Thiên kim đại chiến

Chương 47


“Ấy? Em sao thế?” Việt Trạch thấy cô hóa đá, lại an ủi không ngơi miệng: “Có anh đây rồi, em sợ gì nữa?”.

Nghê Gia đứng không vững nữa, không biết phải nói gì: “Vì sao có anh đây rồi em lại không sợ nữa?”.

Việt Trạch hơi nhướng mày, bày ra vẻ mặt chẳng-lẽ-em-không-hiểu, nói tiếp: “Bởi vì, nếu em khó chịu không nhịn nổi nữa, anh sẽ giúp em”.

Ngữ điệu của anh rất thản nhiên, quả là một tấm gương người tốt việc tốt tình nguyện chịu thiệt hiến mình làm đồ tế cho cô.

Cuối cùng, anh còn hoài nghi bỏ thêm một câu: “Không phải em không hiểu anh đang nói gì đấy chứ?”.

“Tất nhiên là em hiểu, nhưng…” Nghê Gia quay mặt sang chỗ khác, hai má nóng ran. Sao anh không nghĩ cách loại bỏ tác dụng của thuốc mà lại bình tĩnh ung dung ngồi thảo luận vấn đề kia, anh cố tình phải không?

Nghê Gia nghiến răng: “Anh!”.

Việt Trạch liếc cô một cái, rất nghiêm chỉnh: “Đã chuẩn bị xong, có gì cần căn dặn?”.

“Chuẩn bị xong cái gì?” Nghê Gia cáu, “Tại anh hết, sao anh nhìn thấy mà không bảo em?”.

Việt Trạch cau mày, ra vẻ hết sức ngoan ngoãn nghe lời: “Chẳng phải em bảo em không cho phép, anh không được đi ra sao? Em xem anh nghe lời em chưa kìa, còn không mau khen anh đi”. Nói xong, anh dí sát gương mặt tuấn tú lại gần mặt cô rồi chạm chạm ngón tay lên mặt mình.

Nghê Gia đẩy mạnh anh ra, mặt đỏ như rượu vang: “Nếu cô ta định hạ độc giết em thì sao?”.

“Không đến mức đó đâu.” Việt Trạch đầy tự tin, “Hơn nữa, anh nhận ra được phản ứng khi gặp nước của vài trăm loại thuốc cơ”.

Anh nói xong, lại không nhịn được véo má cô, trấn an: “Em yên tâm, anh chắc chắn kia là thuốc kích dục”.

Nghê Gia vội tránh né bàn tay anh, lùi đến chỗ sofa, cách anh một khoảng rất xa, cảnh giác nhìn anh: “Anh tránh xa em ra. Không được đụng vào em nữa”.

“Câu này”, Việt Trạch sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ rồi gục gặc đầu, “lát nữa, hẳn là phải để anh nói với em”.

Nghê Gia: “…”.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ chờ khi thuốc phát tác, cô sẽ bổ nhào lên người Việt Trạch rồi giở trò với anh?

“Nhưng anh sẽ không nói thế với em, cũng sẽ không tàn nhẫn như thế.” Việt Trạch cười rất cường điệu, mắt cong như vầng trăng khuyết, “Sao anh nỡ để em chịu giày vò được?”.

Nghê Gia cắn chặt răng, tự thề dù chết cũng phải cố nhịn.

Việt Trạch đã ngồi xuống ghế, cầm quyển sách thản nhiên mở ra xem, còn tự than thở với mình: “Haizzz, không ngờ lại nhanh như thế”.

Cả người Nghê Gia cứng đờ, đương nhiên cô hiểu câu “nhanh như thế” của anh có ý gì. Mới yêu được có một tháng đã “ấy ấy” rồi, quả thật là quá nhanh.

Cô nắc nỏm bất an liếc trộm Việt Trạch một cái, nhưng anh lại đổi sang vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn nghiêm túc và chăm chú đọc sách, không hề lơ đễnh. Có phải anh đã xác định hôm nay cuối cùng cũng phải làm chuyện này nên mới ngồi yên đó chờ cô lát nữa không chịu nổi sẽ tự động nhào đến?

Bạn trai kiểu này đúng là đồ bỏ!

