Thiên mệnh khả biến

Chương 360: Khai màn


- Graaaaaaaarrrrrrrrrr!!!!!

Một tiếng hống vang lên trong lòng núi, làm rung động cả vùng lân cận Long Thành. Núi Minh Nguyệt cũng rung chuyển, chim bay xáo xác, chùa chiền nghiêng ngả.

Tấm khiên trên tay Vương Vũ Hoành cũng rung động mãi không ngừng. Hắn vội vàng phân rã cái khiên để xóa tan đi rung động, rồi từ lượng kim loại ấy, biến ra thành 6 thanh phi kiếm.

- Phóng!!

Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!!

6 thanh phi kiếm cắm thẳng lên người tên khổng lồ.

Vương Vũ Hoành giơ 2 ngón tay, vẽ trên không trung một thứ Trận pháp. Ngay lập tức, từ 6 thanh phi kiếm cắm trên người tên khổng lồ, một vòng trận pháp tương tự được vẽ nên.

Điện Quang Hỏa Thạch!

Sấm chớp và lửa cháy bùng lên từ trận pháp, khiến tên khổng lồ hét lên đau đớn. Một cánh tay hắn đang bị xích trên trần, bỗng giật tung sợi xích, vung thẳng về phía Vũ Hoành. Sợi xích khổng lồ không khác gì một cây roi quất tới.

- Luyện hóa!!

Sợi xích kim loại vung trên không, chưa kịp chạm vào hắn, đã bị Giả Kim Thuật chuyển hóa thành một sơi roi mềm. Hắn bắt lấy sợi roi, biến nó cứng lại, rồi dùng hết sức lực kéo thật mạnh về phía sau.

Toác!!!

Cánh tay của tên khổng lồ những tưởng bất khả xâm phạm, nay đã bị kéo đứt lìa. Từ chỗ bị đứt, một dòng năng lượng rò rỉ tuôn ra.

Hai cánh tay của Vương Vũ Hoành lại đồng thời vẽ ra 2 biểu tượng.

- Nội Khôn ngoại Cấn, Sơn Địa Bác!!

Sơn Địa Bác, một trong 64 quẻ kép Kinh Dịch, dưới là Khôn, trên là Cấn, dưới là Đất, trên là Núi, đó là sự Tán Lạc. Tán Lạc, tức là xa lìa.

Quẻ Sơn Địa Bác này, nhắm thẳng vào chỗ đứt cánh tay, nơi năng lượng rò rỉ ra ngoài, bỗng trở thành tuôn ra ồng ộc, không khác gì nước trào khỏi ống.

- Nội Càn ngoại Cấn, Sơn Thiên Đại Súc!!

Sơn Thiên Đại Súc, dưới là quái Càn, trên là quái Cấn, dưới là Trời, trên là Núi, đó là sự Tích Tụ.

Năng lượng vừa ồng ộc tuôn ra, nay lại tích tụ vào tay Vương Vũ Hoành.

- Luyện hóa!!

Hắn lại nhanh chóng luyện hóa đống năng lượng này trở thành của riêng hắn. Đống năng lượng thuần khiết không có chút tạp chất nào, dần chuyển sang màu đỏ ngầu.

Bàn tay phải của hắn ôm hết đống năng lượng vào trong một nắm tay, tay trái đưa về phía trước, hai chân đứng thành Âm Dương, dáng tung quyền không khác gì Phá Không Quyền, nhưng lại tạo nên áp lực lớn hơn rất nhiều.

- Bá Vương Quyền!!

Một đấm thuần về năng lượng. Dùng toàn bộ sức mạnh của cơ thể để tống ra nguồn năng lượng khổng lồ. Với tiền đề là phải có năng lượng để dùng.

Nguồn năng lượng ấy xoáy tròn trong không khí, phá nát cả không gian, bắn thẳng về gương mặt tên khổng lồ.

- Graaarrrrrrrrgggggggggg!!!!!

Tên khổng lồ cũng ngẩng đầu há miệng, phun ra một luồng năng lượng không hề thua kém, bắn trả lại Bá Vương Quyền.

Uỳnhhh!!!!!!!!!!!

Lần này, đến cả Trấn Thành của Long Thành cũng phải rung rinh. Cuộc chiến ở dưới lòng núi Minh Nguyệt đang dần trở nên khốc liệt.

Trên bãi biển, Phan Văn Dũng đang đứng đó, mắt nheo nheo trước từng đợt gió mặn quất vào. Nước biển Hải Thành đánh vào bờ, đã ngày càng đỏ rực.

Đứng cạnh hắn, là ông bác lái thuyền lần trước. Tay ông ta xách một con cá phải nặng tới 6 cân, đang giãy đành đạch. Từ trên người nó, chất lỏng đỏ lòm chảy ra ồng ộc.

- Truyền thuyết kể rằng, mỗi đợt Huyết Nguyệt, mặt trăng trên biển Xích Hải sẽ đỏ như máu. Mặt trăng máu này có cường độ ánh sáng và năng lượng mạnh hơn rất nhiều lần những khi trăng tròn bình thường, khiến biển động dữ dội. Nhưng không chỉ như vậy, mặt trăng máu còn thu hút một con cá nhỏ, khắp người đỏ chót, mang tên là Huyết Ngư. Con cá ấy bơi tới nơi đâu, Hung Thú ở biển đều sẽ bị thu hút mà bơi theo nó. Trên người đám Hung Thú ấy lại chảy ra một thứ chất lỏng đỏ quạch, nhuộm đỏ toàn bộ vùng biển, nên khiến biển cũng trở nên đỏ lừ.

