Thiên đạo đồ thư quán

Chương 893: Trương Huyền buồn bực (1)

Yêu thần thú, trong toàn bộ liên minh vạn quốc nó cũng có tiếng tăm lừng lẫy, thể trọng vượt qua một vạn ki lô gam, trực tiếp ngồi đổ ập xuống... Lực trùng kích to lớn, không cần suy nghĩ hai người cũng cảm thấy khiếp sợ tới cực độ.

Hai người lắc đầu, thoáng liếc mắt nhìn, vô cùng đồng cảm với nữ tử xinh đẹp sắp ngất đi.

Ngươi nói ngươi chọc ai không được, lại muốn chọc người này.

Vị Trương sư này thoạt nhìn tương đối khá dễ nói chuyện, trên thực tế lại là một người không sợ trời không sợ đất, không kiêng nể không hề e ngại điều gì. Nếu không, cũng không có khả năng đơn thương độc mã lại tiêu diệt Hiên Viên vương quốc.

Cố gắng nói chuyện với hắn, hắn sẽ hòa nhã khách khí... Nàng hung thần ác sát mở miệng, không bị giáo huấn mới là lạ!

Không lập tức bắt nàng bái sư cũng là rất nể tình!

Trước đây vu hồn sư Hóa Phàm cửu trọng, hắn cũng trực tiếp mở miệng bảo người ta bái sư. Giáo huấn nàng... còn không phải càng thoải mái vui vẻ sao?

Hai người chỉ là chấn động kinh ngạc. Nhưng nữ tử xinh đẹp bị yêu thần thú đặt ở dưới thân, cũng sắp phát điên rồi.

Thực lực nàng mạnh, diện mạo xinh đẹp, lại thêm địa vị cũng không thấp, vô số người tranh đoạt lấy lòng. Vốn tưởng rằng, người này mở miệng mượn đồ, là muốn cố ý gây chú ý, thậm chí đùa giỡn. Kết quả... không chỉ tới là sự thật, còn sai linh thú, sử dụng mông ngồi lên mình...

Nôn ra ngụm lớn máu, nữ tử xinh đẹp La Thanh Yên, vẻ mặt như phát điên.

- Ngươi... ta muốn giết ngươi!

Nàng gào thét một tiếng, đang muốn tập trung lại lực lượng trong cơ thể, đẩy kẻ cực lớn đang đè ở trên người ra, liền nghe được người thanh niên cách đó không xa, giọng nó có chút không cao hứng vang lên.

- Yêu thần, ngươi làm chuyện gì vậy? Ta bảo ngươi với người ta thương nghị một chút, mượn thư mời. Là mượn! Không phải bảo ngươi đánh nàng bị thương. Thật sự không có quy củ!

- Gào?

Yêu thần thú ngẩn người, đôi mắt to như đèn lồng chớp chớp, vẻ mặt không hiểu nguyên nhân.

Nó tuy rằng đã có trí tuệ không kém gì của nhân loại, nhưng đối với ngôn ngữ nhân loại, vẫn gặp phải phán đoán sai lầm. Trương Huyền nói “thương lượng”, ở trong tai nó chắc hẳn liền chỉ nghe được một chữ “thương“.

Lại nói, nó luôn luôn quen thói kiêu ngạo. Đồ mình coi trọng, không phải cướp chính là cướp. Nếu không cũng sẽ không khiến cho liên minh vạn quốc đặc biệt phái người tới tiêu diệt.

Chủ nhân bảo nó thương lượng, nó đâu thèm nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp vọt tới.

- Được rồi, bớt giả vờ giả vịt cho ta. Làm sai lại phải tiếp nhận trừng phạt. Như vậy đi, phạt ngươi ngồi ở nơi này nửa canh giờ. Không có mệnh lệnh của ta, không cho phép di chuyển!

Giọng nói tức giận của người thanh niên vang lên.

- Phụt...

La Thanh Yên lại phun ra máu tươi, lệ rơi đầy mặt.

Ngươi đây là phạt nó, hay phạt ta?

Bị nó ngồi một chút còn không chịu được, còn muốn để cho nó ngồi nửa canh giờ... Nếu thật sự ngồi như vậy, ta sợ không cần tới nửa canh giờ, lại chết...

Đang nôn ra máu, liền nghe được cô nương mặc nam trang ở bên cạnh mở miệng:

- Chúng ta là tới mua dược liệu, vẫn đừng gây thêm rắc rồi thì hơn...

- Cũng đúng!

Người thanh niên gật đầu, xoay người nhìn về phía thị nữ ở cửa vườn thuốc, tay đưa tới thư mời vừa nhận:

- Được rồi, ta có thư mời, có phải có thể tiến vào hay không?

- ...

Thị nữ.

Nói thật, lúc này nàng cũng sắp phát điên rồi.

Đã thấy người kiêu ngạo, lại chưa thấy qua kẻ nào lớn lối như vậy.

Ta nói thư mời, đại biểu thân phận, đại biểu địa vị, đại biểu vườn chủ mời. Ngươi... cướp một cái tính là chuyện gì?

Có người làm như vậy sao?