Nhưng giờ Nghê Gia cũng không có thì giờ rảnh rỗi nghĩ chuyện bạn trai, mọi sự chú ý của cô dồn cả lên người mình. Cô ôm gối ngồi co lại, cắn tay, tập trung cao độ đặng để ý tới sự thay đổi trong cơ thể.

Việt Trạch thấy cô không nhìn mình nữa mới ngước mắt lên. Nhìn mặt cô hết đỏ lại trắng, vừa căng thẳng vừa lúng túng, vừa lo lắng vừa bất an, nom rất đáng thương. Anh khẽ cong môi, trong mắt hiện lên một nét cười tủm tỉm.

Nghê Gia cau chặt mày, rúc vào ghế, hết sức rối rắm khổ sở. Theo kinh nghiệm của cô, không đầy hai mươi phút nữa, chác chắn cô sẽ đánh mất lý trí, nhào lên người Việt Trạch sờ mó lung tung. Nếu không thể “hạ gục nhanh tiêu diệt gọn” đối phương, cô ắt sẽ phát điên, nói đủ những lời mời gọi, bày đủ những tư thế lẳng lơ.

Giống như trước kia…

Trong lòng cô đột nhiên như có tảng đá rơi xuống.

Cô ép bản thân mình phải quên đi một số việc trong kiếp trước, nhưng giờ khắc này cô vẫn không thể không nhớ lại.

Cứ tưởng sống lại là mới chào đời ư? Thật ra không phải.

Đổi một cơ thể khỏe mạnh sạch sẽ, nhưng còn trí nhớ, còn trái tim của cô thì sao, mãi mãi là sự rách nát không thể vá víu.

Trong mắt Việt Trạch và Nghê Lạc, cô chỉ là một cô gái kiên cường nhưng cũng rất cần thương yêu, vừa trong veo vừa có chút tinh ranh mưu mẹo, nên cô bất tri bất giác đã sống theo hướng này, như thể đang tự lừa bản thân để được thêm chút nhẹ nhõm ấm áp.

Song cho dù có muốn quên cũng không thể nào quên, thật ra cô là một người bị đau khổ giày vò đến kiệt quệ.

Cho dù cô dùng cách gì, tuyệt nhiên không thể để anh bắt gặp vẻ dơ dáy vô liêm sỉ của cô, nó đại diện cho quá khứ đáng sợ của cô, cô tuyệt đối không thể để bất cứ ai nhìn thấy.

Cô quyết định vào phòng tắm, ngâm mình trong nước lạnh, còn bỏ thêm thật nhiều đá viên vào nước. Cô sợ lạnh nhất, chắc chắn có thể kiềm chế được.

Nghê Gia sắc mặt khó coi đứng dậy tiến lại gần tủ lạnh. Cô vừa cử động, ánh mắt Việt Trạch cũng đi theo luôn. Thấy cô lôi hết đá trong tủ lạnh ra, Việt Trạch lấy làm lạ, hỏi: “Em lấy nhiều đá thế làm gì?”.

Nghê Gia nghiêm túc nhíu mày, bải hoải thở dài: “Em muốn đấu tranh với thứ thuốc này”.

“Thế nên?” Việt Trạch ngờ vực nhìn cô.

“Em muốn đổ nước lạnh vào bồn tắm, cho thêm đá nữa sau đó ngâm mình.”

Việt Trạch ngẩn ra, không phải cô sợ lạnh nhất sao?

Trong khoảnh khắc anh chần chừ, Nghê Gia đã khẽ cắn môi, dứt khoát xoay người đi vào phòng tắm.

Việt Trạch đứng bật dậy khỏi ghế, quẳng sách đi, trong giọng nói chứa vẻ sốt ruột hiếm thấy: “Em đi thật đấy à?”.

Anh rảo bước thật nhanh, vòng tay ôm cô thật chặt từ sau lưng để cô không bước thêm nữa, “Không sợ bị cảm lạnh sao?”.

Nghê Gia im lặng, vừa nãy khi Việt Trạch ngẩng đầu, cô đã thấy có gì bất ổn rồi. Đã hơn mười phút trôi qua mà cô chẳng có bất cứ cảm giác khác thường nào.

Nghiêm túc nghĩ lại, nếu cô thật sự uống phải thuốc gì đó, anh lại bình tĩnh vậy sao?

