Thiên mệnh khả biến

Chương 162: Tưởng tượng của ta


Trọng Lực Sư, một ngành nghề phát triển từ môn Vật Lý, sử dụng Trọng Lực làm vũ khí.

Trong bộ môn Vật Lý, có 2 loại lực được coi là cốt lõi của vũ trụ, đó là lực điện - từ và lực hấp dẫn.

Lực hấp dẫn, chính là lực hút giữa hai vật có khối lượng, tỉ lệ nghịch với bình phương khoảng cách, tỉ lệ thuận với khổi lượng của hai vật. Và có một hằng số G không đổi.

Lực hấp dẫn của trái đất với con người, hay với mọi vật, được gọi là trọng lực. Vì hằng số G không đổi, nên tỉ lệ giữa trọng lực với khối lượng của vật bị hút, khi vật đó cách không quá xa mặt đất, cũng gần như là một hằng số không đổi, gọi là g. Hằng số g được tính bằng cách nhân khối lượng của trái đất, với G, rồi chia cho bình phương bán kính trái đất.

Nói cho đơn giản, thì người ta đã đo đạc được hằng số g này, là 9,8 m/s2, mang đơn vị của gia tốc, và còn được gọi là gia tốc trọng trường. (*)

Tuy nhiên, Trọng Lực Sư, có thể tạo nên những gia tốc bổ sung, có thể nâng vật lên không, hoặc khiến con người bị ép chặt xuống mặt đất, hoặc là ném người ta đập vào tường.

Văn và Cường đang đối mặt, là một Trọng Lực Sư, hơn nữa, còn là một Trọng Lực Sư 2 bằng Tiến sĩ.

Tên này thuộc Hắc Y Hội, được lệnh tới đây để giải quyết tình hình. Hắn vốn không coi 2 đứa trẻ này vào mắt. Hắn tình cờ nhìn thấy một tên điều khiển rối đang trêu đùa bởi 2 đứa trẻ, hắn ngứa tay muốn thử dùng trọng lực để điều khiển tên đó xem sao. Lỡ tay khiến tên kia gãy cổ chết, nhưng cũng vốn không phải chuyện gì quan trọng.

Hắc Y Hội, một khi đã hành động, luôn có những cuộc thảm sát.

Hai đứa trẻ này, hắn chỉ cần búng tay là nát bét.

Nhưng ánh mắt cứng rắn của thằng Văn, khiến hắn điên tiết.

Hai bằng Tiến sĩ, khoảng cách tới Siêu Cường giả cũng không còn xa. Bởi bằng Tiến sĩ thứ 3, gần như mọi người đều lựa chọn Khinh Công, để có thể bay trên trời. Vì vậy, nếu chỉ xét riêng về sức mạnh, 2 bằng Tiến sĩ và 3 bằng Tiến sĩ cũng không quá khác biệt.

Ấy vậy mà, một thằng oắt con dám nhìn hắn với một ánh mắt ương bướng và quyết liệt.

Hắn muốn cho nó thấy, cái gì gọi là kính trên nhường dưới, cái gì là cường giả vi tôn. Hắn miệt mài học tập, chẳng phải là để nhận được sự kính trọng hay sao?

Hắn sẽ nghiền nát thằng nhóc, nghiền nó từ từ, để nó cảm nhận nỗi đau đớn, sợ hãi, để nó phải hối hận mà van xin hắn tha thứ, để cuối cùng chính trọng lực của thằng bé đè nát nó, trong sự khoái trá của mình.

Hắn tuỳ tiện vung bàn tay về phía thằng nhóc.

Trọng Lực Quyền.

Quyền áp mang theo trọng lực, nặng như búa tạ, phá không đánh tới.

Quyền này còn chưa tới nơi, Văn đã cảm thấy cơ thể mình bị nghiền áp, một sức đẩy kinh khủng đẩy mình bay về sau. Nó bị dính chặt trên bức tường.

Áp lực này, chỉ cần đè xuống, nó sẽ tan xương nát thịt.

- Đại ca!!!!!!!!

Uỳnh!!!

Hự!

Một thứ thật nặng đập mạnh lên người nó, làm nó hộc hết khí trong phổi ra ngoài. Nhưng thứ này, không quá cứng rắn, mà lại mềm mềm, mà lại... nhễ nhại mồ hôi.

Là thằng Cường. Thằng mập này đã lao tới, đỡ đòn cho nó, cuối cùng bị đánh đè lên nó.

- Cường! Mày không sao chứ?

Thằng Cường ngã cái bịch xuống đất, Văn vội lao tới xem xét.

Thằng mập còn sống, nhưng cũng rất thê thảm. Văn không biết thằng này gãy bao nhiêu cái xương, nhưng khắp người nó tím bầm, sưng vù vì tụ máu, và máu từ trong miệng nó hộc ra không biết bao nhiêu. Thằng mập nhìn nó, như muốn nói gì, ú ớ mà không nói được, sau đó đau quá ngất đi.

- Khốn kiếpppppppppppppp!!!!!!!!

Tiếng hét này, mang theo vô vàn phẫn nộ, và đau đớn.

Mẹ nó cấm nó chửi bậy. Đã từ rất lâu rồi nó không chửi bậy, cũng không tức giận. Nhưng lần này, nó không thể kiềm chế được cơn giận của mình. Vì sao nó lại bị đánh, vì sao thằng Cường lại bị đánh. Chỉ bởi vì đối thủ là kẻ mạnh sao? Cứ là kẻ mạnh, thì được thoải mái đánh người sao? Kẻ mạnh như vậy, nó không thấy sợ hãi, nó không thấy kính trọng.

