Thiên hạ vô song: Vương phi quá kiêu ngạo

Quyển 1 - Chương 37: Phong hào thánh giả ra đời


"Không phải Hoả Linh?" Lăng Vô Song hơi kinh ngạc, mang Tiểu Cửu trên đầu xuống, nắm ở trong tay đánh giá, nghi ngờ nói: "Vậy vật nhỏ này là cái gì?"

Nàng vẫn luôn cho rằng Tiểu Cửu là một con Hỗn Hoả Linh.

Đôi mắt màu đen của Thiên Dạ Vân tối xuống, suy tư, nhẹ lắc đầu, đưa tay chạm nhẹ lên da lông sa tanh mượt mà của Tiểu Cửu. Tiểu Cửu lập tức giơ vuốt bạc lên, nhưng lại bị Lăng Vô Song hung dữ trừng một cái, mới thành thật ngồi yên, đôi mắt uất ức ngần ngận nước mắt, nháy nháy nháy, có chút xa cách.

"Rốt cuộc là hoả chứa thú hay là thú chứa hoả, bây giờ ta cũng không thể khẳng định." Kiến thức rộng rãi như Thiên Dạ Vân còn không xác định được, hắn từ từ thu lại tay, yên lặng một lát mới nói: "Nhưng trông nó quá bình thường, cũng không giống với mấy loại huyền thú trong truyền thuyết."

Lăng Vô Song nghe hiểu lời Thiên Dạ Vân nhưng không đáp trả, mắt nhìn chằm chằm Tiểu Cửu, mày nhăn lại. Nói cách khác, có lẽ là Hỗn Độn Chi Hoả sinh ra Tiểu Cửu, hoặc Tiểu Cửu là một loại huyền thú hệ hoả, còn Hỗn Độn Chi Hoả chỉ là một ngọn lửa *bản mệnh của nó!

(*bản mệnh: là đặc tính thể chất cơ bản)

Nếu Hỗn Độn Chi Hoá chỉ là ngọn lửa bản mệnh của nó? Vậy Tiểu Cửu rốt cuộc là huyền thú cấp bậc gì!

Thiên Dạ Vân đưa tay ra sau, cười khẽ: "Vật nhỏ này, lai lịch e là không đơn giản"

Dù là loại nào, dưới bạo động của các yếu tố trong trời đất, ngọn lửa có thể dựng dục ra Hoả Linh đều cực kì lợi hại, đối với luyện dược sư bọn họ mà nói chính là trợ lực hiếm có, càng đừng nói tới thứ có thể tác động tới nguồn gốc thiên địa, vậy càng thêm khủng bố. Tiểu nha đầu này thật đúng là may mắn mới có được sự gặp gỡ kì lạ này.

"Thật ra nó chính là một tiểu tham ăn mà thôi, biết ăn chứ không biết làm gì." Lăng Vô Song mỉm cười, xoa xoa vật nhỏ như chơi bùn, trêu đùa: "Tuy người chỉ có được hai lượng thịt, nhưng ăn còn hơn heo."

"Pi pi ——"

Tiểu Cửu không hài lòng thử nhe răng, bốn cái chân ngắn vừa nhảy nhót vừa kêu to hai tiếng, vung vung cái đuôi còn lớn hơn thân thể, quay mông lại với Lăng Vô Song, tỏ vẻ nó đang rất tức giận.

"Nó có thể nghe hiểu tiếng người, chẳng lẽ là Thánh Vực huyền thú, Vân Hoả Hồ?" Thiên Dạ Vân bị một người một thú chọc cười, dương đầu sảng khoái cười to: "Bất quá, thoạt nhìn nó cũng có chút giống."

Không ngờ một nhóc con như vậy lại có linh tính như thế, chỉ có Thánh Vực huyền thú mới có thể sơ khai linh trí, nhưng huyền thú muốn đột phá Thánh Vực huyền thú còn khó hơn con người đột phá tới phong hào Thánh giả, cực kỳ hiếm thấy.