Nghê Gia vẫn ôm thùng nước đá trong lòng, nắp thùng mở toang, hơi lạnh liên tục tràn ra ngoài, thấm vào cánh tay để trần của cô lạnh buốt.

Trong tim cũng thấy lạnh lẽo làm sao.

Người đàn ông tàn nhẫn đen tối này lại trêu đùa cô thế sao?

Cô vẫn đứng yên tại chỗ, lẳng lặng ôm thùng nước đá, cắn môi, không nhúc nhích.

Anh đứng sau lưng cô, không nhìn thấy nét mặt đau đớn đến phẫn nộ của cô, chỉ thấy cánh tay Nghê Gia bị hơi lạnh xông lạnh toát. Anh vội kéo thùng đá để sang một bên, xoa xoa chà xát làm ấm cánh tay cô bằng lòng bàn tay mình.

Bất thình lình, mắt Nghê Gia tối sầm lại, nhanh như chớp, cô bắt lấy cánh tay anh đang duỗi tới, giơ lên, quỵ gối, cong lưng, gập người, ném anh qua vai!

Lần thứ hai trong đời, Việt Trạch lại bị người bên cạnh ám toán.

Anh không tài nào ngờ được Nghê Gia lại đột nhiên ra một chiêu tàn nhẫn đến thế, không kịp đề phòng đã bị cô ném lên trời, hoàn toàn mất trọng tâm.

Nhưng anh cũng không phải hạng xoàng, túm ngược lại tay cô, xoay người nhảy lên rồi mới đứng thật vững, đối mặt với cô, khóa tay cô ra sau lưng rồi ôm chặt cô vào lòng.

Cô yếu hơn anh, cự lại vài cái đã hết đường cử động.

Nghê Gia nghiến răng, bất chấp anh là bạn trai mình, cô giơ đầu gối lên định thúc vào phần bụng dưới của anh.

Việt Trạch sửng sốt giữa một tích tắc ngắn ngủi, nhưng lập tức đã linh hoạt né được. Cùng lúc, anh xoay cô lại, tay đang khóa tay cô vặn một cái, một tay túm hai tay cô, tay kia thì ôm ngang người.

Anh ghé sát vào tai cô, nhướng mày như không thể tin nổi: “Em dám đá thật à? Đời này không muốn hạnh phúc nữa à?”.

Vẫn còn đùa cợt?

“Tôi muốn đá tên lừa gạt anh đấy!” Nghê Gia giãy giụa, giận đỏ bừng cả mặt, “Anh bỏ ra!”.

“Không bỏ.” Anh nghiêng đầu, chạm vào mặt cô, bình tĩnh nhìn cô.

Trong lòng Nghê Gia giờ chỉ còn sự căm phẫn ùn ùn kéo đến, cô thở hổn hển mắng: “Khốn nạn! Khốn nạn! Việt Trạch anh là đồ khốn nạn! Anh bỏ ra, đừng động vào người tôi!”.

Anh giật nảy mình, giờ mới nhận ra không ổn, cúi đầu nhìn xuống thì thấy mắt cô đã đỏ hoe, còn ngân ngấn nước. Thế mới biết cô giận thật rồi, còn giận vô cùng là đằng khác.

Việt Trạch không khỏi căng thẳng, ý cười đùa trong mắt ban nãy đã biến mất hoàn toàn. Anh cúi đầu, nhẹ giọng nói:

“Xin lỗi, anh không thạo xử lý những việc thế này. Ngoại trừ ôm em ra, anh cũng không biết phải nói lời thân mật thế nào. Anh chưa từng đùa với ai nên cũng không rõ thước đo và chừng mực của nói đùa.”

Anh nói xong, càng thêm xấu hổ lúng túng: “Tính anh vốn lạnh nhạt, làm phụ nữ không thích đúng không? Anh sợ em thấy anh là người nhạt nhẽo và buồn tẻ, muốn thử làm chút gì đó để thay đổi thì hình như lại không biết chừng biết mực. Chuyện này thật sự…”, anh bất đắc dĩ cười khổ sở, “sao mà khó thế?”.

