thành bọt nước, không có bất cứ tác dụng gì.

- Liễu hội trưởng sợ rằng sẽ gặp phải xui xẻo...

- Đúng vậy, có người nói Liêu điện chủ ngay cả Chí Tôn sơ kỳ cũng có thể độc chết. Hắn chỉ có Tông Sư đỉnh phong, sao có thể đỡ nổi!

- Không nghĩ tới, Lâm gia tự nhiên có liên quan với Độc Điện. Đáng giận...

...

Xác nhận thân phận của đám người Liêu Huân, mọi người tuy rằng phẫn nộ, lại không có bất kỳ biện pháp nào.

Nếu như không phải sợ bọn họ sử dụng độc, nghiệp đoàn này, khẳng định đã sớm bị người ta tiêu diệt sạch.

- Phải cứu Trương sư! Độc Điện thật sự dám động thủ, ta lập tức xin tổng bộ, lật tung toàn bộ Hồng Liên sơn mạch!

Ánh mắt Khương đường chủ sáng như điện.

Danh sư có dạy không phân biệt chủng loại. Độc Điện tuy rằng khiến người ta kính nể, e sợ, nhưng cũng có giá trị tồn tại. Bởi vậy, chỉ cần không thái quá, bọn họ sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

Hiện tại vị Liêu Huân điện chủ này, thật muốn động thủ đối với thiên tài Trương sư, vậy đừng trách hắn không khách khí.

Hắn nhất định sẽ xin tổng bộ, phái người hoàn toàn tiêu diệt con sâu làm rầu nồi canh này!

...

- Kiếm ý, kiếm khí, kiếm pháp thiên đạo?

Không giống với sự phẫn nộ của mọi người khác, gương Triệu Nhã trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy.

Tuy rằng vị Liễu lão sư trước mắt này sử dụng kiếm pháp, chỉ giống ở bề ngoài, cùng kiếm pháp thiên đạo nàng tu luyện, có nhiều điểm khác biệt, nhưng nàng vẫn nhận ra được.

Tuyệt đối là chiêu thức sư tôn truyền thụ!

kiếm pháp của sư tổ, người này làm sao có thể?

- Lẽ nào...

Linh quang lóe lên, nghĩ tới điều gì, nàng không nhịn được nhìn về phía Vương Dĩnh bên cạnh.

Ánh mắt mới vừa cùng tiếp xúc đối phương, đã thấy đối phương gật đầu.

- Thật sao?

Sắc mặt nàng nhất thời trắng bệch.

Cho tới giờ khắc này, rốt cuộc nàng hiểu rõ, vì sao đối phương muốn mượn kiếm của nàng để sử dụng, cũng biết vì sao biết nàng và Mộc Tuyết Tình chiến đấu, sắc mặt đối phương cổ quái như vậy, tức giận như vậy...

Hóa ra, Liễu lão sư... chính là Trương sư!

- Lão sư, nguy hiểm!

Kịp phản ứng, nắm tay căng thẳng.

Thực lực của lão sư, nàng không lo lắng. Nhưng đối phương là độc sư, am hiểu sử dụng những thứ nhìn không thấy này. Lão sư... có thể đỡ nổi sao?

Trong lòng sốt ruột, không nhịn được nàng ngẩng đầu nhìn qua.

...

- Ngươi tên là Liễu Trình đúng không? Không thể không thừa nhận, là một thiên tài tu luyện!

Hai bước đi tới giữa sân, thần sắc Liêu Huân thản nhiên nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa:

- Đáng tiếc... Gặp phải ta!

Hắn lắc đầu.

Người này thiên phú thật sự không tệ. Nhưng... thiên phú mạnh mẽ có tác dụng gì?

Không nên cùng Lâm gia đối nghịch!

Chỉ có Lâm gia trở thành chủ của Thiên Vũ vương quốc, Độc Điện mới có ngày nổi danh. Về chuyện này, ai cũng không thể ngăn cản...

Hắn lật cổ tay một cái, một lọ thuốc bột xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Chân khí trong cơ thể phát động, bất cứ lúc nào cũng sẽ phun mạnh ra ngoài.

Vù!

Thấy hắn muốn ra tay, Trương Huyền thu kiếm.

Công kích dừng lại, Lâm Nhược Thiên chậm lại, vội vàng đứng lên, đầy chật vật trốn sau lưng Liêu Huân.

- Độc chết hắn...

Hắn rít gào,ột tiếng, đầy dữ tợn và hưng phấn.

May mà ngày hôm nay mời Liêu điện chủ tới, nếu không, cho dù Lâm gia không phá, cũng gần như bị người thanh niên này, đánh cho không còn mặt mũi!

- Yên tâm đi, giao cho ta là được rồi...

Độc phấn loanh quanh ở trong lòng bàn tay, Liêu điện chủ cũng sẽ kích phát bất cứ lúc nào.

- Lão sư...

Lộ Trùng đầy sốt ruột, liền muốn xông lên. Nhưng còn chưa đến trước mặt, đã thấy Trương Huyền khoát tay áo, nhìn về phía đại dược vương cách đó không xa, mỉm cười:

- Đại dược vương, hiện tại không có khế ước cổ, lá gan thật lớn, dẫn Liêu Huân đi tới quấy rối sao?

- Khế ước cổ?

Đại dược vương đang ở một bên xem náo nhiệt, đồng tử co lại, thiếu chút nữa thì co quắp trên mặt đất.

Liêu Huân không biết thân phận thật sự của vị “Bạch y sư” kia, nhưng hắn lại biết hiểu rất rõ... thiên tài danh của Danh Sư Đường sư, Trương Huyền!

Trước đây, khế ước cổ chính là do người này ra tay giải quyết.

Chuyện này, rất ít người biết được. Hắn mở miệng nói ra, hơn nữa tự tin như vậy, chẳng lẽ...

Phải biết rằng vị Trương sư kia có bản lĩnh ngụy trang, hắn lại tận mắt nhìn thấy được!

Liễu lão sư này, không biết có phải là hắn ngụy trang hay không?

Thảo nào... Trước đó đã nghi ngờ, Thiên Vũ vương thành, thế nào có Trương sư, còn xuất hiện một vị y đạo Đại Tông Sư như vậy...

Hóa ra là cùng một người!

- Không nên nói thừa. Cho dù biết đại dược vương cũng vô ích...

Liêu Húc cũng không kịp phản ứng, gầm một tiếng đầy phẫn nộ, tay cầm phấn độc lại muốn bắn ra.

- Điện chủ dừng tay...

Đại dược vương nhanh như hổ đói vồ mồi, vọt tới.

- Thế nào?

Liêu Huân sửng sốt.

Đại dược vương luôn luôn rất trầm ổn, thế nào lại là bộ dạng đức hạnh? này

- Điện chủ, không thể động thủ... Hắn, hắn...

Sắc mặt nhăn nhó sắp muốn khóc, đại dược vương không nhịn được truyền âm:

- Hắn là... sư thúc tổ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status