"Vân Hoả Hồ?" Lăng Vô Song đánh giá đôi mắt hẹp dài của tiểu gia hoả, mắt ngân đỏ sẫm cơ hồ kéo dài tới hai bên lỗ tai tinh xảo, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ thật sự chỉ là tiểu hồ ly thôi sao?"

"Pi ——"

Tiểu Cửu vừa nghe, biểu cảm như bị dẫm phỉ đuôi, tức khắc liền dựng lông, hồ ly? Nó mới không phải là hồ ly thối!

"Chi chi ——"

Tiểu Cửu dựng thẳng lông tóc lửa đỏ, thân hình nho nhỏ nháy mắt phình to ra một vòng, vung vung vung móng vuốt nhỏ ôm lấy cái đuôi to, khoa tay múa chân nửa ngày. Chỉ thấy Lăng Vô Song và Thiên Dạ Vân liếc mắt nhìn nhau, vẫn tràn đầy nghi hoặc như cũ. Thân thể nhỏ bé của nó tức khắc suy sụp, xụi lơ như khối giẻ lau trên tay Lăng Vô Song.

"Đúng là vật nhỏ thú vị!" Thiên Dạ Vân cười cười, tùy ý để tóc đen nhẹ nhàng bay bay.

- ----------------------------------

Học viện Già Nam, dược điện, mùi đan bốn phía, ngọn lửa đỏ đậm liếm láp vách lò, tùy ý phực cháy, không ngừng toả ra khí nóng.

Mấy ngày nay Lăng Vô Song theo Thiên Dạ Vân học tập luyện dược, gần như không ngủ không nghỉ, đọc sách thường xuyên có thể học được rất nhiều thứ, nhưng ở mặt luyện đan, cuốn sách cổ sống Thiên Dạ Vân này đã tích lũy được vài thập niên kinh nghiệm, cộng thêm kết quả nghiên cứu của hắn lúc trước, hoàn toàn có thể so được với kho sách tuyệt thế, giúp Lăng Vô Song thu hoạch được rất nhiều, thậm chí còn được lợi cả đời.

Lăng Vô Song vừa luyện chế đan dược, huyền khí trong cơ thể vừa nhanh chóng vận chuyển, qua thời gian mấy ngày ngắn ngủn không ngừng củng cố rèn luyện, nàng đã từ cấp bảy lên đến cấp chín, chỉ còn một cấp nữa là có thể đột phá.

- -------------------------------------

Màn trời đen nhánh, ánh sao lấp loé, trăng tròn treo cao, đêm lạnh như nước.

"Tiểu nha đầu con học rất nhanh!" Thiên Dạ Vân lại lần nữa cảm thán ra tiếng, thiên phú bậc này quả thật ngay cả hắn cũng theo không kịp.

Hắn ôm mấy quyển thư tịch đến cho Lăng Vô Song, cười nói: "Sợ là không lâu nữa, lão sư sẽ không còn gì để dạy con, con cầm mấy thứ này trước đi."

"Đan Thiên Huyền, đan Liệt Hoả, đan Hoá Rồng..." Lăng Vô Song lật xem hai trang ngẫu nhiên, không khỏi kinh ngạc ra tiếng: "Lão sư, này..."

Lăng Vô Song đột nhiên ngẩng đầu nhìn ánh mắt đầy ý cười của Thiên Dạ Vân, nháy mắt nàng liền thấy ấm áp.

Đồ trong tay Lăng Vô Song là một vài cách điều chế đan cực phẩm, cùng với cách luyện chế chi tiết. Kỹ xảo luyện đan, Thiên Dạ Vân hạ bút rất tỉ mỉ cẩn thận. Đối với một đan dược sư mà nói, đồ vật trân quý cùng lắm cũng chỉ thế này thôi, không có cách điều chế còn nghiêm trọng hơn không có dược liệu gấp trăm lần, giống như không bột đố gột nên hồ.

"Lão sư, cái này quá quý, con không thể nhận." Lăng Vô Song thầm cảm động trong lòng.

