Thiên đạo đồ thư quán

Chương 971: Triệu Nhã rời khỏi (hạ) (1)

“Diệt Băng Nguyên cung?”

Liễu Huyên đặc sứ sững sờ.

“Không sai, ta nói được thì làm được!” Ánh mắt Trương Huyền thản nhiên, mang theo hương vị không thể nghi ngờ.

“Chuyện này “

Đổi lại là những người khác nói như vậy thì nhất định Liễu Huyên đặc sứ sẽ cảm thấy có phải điên tên này rồi hay không.

Dù sao, Băng Nguyên cung rất lớn, nổi danh trong toàn bộ đại lục, đừng nói là một Danh sư tứ tinh mới tấn chức. Coi như là Danh sư cửu tinh cường đại nhất có thể làm được hay không cũng rất khó nói.

Một người như vậy, nàng tiện tay là có thể bóp chết, không ngờ lại dám cuồng vọng nói như vậy.

Dựa theo tình huống bình thường, nhất định nàng sẽ chế giễu đối phương không biết lượng sức. Cũng không biết vì cái gì mà khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của người thanh niên trước mắt này, trái tim nàng không tự chủ được nhảy lên một cái.

Trong lòng giống như có tiềm thức đang nói với nàng, có lẽ lời đối phương nói thật sự có khả năng thực hiện!

“Yên tâm đi, lời hứa của Băng Nguyên cung đáng giá ngàn vàng, sẽ không tư lợi bội ước “

Nàng không kìm lòng được mà mở miệng cam đoan.

“Ừm!” Nghe thấy đối phương nói như vậy, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, lại lần nữa nhìn về phía Triệu Nhã: “Nếu như sau này cảm thấy không hài lòng, có thể đi tới Danh sư đường tìm ta, yên tâm. Đi theo lão sư, về sau cũng có thể trở thành cường giả đỉnh phong nhất trong thế giới này!”

“Vâng!”

Triệu Nhã gật đầu.

“Được rồi, vi sư cũng đi đây!”

Nàng đã đưa ra quyết định, cũng không thể rời khỏi với bản thân, cũng không có gì có thể giữ Trương Huyền lại nữa. Thân thể hắn nhoáng một cái đã đi ra ngoài.

“Lão sư “

Nhìn hắn đi xa, nhìn bóng lưng của hắn, Triệu Nhã lần nữa quỳ xuống, liên tục dập đầu tám cái, ánh mắt kiên định không có chần chờ chút nào: “Yên tâm đi, con sẽ trở thành cường giả, sẽ không để cho ngài thất vọng!”

“Ngươi là học sinh tốt!”

Đỡ Triệu Nhã đang quỳ trên mặt đất dậy, lại ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng đã đi xa, Liễu Huyên đặc sứ lần nữa than thở: “Hắn cũng là lão sư tốt.”

“Người là lão sư tốt nhất, ta lại không phải là một học sinh tốt!”

Triệu Nhã lắc đầu.

Lão sư vì nàng mà dốc hết tâm huyết, mà nàng lại rời khỏi vào lúc này.

“Cũng không có gì, chỉ cần thể chất của ngươi kích hoạt, trở thành cung chủ. Tới lúc đó nếu muốn giúp hắn sẽ trở nên rất đơn giản. Tiếp tục đi theo phía sau hắn chỉ có thể ảnh hưởng tới sự tiến bộ và phát triển của hắn. Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, học sinh rời khỏi lão sư, đây là trình tự nhất định phải trải qua, không có khả năng vĩnh viễn đi theo sau lưng lão sư, sống ở dưới cánh chim của lão sư.”

Liễu Huyên đặc sứ nói: “Nếu như hắn cưỡng ép để ngươi lại thì cũng không phải là lão sư tốt!”

Là người cũng nên phát triển, dù lão sư là người mạnh nhất thì cũng không có khả năng cả đời đều mang theo học sinh, học sinh càng không thể coi đây là ỷ lại. Chỉ có chân chính trải qua mưa gió thì mới có thể một mình đảm đương một phía, trở thành cường giả tuyệt thế.