Nghê Gia vẫn đứng im lắng nghe, cơn thịnh nộ và xấu hổ ban đầu trong lòng dần dần tiêu tan, cô bình tĩnh lại, lòng chỉ còn hàng nghìn hàng vạn những suy nghĩ phức tạp và chút dở khóc dở cười.

Nếu không phải vì chuyện kiếp trước, đùa kiểu này cũng không làm cô giận. Nhưng Việt Trạch vốn không hay biết, nên thật ra anh cũng không có lỗi, hơn nữa cách thử nghiệm này cũng làm anh rất khổ sở.

Nhưng có lẽ số mệnh đang ra sức giăng một lớp màn ngăn cách hai người, có một số việc vẫn không thể không vướng mắc lại trong lòng Nghê Gia.

Anh có thể cố hết sức thay đổi tính cách của mình vì cô, cô rất cảm động, song cô vẫn không tránh khỏi hoài nghi những lúc anh im lặng riêng tư, có phải anh cũng cảm thấy cách đón ý chiều theo này thật giả dối.

Một người vốn là thế này, nhưng khi đứng trước mặt người kia lại thế nọ, thật sự có thể bền lâu chăng?

Nghê Gia nhắm mắt lại, không biết nên giải quyết vấn đề này ra sao, quá khứ của cô không phải chỉ nói vài câu đơn giản là có thể làm người ta thấu tỏ.

Nghê Gia thầm lắc đầu, không muốn nghĩ tới những chuyện phiền lòng nữa. Cô gắng sức vứt hết những suy nghĩ miên man sang một bên: “Thật là… Không phải anh rất giỏi sao? Không phải anh Ba nhà họ Việt làm được tất cả mọi thứ hay sao? Ngốc quá, cái nào đùa được cái nào không đùa được mà anh cũng không biết”.

Anh lại cười trừ, hích hích cô: “Đừng giận nữa, được không?”.

“Vậy anh phải làm gì đó để đền bù tổn thất cho em.”

Việt Trạch nhíu mày suy nghĩ một lát, nói: “Hay là em muốn thứ gì anh cho em thứ đó?”.

“…”

Anh đúng là người đàn ông nhạt nhẽo, câu này chẳng khiêm tốn chút nào.

Việt Trạch thấy cô không nói gì, cảm thấy có lẽ sai ở đâu, nói tiếp: “Hay thế này, anh nợ em một việc, sau này bất cứ lúc nào em muốn bắt anh làm một việc cũng được hết. Thế được không?”.

Nghê Gia nghĩ ngợi, thản nhiên gật đầu: “Vậy được rồi, em không giận nữa”.

Giờ Việt Trạch mới cười thư thái, vẻ nghiêm túc ẩn hiện trên vầng trán đã hoàn toàn biến mất, không dằn nổi lòng ôm cô chặt hơn.

Nghê Gia dựa vào anh, không ngoái đầu lại: “Nhưng anh cũng thật là, tự nhiên lại nghĩ ra cách nói dị hợm thế”.

Mặt Việt Trạch sầm xuống, mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Ninh Cẩm Nguyệt quả thật đã bỏ thuốc vào cốc nước của Nghê Gia, chẳng qua đó là nửa viên vitamin C. Đương nhiên anh không cho rằng, Ninh Cẩm Nguyệt chạy đến Macau xa xôi chỉ nhằm bổ sung vitamin cho cô.

Cách giải thích duy nhất là cô ta thật sự định thả thứ gì đó vào, nhưng giữa đường đã bị ai đó đánh tráo. Muốn biết ý đồ của cô ta và người đổi thuốc, rất đơn giản, chỉ cần điều tra xem ai ra vào phòng 1824.

Lúc này, Ninh Cẩm Nguyệt đang vui vẻ nằm cạnh bể bơi bên dưới khách sạn, đeo kính râm, mặc bikini tắm nắng.

Cô ta đã dặn người chờ khi Nghê Gia vào phòng sẽ khóa trái cửa lại. Chờ khi anh trai cô ta và Nghê Gia gạo nấu thành cơm, nhất định Mạc Doãn Nhi sẽ tức chết. Trong phòng cũng đặt sẵn máy quay, đợi khi Việt Trạch xem được đoạn video, cô ta không tin anh còn có thể đối tốt với Nghê Gia nữa.

