Thiên mệnh khả biến

Chương 277: Cặn bã


Một buổi sáng trong xanh, ngài Sở trưởng uể oải đớp lấy từng ngụm khí lành lạnh của mùa đông. Cả đêm qua ngài lại ở tại hiện trường.

Nơi đây như vừa có một trận long tranh hổ đấu diễn ra. Đất nứt, tường vỡ, nhà cửa tan hoang. Và rất nhiều vết máu lưu lại.

“Trình độ nào mới có thể tạo sức công phá kinh khủng thế này? Thạc sĩ? Không, là Tiến sĩ sao?”

Ngài lắc đầu ngao ngán. Hải Thành càng lúc càng loạn. Trên thực tế, mỗi địa phương đều có mức độ cân bằng của nó. Ví như Hải Thành, dù là một cảng biển quan trọng, nhưng lại xa kinh đô, nên chỉ có Hạm đội Hải quân trấn thủ ngoài khơi. Cường giả Tiến sĩ cũng không có nhiều, hầu như đều ở mức Thạc sĩ. Thạc sĩ đấu Thạc sĩ, tuy cũng ghê gớm, nhưng không đến mức ngoài tầm kiểm soát. Bởi lẽ, bộ máy cảnh sát và trị an ở đây đều đạt được mức độ tương đương.

Nhưng sự kiện lần trước, từ đâu xuất hiện rất nhiều cao thủ cấp bậc Tiến sĩ, đấu đá lẫn nhau đã đủ kinh hồn bạt vía, nhưng đáng sợ hơn, vài thành phần trong số đó còn không rời khỏi Hải Thành, khiến ngài Sở trưởng cảm thấy bất an không thôi.

Cảnh sát đã tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy một xác chết nào, chỉ có một mảnh vải rách để lại. Trên mảnh vải vẫn còn dấu bông sen đỏ.

Ngài Sở trưởng không biết rằng, một vụ án ở một nơi xa xôi như vậy, lại ngay lập tức được báo cáo cho Vương Vũ Hoành tại kinh đô.

- Ả ta rốt cuộc muốn làm gì đây?

Vương Vũ Hoành nghiêng đầu chống cằm, nhíu mày buông một câu như hỏi như không đối với kẻ đối diện trên màn hình.

Vương Minh Quang nâng cằm nghĩ ngợi. Phía đằng sau, có thể thấy hắn đang đứng trên một nóc nhà gần hiện trường.

- Thánh Nữ... cô ta... những ngày qua rất nhiều chuyện bí ẩn đã xảy ra. Đều xoay quanh thứ gọi là Bảo vật liên triều này. Và Hội đấu giá chiều nay sẽ khai mạc.

- Xăng pha nhớt cũng sẽ tới phải không?

- Hà Chí Thương?

- Quang ơi là Quang, cậu không nhận ra sao? Xăng pha nhớt vẫn ở ngay bên cậu đó!

- Là Đinh Kiến Châu?!

- Chính hắn. Bảo vật liên triều, chính là thứ mà Bắc Hà lãnh thổ suốt mấy nghìn năm qua nằng nặc đòi Đại Nam ta phải trả, Tỳ Bà Cầm!

- Vậy ra...?

- Hồng Liên Ấn, chính là dấu vết đặc trưng của Tỳ Bà Cầm. Chẳng biết vì sao, Bắc Hoàng đời thứ 27, lại nằm mơ thấy một dấu ấn Hồng Liên như vậy, rốt cuộc đem nó ra làm phù hiệu cho Văn Viện Thuỷ Liên. Cũng từ đó, các đời Bắc Hoàng có khả năng hiến tế Man Khải Ca Nương để làm ra Man Khải Cầm, đạo nhái rất giống Tỳ Bà Cầm.

- Vậy ra Hà Chí Thương tới tận nơi đây, là để chuộc lại Tỳ Bà Cầm sao?

- Chuộc lại thì không chắc. Tìm cách cướp thì đúng hơn. Nhưng chỉ một cái Thần Khí, chưa phải là thứ quan trọng nhất. Chắc cậu cũng biết rồi phải không?

- Kẻ sở hữu Thần Khí đó.

- Chính xác. Kẻ sở hữu Tỳ Bà Cầm, cũng là kẻ khiến chúng ta đau đầu những ngày qua, Thánh Nữ!
Kính Hoa Thuỷ Nguyệt.