“Ta biết! Chỉ là có chút không nỡ!”

Hốc mắt Triệu Nhã ửng hồng, không nói thêm gì nữa mà quay người quay trở về.

Liễu Huyên đặc sứ biết, nàng sẽ khó chịu trong một đoạn thời gian. Thế nhưng chỉ cần điều chỉnh xong, loại thống khổ ly biệt này ngược lại sẽ trở thành khích lệ tiến bộ, để nàng trở nên càng ngày càng mạnh.

Tâm cảnh cũng sẽ càng ngày càng thêm cường đại.

Triệu Nhã rời khỏi là chuyện ngoài ý liệu cũng là chuyện nằm trong dự liệu.

Kỳ thật Trương Huyền cũng có tâm tư để rất nhiều học sinh ma luyện một mình, chỉ là, hắn luôn không yên lòng mà thôi.

Mà bây giờ có cơ hội như thế, đương nhiên không còn gì tốt hơn.

Khoanh chân ngồi trong phòng trên lưng linh thú đang phi hành, không nhúc nhích, giống như một bức tượng đá.

“Lão sư, Trương sư như vậy cũng đã gần năm ngày rồi, không có sao đây chứ?”

Nhược Hoan công tử không nhịn được nói.

Ba người rời khỏi Băng Nguyên cung, từ lúc đó vị Trương sư này đã bất động ròng rã năm ngày. Ngay cả bọn hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

“Ta cũng không biết “

Khang đường chủ lắc đầu, tràn ngập lo lắng.

Biết rõ tình cảm của Trương sư đối với học sinh, bộ dáng này chẳng lẽ là bởi vì Triệu Nhã đột nhiên rời khỏi cho nên quá mức thương tâm?

“Không đúng, chẳng lẽ là “

Trong lòng nghi hoặc, hắn không nhịn được nhìn nhiều một chút. Đột nhiên lông mày nhảy lên một cái, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin.

“Làm sao vậy, lão sư?”

Nhược Hoan công tử vội vàng nhìn qua.

“Không phải là hắn thương tâm quá độ, mà là đốn ngộ tâm cảnh!”

Khang đường chủ nói.

“Đốn ngộ tâm cảnh?” Nhược Hoan công tử nghi hoặc hỏi.

Cái từ này, hắn chưa từng nghe qua.

“Ừm, người tu luyện có ý cảnh khắc độ, danh sư càng là người dựa dẫm vào Minh Lý cảnh tâm cảnh, chạy nhanh ngang dọc, nhìn ra vấn đề và chỗ thiếu hụt, chỉ điểm tu vi giúp người ta. Mặc dù Trương sư tĩnh tọa, thế nhưng lại không có bất luận sóng linh khí gì cả. Nói cách khác, không có tu luyện chân khí. Không có tu luyện, nhưng mà có thể ngồi xuống năm ngày, không nhúc nhích, nhất định đã rơi vào ý cảnh đặc thù nào đó rồi!”

Khang đường chủ giải thích.

Tu luyện không năm tháng, ngồi năm ngày rất đơn giản. Bên ngoài thân không có sóng linh khí, nhưng có thể ngồi không nhúc nhích đã nói rõ phương diện tâm cảnh đã xuất hiện biến hóa.

Mà trực tiếp nhất chính là đốn ngộ tâm cảnh.

“Đốn ngộ tâm cảnh là một loại trạng thái chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu trên tâm cảnh, một khi thành công, khắc độ sẽ gia tăng trên phạm vi lớn”

Vừa nói, Khang đường chủ ở bên cạnh lại lộ ra vẻ hâm mộ.

Trước khi không có đốn ngộ, vị trước mắt này đã có thể dùng Sư Ngôn thiên bẩm để mê hoặc bản thân. Điều này đã nói rõ tâm cảnh khắc độ gần giống như hắn, một khi đột phá thành công, không biết sẽ mạnh bao nhiêu?

“Càng mạnh càng tốt, cũng đã tới lúc Vạn Quốc liên minh quật khởi rồi”

Hai mắt hắn ljapa tức tỏa ánh sáng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status