- Bác là ai? Vì sao lại hiểu rõ biển cả tới vậy? Ngay cả cháu sống ở Hải Thành đã nhiều năm, cũng chỉ biết lờ mờ về ngày Huyết Nguyệt?

- Chàng trai ạ, khi nào sẵn sàng tìm hiểu thế giới, không bị vướng bận bởi cơm áo gạo tiền, thì cứ tới đây tìm ta. Ta sẽ cho cậu biết, cái gì mới là Biển rộng Trời cao!

- Vậy sao? Xin lỗi bác, giờ đúng là cháu chỉ quan tâm tới cơm áo gạo tiền mà thôi.

Điện thoại của Phan Văn Dũng lại rung lên 3 tiếng. Vậy là Vương tộc đã bắt đầu những bước triển khai đầu tiên rồi. Và hắn cũng phải nhận một nhiệm vụ.

Không còn là bảo vệ Vương Thành Văn nữa, mà lại là một người khác.

Trần Minh Thịnh.

Phan Văn Dũng không hề biết độ quan trọng và thiết yếu của con người này, hắn chỉ biết, dạo gần đây Trần Thịnh bị theo dõi bởi một kẻ khác nữa.

Lạ thay, lại là bạn cùng trường với Phan Văn Dũng.

Trần Thiên Anh.
Ngày 1/6, trường Kình Ngư tổ chức thi cuối kì các môn học. Văn đi thi mà cứ nghĩ tới chuyện ngày hôm sau.

Ngày 2/6, phiên tòa sơ thẩm Itou Takezawa bắt đầu.
4h sáng ngày 2/6, một người lao động trong lúc chuẩn bị công việc sáng sớm, thoáng nhìn thấy một bóng áo choàng đen trên nóc nhà. Hình như kẻ đó còn đeo một chiếc mặt nạ.
Cũng 5h sáng ngày hôm đó, những ai ở Long Thành nếu thức dậy sớm, sẽ thấy rất nhiều người lặng lẽ di chuyển khắp các tuyến đường, và binh lính phong tỏa hết các lối ra vào nội đô.

Có người còn thấy một bóng người cao to, với bắp chân và bàn chân rất to, đi chân trần, thoăn thoắt chạy qua khắp mọi con phố, điều hành mọi thứ trong im lặng.

Kẻ biết điều đều đã đóng chặt mọi cửa nẻo, không ai muốn ra ngoài.
6h sáng ngày hôm đó, núi Minh Nguyệt bị bổ làm đôi, gây ra một chấn động lớn chưa từng có.
7h sáng, Văn vẫn ăn sáng ở nhà như bình thường. Mẹ nó đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho nó từ trước. Hôm nay, mẹ nó phải ra ngoài. Đây là điều rất hiếm gặp.

7h10, anh Quang trở về, vẫn mặc áo khoác đen, ướt lấm tấm vì dính mưa. Ngày hôm nay một đợt mưa lớn lại chuẩn bị tới, báo hiệu một mùa hè dài.

- Chị Thanh đâu rồi?

- Mẹ em ra ngoài có việc rồi.

- Chú mày có định đi dự phiên tòa xử lão Itou chứ?

- Vâng. Em sẽ ra bào chữa cho bác ấy.

- Nhóc mày làm gì có đủ điều kiện hành vi dân sự? Mà thôi, cầm cái này đưa cho lão thẩm phán, biết đâu lão sẽ cho mày thử sức. - Quang đưa cho Văn một cái phong bì. - Chớ có mở ra xem đấy. Và nghe anh mày, dù trời có sập xuống, cũng nhất quyết đừng bước ra khỏi tòa án, nghe chưa?

- Có chuyện gì vậy ạ?

- Không có gì đâu. Rồi sẽ ổn thôi.

- Vậy còn mẹ em…

- Mẹ mày còn đáng lo chắc? Nhưng được thôi, nếu gặp anh sẽ cố đưa bà chị về nơi an toàn. Thôi, anh đưa mày tới tòa án rồi còn đi có việc…

- Anh Quang!

- Sao thế?

- Em có việc này muốn nhờ anh. Cực kì quan trọng đấy.
Long Thành. Mây đen vần vũ kéo tới. Đám mây đen tích tụ giông bão sấm chớp, như đang hiện diện cả 4 vị thần trấn giữ 4 hướng của nơi đây. Vân, Vũ, Lôi, Điện.

Không chỉ Long Thành, Hải Thành, mà trên toàn Đại Nam Đế Quốc, tất cả đều đang nín thở vì cơn bão sắp tới. Cơn bão lớn nhất từng xảy ra trên Đế quốc này từ khi Vương Vũ Hoành lên ngôi.

Phạm Viết Phương đã lọ mọ bước ra khỏi gia viên. Lão một tay chống gậy, một tay ăn kem. Lão lụ khụ đi tìm lối lên tường thành.

Kịch hay sắp khai màn, thì vị khách mời đáng kính này cũng cần tự tìm cho mình một vị trí quan sát thật tốt.

Xem tụi Vương tộc và Trần gia vã nhau.

=======

Mn nghỉ lễ vui chứ? Màn cuối tới rồi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status