Mấu chốt nhất chính là... Cho dù muốn làm, cũng phải ở sau lưng tìm một chỗ không người, lặng lẽ hạ thủ, không biết thì thôi, có lẽ sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, thả cho ngươi tiến vào trong.

Nhưng... trực tiếp cướp ở trước mặt mình, xem ta mù hay nhìn không thấy?

Đáng giận hơn là... Làm như vậy xong, còn lộ ra vẻ mặt vô tội đưa thư mời tới hỏi thăm, ta có phải có thể tiến vào hay không...

Tiến vào em gái ngươi à!

Nàng tức giận, hít thở dồn dập, ngực lên xuống, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.

- Không được! Ngang nhiên cướp giật thư mời, muốn đi vào, trừ khi giết chết ta...

Răng trắng cắn chặt, thị nữ vận chuyển chân khí trong cơ thể, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ liều chết chống đỡ.

- Không được sao?

Đang định ra tay, bảo vệ tôn nghiêm của vườn thuốc không thể xâm phạm, liền nghe được giọng nói thoáng hiện ra vẻ do dự của người thanh niên trước mắt vang lên:

- Cô nương, nàng có phải bị bệnh hay không?

Thị nữ thoáng lảo đảo.

Có cần quá đáng như thế hay không? Không cho ngươi tiến vào, ngươi liền mắng ta có bệnh... Ngươi mới có bệnh! Cả nhà đều có bệnh!

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ từng tức giận như vậy, hận không thể lập tức xông lên, lập tức đánh chết người này. Cổ tay nàng lật một cái, binh khí xuất hiện ở trong lòng bàn tay, đang định ra tay, lại nghe giọng nói của người thanh niên vang lên.

- Ta thấy tâm dương bạch huyệt của nàng ửng đỏ, chân khí thân thể bên trái lưu chuyển không nhanh. Nếu như không nhìn nhầm, có phải mỗi ngày vào đêm đều sẽ đau đầu kịch liệt, sau gáy có loại cảm giác co giật hay không?

- Ngươi...

Thị nữ đang nổi giận thoáng sửng sốt. Bóng dáng nàng vốn muốn xông tới, chợt ngừng lại.

Đối phương nói không sai chút nào. Quả thật vào buổi tối mỗi ngày, đầu nàng đều sẽ đau muốn nứt ra, cảm giác sau gáy co giật. Nàng đi tới nghiệp đoàn y sư đã đặc biệt tìm người xem qua, đáng tiếc, chưa từng điều tra ra được căn bệnh, lâu ngày, cũng thành thói quen.

Người này thế nào... mở miệng liền nói ra?

- Không chỉ có như vậy. Kinh mạch chân phải của nàng không thuận, dẫn đến lực lượng không đều. Tu vi trước sau không có cách nào đột phá. Nếu như không nhìn nhầm, nàng chắc hẳn là lặng lẽ tu luyện một bộ công pháp mang thuộc tính băng lạnh!

Giọng nói của đối phương tiếp tục vang lên.

- Ngươi, ngươi... làm sao biết được?

Thị nữ bị dọa cho giật mình.

Gần đây thực lực của nàng không có cách nào tăng trưởng. Vì muốn mau chóng đột phá, nàng quả thật tu luyện một bộ công pháp thuộc tính âm hàn. Nhưng chuyện này, nàng chưa bao giờ nói qua với ai. Thậm chí ngay cả tỷ muội tốt ở cùng, cũng không hiểu rõ tình hình. Người này làm thế nào nhìn ra được?

- Không cần phải quan tâm ta làm sao biết được. Nàng từng bị người có công pháp thuộc tính dương công kích, một luồng dương khí lắng đọng ở bên trong thân thể, do đó dẫn đến kinh mạch bế tắc. Ban đầu nàng nghĩ, chỉ cần tu luyện công pháp thuộc tính băng lạnh, là có thể âm dương trung hòa lẫn nhau, hóa giải ràng buộc, một lần nữa khôi phục thiên phú tu luyện...

Người thanh niên đối diện lắc đầu:

- Ý nghĩ tuy tốt, đáng tiếc... phương pháp sai hoàn toàn.

Thị nữ run rẩy, mắt trợn trừng sắp rơi trên mặt đất, miệng mở ra, lại nói không ra lời.

Một năm trước nàng quả thật cùng một người tu luyện thuộc tính dương chiến đấu qua. Cũng chính bởi vì bị thương, tu vi không tăng trưởng, mất đi tư cách bồi dưỡng dược liệu, lưu lạc tới ở chỗ này trông cửa.

- Âm dương tương khắc không phải là giả. Đáng tiếc, luồng chân khí thuộc tính dương này, đã cùng kinh mạch huyết dịch của nàng dung hợp. Mạo muội tu luyện công pháp thuộc tính băng lạnh, hai loại sẽ xem thân thể của nàng trở thành chiến trường. Chân khí thuộc tính dương xác thực mỗi lần chiến đấu đều sẽ giảm bớt. Nhưng... chân khí thuộc tính băng lạnh, thời gian giao chiến, cũng sẽ tản mạn ra khắp nơi xung quanh, dựa theo máu tiến vào thức hải, tự nhiên cứ vậy lại khiến cho nàng đau đầu giống như động kinh vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status