Mẹ dặn gì mà phải lừa Nghê Gia đến một chỗ không có ai, sau đó bảo bọn giúp việc đang ẩn nấp xung quanh mau chóng trói Nghê Gia mang lên xe, bảo đảm không có sơ hở gì, thật là…

Giờ là thời buổi nào rồi mà còn đóng phim điện ảnh Hongkong?

Ninh Cẩm Nguyệt khinh thường nhướng mày, Nghê Gia không phải kẻ ngốc, chỉ nói bừa vài câu là cô ta sẽ đi theo chắc? Hơn nữa nhiều người như thế không sợ bị ai nhìn thấy sao?

Cách cô ta tự nghĩ ra vẫn là hay nhất, vừa đơn giản vừa dễ thực hiện. Nhưng mấy kế sách mẹ nghĩ kể cũng không tệ.

Tình huống lý tưởng nhất là, anh trai và Nghê Gia buộc phải lấy nhau, một phần Hoa thị của nhà họ Nghê sẽ theo Nghê Gia vào nhà họ Ninh, còn việc nhà chồng đối xử với Nghê Gia thế nào, người được gả vào rồi chỉ còn nước chịu đựng thôi.

Anh trai và Nghê Gia có yêu nhau hay không không quan trọng, quan trọng là giáng được một đòn vào nhà họ Nghê, mà Nghê Gia và Việt Trạch cũng không thể ở bên nhau nữa.

May mà bây giờ Nghê Gia và Nghê Lạc vẫn chưa đủ chín chắn, chỉ cần gây nên vài lần chướng ngại lớn, tai nạn lớn là đủ để phá hỏng tính tình của chúng. Bất kể ra sao, chỉ cần để đả kích nhà họ Nghê, tất cả mọi thứ đơn giản, phức tạp, hợp lý, vô lý đều phải dùng đến.

Nhưng Ninh Cẩm Nguyệt chỉ hi vọng Nghê Gia sẽ có quan hệ bất chính với một gã đàn ông khác ngoài Việt Trạch.

Không biết nếu Việt Trạch biết thì sẽ nhìn Nghê Gia với con mắt thế nào nhỉ? Song cô ta còn chưa kịp nở nụ cười thì chuông di động đã vang lên, có một tin nhắn hình ảnh được gửi đến.

Mở máy ra xem, suýt nữa cô ta đã chết ngất, Mạc Doãn Nhi và anh trai cô ta ôm nhau lăn lộn trên giường là sao?

Ninh Cẩm Nguyệt ngồi thụp xuống ghế, không dám tin vào hai mắt mình, còn chưa hoàn hồn, Mạc Doãn Nhi đã gọi điện thoại đến, đầy vẻ khoe khoang và xấc xược: “Quên nói cho cô biết, tôi đã lén đánh tráo thuốc của cô. Đúng rồi, phiền cô về nói với mẹ cô một tiếng, với ngón nghề vụng về như thế mà sao bà ta vẫn có thể lăn lộn bao năm trên thương trường nhỉ? Có điều cũng phải phiền cô cảm ơn bà ta hộ tôi, nói nhờ phúc của bà ta, tôi và cậu con vàng con bạc của bà ta thật sự sung sướng đến mất hồn!”.

Dứt lời, không chờ Ninh Cẩm Nguyệt đáp lại, ả đã cười khanh khách dập máy.

Ninh Cẩm Nguyệt mặt sầm sì như trời sắp đổ mưa rào, bấm máy gọi lại nhưng điện thoại đã tắt máy. Nghê Gia không uống viên thuốc kia, không xảy ra chuyện gì, còn Mạc Doãn Nhi thì lại quấn quýt trên giường với anh trai cô ta.

Ninh Cẩm Nguyệt cuống lên, họa lớn rồi, nhất định sẽ bị mẹ mắng chết mất, biết vậy nghe lời mẹ nói từ đầu cho rồi. Nhưng quan trọng là hiện giờ cô ta không thể lên đó đối chất với Mạc Doãn Nhi, bằng không anh trai biết thì chắc chắn sẽ nổi giận, nếu còn bị Mạc Doãn Nhi xúi bẩy thêm vào, nhất định quan hệ của mọi người trong nhà sẽ càng căng thẳng.

