Thiên kim bạc tỉ: Em chỉ có thể là của tôi

Chương 36: "Tổ ấm phải là nơi em chọn …”


Tinh Vân và Đoàn Nam Phong nhìn qua một lượt những ngôi nhà trong hồ sơ. Nhìn thấy Tinh Vân chốc chốc lại nhíu mày, chốc chốc lại mím môi, Đoàn Nam Phong liền đứng lên rời đi đến chỗ Tinh Vân, ngồi xuống cạnh nàng nhẹ nhàng hỏi: “Em có ấn tượng với nơi nào không?”

Tinh Vân khẽ lắc đầu: “Vị trí thì không nơi nào tốt hơn Nam Uyển cả, vừa gần trung tâm thành phố, vừa gần biển, an ninh cũng rất tốt. Kiến trúc cũng rất tốt. Tôi không biết gì về bất động sản cả, hay là anh chọn đi. Lỡ tôi chọn phải nơi anh không thích thì sao?”

Đoàn Nam Phong trìu mến nói: “Nam Uyển là khu đất anh mua khi mới tiếp nhận công ty. Sau đó chính phủ mới quy hoạch lại thành một nơi tốt như bây giờ. Lúc đó anh mới cho xây dựng biệt thự để ở vì vị trí khá gần công ty nên thuận tiện cho Lâm Thanh và Trần Khải Nam đi lại làm việc cho anh. Nhưng em có vẻ không thoải mái ở đó nên chúng ta sẽ chọn nơi khác. Những căn biệt thự này đều nằm trong khu tốt và có ưu điểm riêng. Em chỉ cần chọn, anh sẽ phân tích cho em biết ưu khuyết điểm của nó.”

Tinh Vân nghe lời, cúi đầu tập trung xem nhà. Sau đó cô cầm lên một tờ trong số đó đưa cho Đoàn Nam Phong, e dè nói: “Tôi thực sự không biết nên chọn nơi nào, chỉ là thấy ngôi nhà này khá đặc biệt, cổng vào đi qua một hàng cây ngô đồng rất đẹp, phía sau nhà lại có một con suối nhỏ, mùa hè có thể đưa con ra bắt cá. Nhìn bên ngoài căn nhà được bọc gỗ trong rất ấm áp. Cửa sổ bằng kính lớn sẽ thu được nhiều nắng. Ngôi nhà này không lớn lắm nhưng thiên nhiên xung quanh thật sự hấp dẫn.” Tinh Vân mỉm cười nhìn hắn, không ngờ hắn lại đang dùng ạnh mắt say đắm nhìn cô. Có một chút áy ngại với cô thư ký đứng gần đó, dù không hiểu những gì họ nói nhưng cử chỉ của hắn đã nói lên tất cả. Tinh Vân cúi đầu né tránh ánh mắt mê hồn của hắn. Hai má tự dưng ửng đỏ.

Đoàn Nam Phong mỉm cười gật gù: “Chúng ta sống cùng nhau lâu ngày nên suy nghĩ cũng tương tự nhau. Đây cũng là căn anh thích nhất. Diện tích đất sử dụng đúng là nhỏ hơn Nam Uyển, chỉ có hơn năm mươi phòng nhưng tổng diện tích thì lớn gấp năm lần. Vị trí đến công ty cũng chỉ mất mười phút. Không tệ!”

Đoàn Nam Phong quay sang nhìn thư ký: “Sắp xếp cuộc hẹn chiều nay, tôi muốn đến đó xem ngay chiều nay.”

Sau khi thư ký ra khỏi phòng, Tinh Vân không nhịn được liền hỏi: “Anh nhất định phải mua nhà mới sao?”

“Sao? Em không thích à?”

Tinh Vân áy ngại nói: “Tôi thấy sống ở Nam Uyển cũng rất tốt. Công ty của anh lại là công ty bất động sản, chắc chắn anh có rất nhiều nhà. Đâu nhất thiết phải mua thêm nữa.”

Đoàn Nam Phong kéo cô vào lòng, vuốt ve mái tóc đen suôn mềm của cô, nhẹ nhàng nói: “Đúng là trong tay anh và tập đoàn có rất nhiều bất động sản. Nhưng tổ ấm của chúng ta phải là nơi em chọn.”

Tinh Vân bị lời nói của hắn làm tim ngừng đập. Nàng cứ ngu ngốc như vậy mà vương vào tình cảm ngọt ngào của hắn. Ngẩng mặt lên, lại chạm vào ánh mắt nhu tình của hắn, muốn né tránh cũng đã không tránh được.

Trên con đường tiến vào biệt thự, chiếc xe hơi sang trọng từ từ giảm tốc độ từ từ lướt qua hàng cây ngô đồng thẳng tắp. Trời đã vào thu, những chiếc lá bắt đầu chuyển màu. Ánh nắng tươi tắn của mùa thu xuyên qua những tán lá ngô đồng tạo nên một cảnh sắc đẹp đẽ tinh tế.