Thân thể nó vẫn nặng trịch vì trọng lực, nhưng nó gượng đứng dậy. Ánh mắt nó trợn lên, nhìn thẳng vào đối thủ. Trong đầu nó chia thành 2 nửa, 1 nửa điên cuồng muốn đánh trả, 1 nửa không ngừng suy nghĩ, làm sao để đánh trả.

Nó chợt nhìn thấy bên cạnh, con rối đeo mặt nạ nằm chỏng chơ ở đó, vì đã mất đi người điều khiển.

Nó cởi giày.

Nắm tay nó nắm chặt lại.

Chỉ cần một quyền chính xác. Nó tin như vậy. Chỉ cần đấm được vào người hắn. Dù là cường giả, cũng sẽ có điểm yếu. Anh Quang đã dạy nó như vậy.

Những kẻ sử dụng Pháp thuật, thường có thể lực rất kém. Chúng sợ nhất, là đánh cận chiến.

Nó lao tới trước. Cơ thể nó vẫn bị trọng lực kéo xuống, nhưng đôi chân nó, đã được giải phóng. Một sức bật kinh người giúp nó lao tới.

Tên áo đen vẫn khinh khỉnh đứng nhìn nó.

Càng lao tới, trọng lực càng dữ dội hơn. Bước chân của nó như đeo đá. Nó vẫn cắn răng, bắp chân của nó gồng lên hết cỡ, nó vẫn tiếp tục lao tới.

Chỉ còn lại 10 bước!

Chỉ còn 9 bước!

Nó lại giẫm xuống thật mạnh, lấy đà lao về trước.

Chỉ còn 5 bước!

Trọng lực ép cho phổi nó khó thở, tim nó đập chậm hẳn lại, nhưng nó vẫn tiến bước.

Chỉ còn 3 bước!

2 bước!

1 bước!

Xuất quyền!

Khuyết Nguyệt Triều Quyền, bằng nỗ lực kinh người của Vương Thành Văn, đã xuất ra. Một quyền này, khiến phổi của nó, cơ bắp của nó, toàn bộ cơ thể nó quá tải, hộc máu. Nhưng quyền, cũng đã chạm tới!

- Haaaaaaaaa!!!!!!!!!

Nó hét lớn, xuất toàn bộ lực, đánh thẳng vào kẻ đó.

Nhưng... hình như... không có chút sát thương.

- Ha ha ha ha! - Tiếng cười phá lên - Nhóc con cũng có cố gắng đấy, nhưng mày chưa học Vật Lý cho kĩ càng nhỉ? Hay là chưa đủ tuổi để học vậy? Bản chất của Trọng lực, là gia tốc. Ta không chỉ điều khiển được Trọng lực, ta còn điều khiển được gia tốc. F = m.a, sao? Không biết à? Cú đấm của mày không có gia tốc, thì làm gì có lực? Còn đòi đánh được ta? Ha ha ha, buồn cười!

Bỗng nhiên, thằng Văn cũng phì cười.

- Đúng vậy, không có gia tốc, thì làm gì có lực, nhỉ? Giờ tôi mới biết đó, nhưng cũng không khác lắm với tưởng tượng của tôi.

- Tưởng tượng? Mày tưởng tượng cái gì?

- Là trọng lực sẽ khiến con dao này rơi xuống.

Vừa nói, nó vừa vung mạnh cánh tay còn lại lên. Một vật sáng loáng bay lên trời, sau đó bị trọng lực kéo thật nhanh xuống, cắm thẳng vào vai kẻ áo đen.

Phập!!

- Áaaaaaaaaaa!!!!!!!!

Mục đích của Vương Thành Văn, chỉ là tiếp cận, sau đó, nó cũng không chờ mong gì vào nắm đấm của mình, mà chính là con dao nhặt được từ chỗ con rối. Nhưng... đáng tiếc, nó đã chờ mong con dao có thể cắm thẳng vào đầu đối phương.

- Thằng chó chết!

Hự!

Một luồng lực kinh khủng đánh thẳng vào nó, khiến nó bay lên trên không, rồi rơi thật mạnh ra phía sau. Đau đớn, vô cùng đau đớn. Nó biết, mình đã chọc giận đối phương. Một thằng nhóc mới lớp 6, có thể đánh bị thương một Cường giả 2 bằng Tiến sĩ, đối với người ngoài, có thể coi là thành tựu kinh khủng, nhưng đối với nó, cũng chẳng là gì. Nó chỉ có một mục đích, là sinh tồn. Nhưng nó đã thất bại.

Có chọc giận kẻ địch hay không, cũng không quan trọng, vì hai đứa, chắc chắn phải chết, và có khi là chết rất đau đớn.

Tên áo đen không còn giữ dáng vẻ lãnh đạm khinh khỉnh lúc nãy nữa, hắn vặn người, chuẩn bị xuất ra một quyền. Hắn muốn nghiền nát thằng oắt con này thành tro bụi

Thằng Văn đã kiệt quệ. Nó không còn sức để chạy trốn, cũng không còn sức để phản kháng. Đối mặt một Cường giả, nó vẫn chỉ là một thằng nhóc lớp 6.

- Ngươi nghĩ, ngươi đang đánh học trò của ai vậy?

Là tiếng của Vương Minh Quang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status