Ninh Cẩm Nguyệt lo lắng đứng đó chừng mươi phút, cuối cùng vẫn khoác áo choàng, quyết định lên tầng trước, chờ khi bình tĩnh lại sẽ gọi điện cho mẹ báo cáo tình hình.

Nhưng lúc cô ta rẽ vào hành lang trước mặt, mấy người đàn ông áo đen mặt mày lạnh tanh nhanh chóng vây quanh. Bị khăn bông tẩm thuốc mê liều cao bịt mũi, cô ta giãy vài cái rồi ngất đi.

Ninh Cẩm Nguyệt tỉnh lại giữa những cái vầy vò thô bạo, áo choàng bị mở rộng, trước mắt hiện ra khuôn mặt đáng khinh của mấy gã đàn ông.

Ninh Cẩm Nguyệt thét lên vì sợ, ngã nhào về phía sau, thụt lùi lại muốn chạy, nhưng bốn năm gã đàn ông đã giữ lấy cô ta, cô ta trốn đi đâu được? Cô ta bị những bàn tay chạm vào đến phát đau, vừa nghĩ đến việc những kẻ này muốn làm với mình, cô ta đã chết khiếp.

Cô ta là cô chủ nhỏ nhà họ Ninh, sao có thể bị bọn đàn ông không biết lôi từ đống rác nào ra cưỡng bức?

“Các người có biết tôi là ai không? Sao các người dám đối xử với tôi như thế? Mẹ và anh tôi nhất định sẽ không tha cho các người!”. Ninh Cẩm Nguyệt vừa khóc vừa gào, song một gã đàn ông đã bóp miệng cô ta ra, cầm một lọ nước dốc vào. Cô ta không phải kẻ ngu ngơ, đương nhiên biết nước này có vấn đề.

Ninh Cẩm Nguyệt bị sặc, ho rúc lên từng đợt, giờ mới phát hiện ra chiếc máy quay đặt ở phía đối diện. Cô ta chấn động, bị ép uống thuốc rồi, sau đó lẽ nào cảnh cô ta không tự chủ được mà hứng tình giao hoan với lũ đàn ông đáng khinh này cũng sẽ bị quay lại?

“Đừng!” Ninh Cẩm Nguyệt kêu gào thảm thiết, dùng toàn lực giãy ra ngoài, nhưng dù có làm gì cũng chỉ phí công, Ninh Cẩm Nguyệt thấy trong lòng tràn ngập tuyệt vọng và nhục nhã, phẫn uất và không cam chịu.

“Đừng, cứu tôi với! Cứu với!” Ninh Cẩm Nguyệt cả giọng khóc òa lên, sợ hãi đến mức run bần bật cả người. Cô ta trút bỏ hết tất cả niềm kiêu ngạo trước kia, cầu xin, “Các người muốn gì, xe nhà hay tiền, các người muốn gì tôi đều cho hết, cầu xin các người đừng làm thế, đừng làm thế!”.

Mấy câu này hình như có hiệu quả, những gã vây quanh đột ngột bỏ hết tay trên người cô ta ra. Ninh Cẩm Nguyệt như được đại xá, cuống quýt vơ lấy áo choàng bọc mình lại: “Có thuốc giải đúng không? Cho tôi, cho tôi với!”.

Đúng lúc này, tiếng cửa mở vang lên.

Ninh Cẩm Nguyệt ngây ra, hóa ra không phải lời cầu xin của mình có tác dụng, mà là vì có người quan trọng đến.

Cô ta quay đầu nhìn sang, thấy người bước từ bên ngoài vào, là…

Việt Trạch?

Ninh Cẩm Nguyệt tức thì như thấy cứu tinh, khóc òa lên, nước mắt nước mũi sụt sùi lao tới: “Anh Việt Trạch, cứu em!”.

Nhưng mấy tay áo đen lại chặn trước mặt cô ta, ngăn không cho cô ta đến gần.

Ninh Cẩm Nguyệt nghi ngờ nhìn Việt Trạch, giờ mới thấy rõ, Việt Trạch luôn thờ ơ lạnh nhạt kia giờ mặt nặng như chì, gương mặt tuấn tú toát ra vẻ lạnh lùng hung ác.

Cô ta khựng lại, lòng bỗng chùng xuống.

Kẻ ép cô ta đến đây, là Việt Trạch?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status