Có đôi lúc, cái ảo còn quan trọng hơn cái thực. Vì cái ảo là thứ ngươi nhìn thấy, là thế giới duy nhất mà ngươi nhận biết. Còn cái thực, chỉ là một thứ mộng tưởng vu vơ, ai cũng nhìn thấy, mà chẳng ai dám chắc về nó.

Kính Hoa Thuỷ Nguyệt, nói là kĩ thuật cũng đúng, nói là một môn học cũng không sai, lại nói, nếu là một triết lý sống, lại càng đúng.

Kính Hoa Thuỷ Nguyệt, là yêu cầu chủ thể bỏ đi tất cả những ràng buộc, tất cả những giới hạn, bỏ qua cả khách thể và chủ thể, bỏ qua mọi sự phân biệt, mọi sự đổi khác, để nhìn thấu vào bản chất của vấn đề. Vấn đề là, chẳng có vấn đề nào cả.

Như trăng dưới mặt nước, và hoa trong gương, ngươi nhìn thấy chúng, vậy chúng là thật. Nhưng ngươi không chạm được vào chúng, vậy thì chúng là ảo.

- Thứ phân cách giữa thật và ảo, là một mặt gương? Vậy nhiệm vụ của em là tìm ra mặt gương đó?

Giọng nói của Vương Thành Văn vang lên.

- Cũng đúng, mà cũng không đúng. Em thử đặt một câu hỏi khác xem?

- Nhìn từ một góc độ nào đó, thì hoa trong gương là thực, nhưng nhìn từ một góc độ khác, lại là ảo?

- Ừm. Còn cách nghĩ nào khác không?

- Thứ ta coi là thực, thì nó là thực, còn thứ ta nghĩ là ảo, thì chúng là ảo? Vậy nếu khiến đối thủ tưởng thật là ảo, tưởng ảo là thực, vậy là ta đã có một thứ sức mạnh khó lường?

- Nghĩ thử cách kiến giải khác xem?

- Thứ ta nhìn thấy là ánh sáng. Cái bóng của ta là do sự phản chiếu của ánh sáng. Chỉ có ánh sáng mới tới được mắt ta. Chỉ có âm thanh mới tới được tai ta. Chỉ có bề mặt của vật chất mới chạm vào da thịt ta. Vậy thì, thứ mà năm giác quan chúng ta cảm nhận, chỉ là thứ vật đó phát ra, không phải là bản thân vật đó?

- Cũng khá hay. Nghĩ nữa xem, nghĩ càng nhiều càng tốt?

- Ừm, theo đạo Phật thì, ngũ uẩn giai không?

- Cũng đúng. Còn ý kiến nào nữa không?

….

Cứ như vậy, trong bóng tối ở một căn phòng nhỏ, Hà Chí Thương liên tục thúc ép Vương Thành Văn đưa ra hàng loạt những suy nghĩ của mình.
- Vì sao cha ngươi lại kì vọng vào ngươi nhiều tới vậy?

- Tôi không biết.

- Vì sao cha ngươi lại thất vọng vì ngươi nhiều tới vậy?

- Tôi... không biết.

- Vì sao không ai coi trọng tài năng của ngươi?

- Tôi không biết!

- Vì sao bọn chúng lại hâm mộ Vũ Hải Phong thay vì ngươi?

- Tôi không biết!!

- Vì sao ngươi lại thất bại trước Vương Thành Văn?

- Tôi không biết!!!

- Vì sao ai cũng hả hê khi thấy ngươi thất bại như vậy?

- Tôi không biết!! Tôi không biết!! Ông câm đi!! Tôi chẳng biết gì hết!!! Tôi sinh ra và phải chịu sự kì vọng, là lỗi của tôi sao?!! Tôi sinh ra với gia cảnh giàu có, cũng là lỗi của tôi sao?!!! Từ khi còn bé, tôi đã được nuông chiều, tôi muốn có đồ chơi, tôi muốn có bạn, tôi muốn được ăn ngon, tất cả đều rất bình thường!! Đứa trẻ nào chả muốn như vậy!! Vậy thì tôi có lỗi gì cơ chứ?!! Vì sao tất cả đều xum xoe nịnh nọt quanh tôi, rồi lại nói xấu sau lưng tôi như vậy?!! Tôi sinh ra đã giỏi hơn kẻ khác, cũng là lỗi của tôi sao?!! Tôi lười biếng, cũng là lỗi của tôi sao? Tôi muốn thể hiện trước Trần Phương Linh, cũng là lỗi của tôi sao? Ngoài kia đầy những kẻ lười biếng, đầy những kẻ sinh ra đã hơn người, đầy những kẻ được nuông chiều, đầy những kẻ thích thể hiện với phụ nữ, vậy vì sao tất cả đều coi tôi như kẻ lạc loài vậy?!! Tôi chỉ làm những điều mà mọi đứa trẻ khác trong hoàn cảnh này đều làm. Vậy tại sao luôn là tôi?!!