"Chỉ là vài cuốn sách cũ nát mà thôi." Thiên Dạ Vân cười nhẹ, phất tay áo xanh đậm lên vỗ nhẹ vai nàng, cười ôn nhu: "Tiểu nha đầu không cần quan tâm, cầm đi, mấy thứ này không có nhiều tác dụng với ta."

Thiên Dạ Vân nói chuyện nhẹ nhàng như mây gió, nhưng Lăng Vô Song biết rõ, chồng sách mỏng trong tay nàng thật sự có bao nhiêu giá trị.

"Được, vậy đa tạ lão sư!" Lăng Vô Song cũng không chập trễ, cười nhận lấy.

Ngày đó Thiên Dạ Vân ra tay tương trợ ở Vân Khê Lâu đã khiến nàng nảy sinh cảm kích, sau còn thu nàng làm đồ đệ, lúc đó nàng vừa kính ngưỡng cũng vừa nghi ngờ hắn, nhưng hiện tại, cảm nhận được nhiệt tình cùng quan tâm của Thiên Dạ Vân, Lăng Vô Song rất cảm động, là cảm động tận đáy lòng.

Ngay lúc này, linh khí chung quanh trời đất đột nhiên nổi lên dị động, Thiên Dạ Vân nhíu mày chậm rãi đi đến cửa đại điện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mây mù dày đặc trên kia, một tia màu ráng mang theo hơi thở điềm lành phóng lên cao, lượn lờ lan ra, giữa bóng đêm, vô cùng rõ ràng.

Thiên Dạ Vân chắp tay sau lưng, cử chỉ ưu nhã, bên trong lời nói lại ngầm có ý sắc bén: "Qua nhiều năm, lại có người đột phá."

"Lão sư, đó là gì vậy?" Lăng Vô Song đến bên người Thiên Dạ Vân, cũng ngẩng đầu nhìn màu ráng phía chân trời, nghi hoặc lên tiếng.

Thiên Dạ Vân thu lại ánh mắt, giấu sắc bén giữa mày đi, cười khẽ: "Phong hào Thánh giả ra đời, Đông Lâm có người đột phá cấp thánh, sợ là sắp tới phải có một trận mưa gió rồi."

(*cấp thánh = phong hào Thánh giả)

Thiên Dạ Vân nói mấy chữ cuối cùng có chút cảm khái, mỗi lần có một phong hào Thánh giả ra đời, nghĩa là mỗi lần có một thế lực mới quật khởi hoặc là một thế lực cũ bị phân chia. Đông Lâm sợ là không còn được yên bình bao lâu nữa.

"Có người đột phá cấp thánh!?" Nghe vậy, Lăng Vô Song nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn phương hướng có đám mây tía lượn lờ, phương hướng đó là....

Lăng Vô Song nhẹ dương môi đỏ, trong mắt ẩn ẩn kích động.

--------------------------------------------

ĐỐ VUI TẶNG CHAP:

Hôm nay mình được về sớm là edit liền, tuần này có thêm chap nữa. Và ngày mai mình được nghỉ có time edit, mình muốn mở mini game cho xôm nhà xôm cửa:)).

Câu hỏi đố vui tặng chap:

1. Thiên Lí Thiên Đằng xuất hiện đầu tiên trong chap nào?

2. Lăng lão gia tử có bao nhiêu nhi tử? Và phụ thân Lăng Vô Song đứng hàng thứ mấy?

3. Phải vượt qua bao nhiêu cấp, huyền thú mới trở thành Thánh Vực huyền thú? (Gợi ý đặc biệt: chi tiết này đã có chỉnh sửa trong truyện, nằm ở chap 2)

4. Hiện tại ad có bao nhiêu bộ truyện đang hoạt động?

Và nếu không may không đủ số lượng trả lời đúng thì tuần sau 3 chap / 1 tuần nhé.

Thời gian: 15/6 - trước 18h 17/6.

Phần thưởng: 5 chap liên tiếp vào tối thứ 2.

Yêu cầu: 5 đọc giả trả lời đúng.

Phạm vi: tất cả đọc giả của THVSVPQKN.

(Mình có ý định tháng 7 để lịch post là 2 ngày / 1 chap, mấy bạn thấy ổn k?:)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status