“Ngô đồng nhất diệp lạc, thiên hạ cộng tri thu”, Tinh Vân buộc miệng đọc lên hai câu thơ nổi tiếng có người nói là của Chu Bột, có người cho là khuyết danh nhưng đây là hai câu thơ rất nổi tiếng về mùa thu. Ý nói một chiếc lá ngô đồng rụng thì báo hiệu mùa thu cho tất cả mọi người.

Đoàn Nam Phong đang lái xe, mỉm cười nhìn sang Tinh Vân đọc lên hai câu thơ khác về ngô đồng:

“Ngô đồng sinh hỷ, vu bỉ trêu dương

Bổng bổng thê thê, ung ung dê dê”

Tinh Vân tròn mắt nhìn hắn: “Anh cũng biết thơ cổ của Trung Quốc sao?”

Đoàn Nam Phong cười lớn: “Bé con, em nghĩ chỉ có học sinh châu Á mới biết “cổ thi” hay sao? Kiến thức là của cả nhân loại.”

Tinh Vân bĩu môi nhưng trong lòng thực sự nể hắn. Hai câu thơ trong Kinh thi này không nhiều người biết.

“Em có hiểu ý của hai câu đó không?”

Tinh Vân mỉm cười từ tốn nói: “Hai câu này có nghĩa là “Khi cây ngô đồng mọc, ánh mặt trời buổi sáng chiếu rọi. Tươi tắn xanh tốt, vui vui vẻ vẻ”. Tôi nói có đúng không?”

Đoàn Nam Phong vui vẻ gật đầu: “Chính là ý này, “vui vui vẻ vẻ”, anh muốn mỗi ngày của em đều là như vậy.”

Có ai đó nói rằng đôi “má hồng của người thiếu nữ là thứ rượu làm say lòng đàn ông.” Đoàn Nam Phong chính là đang ở trong tâm trạng này. Trong lòng hắn càng ngày càng say đắm cô gái bên cạnh. Càng ngày càng khao khát mang đến hạnh phúc cho nàng.

Xe dừng lại trước cửa chính của biệt thự gỗ sơn màu đỏ rực rỡ. Phía trước đã có vài nhân viên mặc trang phục công sở lịch sự đứng chờ. Vừa nhìn thấy Đoàn Nam Phong, bọn họ đều lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cung kính cúi chào.

Đoàn Nam Phong sánh vai nàng bước vào. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc thanh lịch, đưa tay bắt tay Đoàn Nam Phong, đầu nhẹ cúi xuống, nhã nhặn cười nói: “Đoàn tổng, ngài đích thân đến xem nhà sao? Tôi là Maria, giám đốc phòng kinh doanh của tập đoàn Beverly.”

Đoàn Nam Phong vui vẻ đưa tay ra bắt lấy tay bà, khiêm tốn nói: “Xin chào, rất vui được gặp bà. Để bà đích thân tiếp chúng tôi, thật hân hạnh. Đây là vợ tôi, Hoàng Tinh Vân. Cô ấy rất thích lô đất này nên tôi đích thân đưa cô ấy đến xem.”

Bà Maria hơi sững người vì tin tức chủ tịch tập đoàn Đoàn Thị cưới thiên kim Lưu Uyển Linh ai cũng biết sao bây giờ vợ của Đoàn Nam Phong lại là một cô gái khác. Tuy có nhiều thắc mắc nhưng với kinh nghiệm làm việc lâu năm, bà Maria hoàn toàn giấu đi nghi vấn, chỉ để lộ ra gương mặt tươi cười cúi đưa tay bắt tay Tinh Vân: “Đoàn phu nhân, hân hạnh gặp bà.”

Tinh Vân bị bất ngờ trước lời giới thiệu tự nhận của hắn, cắn môi muốn véo hắn một cái, nhưng cố bình tĩnh trưng ra vẻ tươi cười đưa tay ra bắt lấy tay bà Maria: “Hân hạnh được gặp bà.”

Nhìn xuống chiếc bụng hơi nhô lên của cô, bà Maria tinh tế nói: “Đoàn phu nhân đang mang thai cho nên lựa chọn sống ở đây là rất phù hợp. Không khí nơi này rất tốt cho em bé.”

Đoàn Nam Phong đặt tay lên vai Tinh Vân, nhìn cô mỉm cười nói: “Cô ấy thích con suối nhỏ phía sau ngôi nhà này vì mùa hè có thể đưa những đứa con của chúng tôi đi câu cá.”

Hai má Tinh Vân lại ửng hồng, không ngờ cái tên này lại có thể đem chuyện này nói ra. Lại còn là những đứa con. Hắn thật muốn nàng sinh thêm sao? Mắc cỡ chết được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.9 /10 từ 28 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status