- Tại sao luôn là ngươi? Hoá ra đây chính là điều ngươi thắc mắc bấy lâu sao? Vương Thế Kiệt, ngươi biết tại sao không?

- Nói cho tôi biết đi!!

- Vì ngươi cặn bã.

- Hả?!!!

- Ngươi cặn bã. Ngươi rác rưởi. Ngươi là rác rưởi trong một gia tộc đầy kẻ tài năng. Ngươi rác rưởi trong tính cách, ngươi rác rưởi trong nhân phẩm. Ngươi rác rưởi khi cố coi kẻ khác là rác rưởi để che lấp đi sự ngu xuẩn của mình. Thứ cặn bã như ngươi chỉ giao du được với lũ cặn bã khác, và từ đó ngươi coi cả thế giới này như cặn bã. Cuộc đời của mi ngập trong cứt, nhưng mi lại nghĩ đống cứt đó là vàng bạc châu báu. Mi nghĩ mi giàu có, nhưng mi chỉ giàu có về độ ngu mà thôi.

- Câm mồmmm!!!!!!

- Mi mới phải câm cái mồm đầy cứt của mi vào thì có, và nghe tao nói đây. Chừng nào mày còn giữ cái sự tự hào ngu xuẩn của mày, mày vẫn chỉ là thứ cặn bã. Và tao nói cho mày nghe, cái sự tự hào của mày là cái gì? Là dòng họ của mày. Là cái từ đầu tiên trong cái tên mày. Đúng rồi đấy, là cái chữ Vương cứt chó mà mày vẫn luôn dựa vào. Mày có thấy mày ngu không? Mày căm ghét cái họ ấy, vì nó khiến mày bị kì thị, khiến mày bị nuông chiều, khiến mày bị đặt nhiều áp lực. Ấy thế mà lúc lâm nguy, mày lại réo cái họ của mày ra, réo tên thằng bố ngu đần của mày ra làm khiên chắn. Mày vừa căm ghét nó, mày vừa dựa dẫm vào nó. Chính vì vậy mà mày không khác gì một thứ rác rưởi!

- Không... không phải mà!!!

- Nghe tao nói đây, thứ rác rưởi như mày muốn thoát khỏi bãi cứt chó ấy, thì mày phải bơi lên. Mày phải phá bỏ cái dòng họ chó chết ấy đi, mày phải sống cuộc đời của riêng mày. Mày có biết vì sao mày thua Vương Thành Văn chứ? Nhớ lại đi. Dùng cái não chó của mày nhớ lại xem nào. Là vì cú ném Cuồng Phong cứt chó gì đó đúng không? Là vì mày luôn thích ném chính xác vào trung điểm phải không? Mày muốn thể hiện cái con mẹ gì vậy? Mày dễ đoán như một con lợn vậy. Đó là lý do mà mày thua một cách nhục nhã. Lũ Vương tộc của chúng mày luôn kiêu căng, ngạo mạn và thích thể hiện. Mày được thừa hưởng toàn bộ những tính cách rác rưởi đó, mà không thừa hưởng nổi một phần tài năng của chúng nó, nên mày chỉ lăn lộn trong bãi cứt!

- Vậy... vậy tôi... phải làm sao? Phải làm sao để thoát khỏi dòng máu chết tiệt này?

- Dòng máu, là một lời nguyền, ôn con ạ. Nó nguyền rủa mày từ khi mày sinh ra, xuyên suốt cái cuộc sống chó chết của mày, tận tới lúc mày chết rục xương. Nó nguyền rủa đời mày, nguyền rủa con cháu mày, nguyền rủa vạn kiếp nhà mày! Nhưng nghe tao, có một cách mà tao có thể giúp mày. Nhưng khá là chát. Mày sẽ phải đánh đổi rất nhiều thứ. Sao, có dám không?

- Dám!

Khói thuốc phiện vẫn mơ hồ trong căn phòng kín, nơi Vương Thế Kiệt tự lẩm bẩm độc thoại một mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status