Thiên mệnh khả biến

Chương 400: Thiên tài và người bình thường (Hết Quyển 1)


Bạch Hổ Trảo, Tọa Sơn Bạch Hổ!

Giống như Trọng Chưởng của thằng Cường, nhưng uy lực ở một cấp bậc khác hoàn toàn. Giống như một con hổ giương vuốt giữ lấy giang sơn của mình, nghiền nát những kẻ nào xâm phạm.

Chỉ sau một năm, lại phải đối mặt với cùng một chiêu thức, thật là khó tả.

Một năm trước, người thanh niên này còn đang dạy nó cách tự vệ.

Một năm sau, lại là người thanh niên này, đằng đằng sát khí muốn giết nó.

Guồng quay của mọi thứ, bắt nguồn từ thời điểm nào, từ chi tiết nào? Văn bất giác chợt nghĩ. Có cách nào để thay đổi những chuyện đáng lẽ phải xảy ra hay không?

Uỳnhhhh!!!!!

Nó lách người né một trảo này. Suýt soát.

Bàn tay vừa vồ xuống sàn, lại co thành nắm đấm vung ngang. Nó chỉ kịp đưa tay lên đỡ. Cả người nó bị đánh bay về phía sau.

Hắn lại tới.

Chu Tước Bộ!

Văn cố lấy lại thăng bằng. Hai chân vừa chạm xuống mặt đất, nó đã chạy.

Chạy!

Chạy là cách hay nhất mà nó nghĩ ra lúc này. Đối thủ bước vào một trạng thái mạnh mẽ bất thường, thì chỉ có thằng điên mới lao vào đánh nhau. Trần Thiên Anh lúc bình thường nó đánh còn không lại.

Một trạng thái bất thường, thường không duy trì được quá lâu. Nên chạy để kéo dài thời gian là cách tốt nhất.

Nó chỉ hi vọng mình không bị bắt kịp.

Tốc độ của Văn đã là rất nhanh, nhưng Thiên Anh còn nhanh hơn nó. Chỉ 3 bước chạy, hắn đã bắt kịp thằng nhóc.

Kính Hoa Thủy Nguyệt!

Lại là một chiêu thức câu giờ. Văn đang chạy, nó đột ngột đổi hướng, không quên kết hợp với Kính Hoa Thủy Nguyệt. Nó không mấy trông đợi vào Kính Hoa Thủy Nguyệt, vì Thiên Anh đã phá được chiêu đó một lần rồi, nó đặt niềm tin nhiều hơn vào cú biến hướng đột ngột này. Nhưng thừa còn hơn thiếu.

Quả nhiên, cú biến hướng này khiến Thiên Anh bị lỡ đà. Hắn mất tới 2 bước chân để đổi hướng, rồi lại tiếp tục đuổi theo thằng Văn.

Văn bỏ xa được Thiên Anh, nhưng không vì thế mà nó buông lỏng. Ngay khi vừa thoáng nghe sau lưng có tiếng động kì lạ, nó đã lách mình sang một hướng khác.

Sượt qua nó là một luồng khí đen kịt bắn thẳng lên một cây cột. Từng dòng Chú Ngữ đen sì hiện ra trên cột, dần dần ăn mòn nó.

Nguyền Rủa Quyền.

Văn thấy rợn cả tóc gáy.

Tuy né được Nguyền Rủa Quyền, nhưng nó lại vì thế mà giảm tốc độ.

Trần Thiên Anh đã lại bắt kịp nó.

Thanh Long Cước!

Giờ Văn còn chả kịp biết đối phương ra đòn thế nào nữa, nó chỉ biết bị dính một cước này bay úp lưng vào tường.

Uỳnh!!

Một nắm đấm đấm nát cả mảng tường. Văn chỉ vừa kịp lách đầu mình qua chỗ khác.

- Tao ghét tất cả lũ chúng mày.

Kẻ đứng trước mặt nó, với gương mặt đỏ lòm đầy máu thịt, khiến nó không tài nào nhận ra nổi Thiên Anh nữa.

- Tao ghét những đứa vô lo vô nghĩ như mày. Ngày ngày tao tới trường học và nhìn thấy một lũ ngu xuẩn. Chúng mày chả biết cái mẹ gì về thế giới xung quanh mình.

Uỳnh!!

Lại một đấm giáng xuống. Văn phải thụp người xuống né tránh.

- Năm tháng tuổi thơ của mày sung sướng gớm nhỉ, Vương Thành Văn? Không mục đích, không ước mơ, không động lực. Mày rảnh rỗi tới mức thích học gì thì học, thích làm gì thì làm, thích đánh ai thì đánh. Mày chả cần quan tâm mọi chuyện xung quanh mày, mày sống với cái thế giới màu hồng của mày như mọi đứa trẻ khác. Vậy thì mày có tư cách gì để đứng ở đây, với tao?

Bốppp!!!!

Lần này trúng. Ngay mặt.

Một đấm giáng xuống.

Đầu nó váng lên. Máu chảy ồ ạt khỏi mũi nó, miệng nó, lỗ tai nó. Nó cảm thấy mọi thứ đều mơ hồ.

- Mày còn chưa sẵn sàng để bước xuống địa ngục với tao.

Địa ngục? Một con quỷ đứng trước mặt nó. Xác chết đầy rẫy khắp nơi. Cả thành phố với hàng ngàn con người gào thét. Và lửa cháy bừng bừng. Bên ngoài kia là bão tố cuồn cuộn.

Còn địa ngục nào ghê sợ hơn địa ngục này chứ nhỉ?

Nhưng mẹ đã kể…

Đúng thế, mẹ nó đã kể, thế giới này vô cùng tươi đẹp.

- Tao khác với chúng mày… - Thiên Anh gằn giọng - Tao khác. Tao xứng đáng có được những thứ tốt đẹp hơn. Và từ tất cả lũ chúng mày, tao sẽ giành lấy những thứ thuộc về tao. Tiền bạc, vị thế, tri thức, sức mạnh… Tao mới là kẻ xứng đáng có được chúng. Tao khác với chúng mày…

- Anh có gì khác với mọi người chứ?

Mở miệng đối với Văn đã là vô cùng đau đớn, nhưng nó vẫn nhấp môi nói ra.

- Tôi ngưỡng mộ anh, bởi vì anh cũng là một người bình thường, giống tôi.

Bốp!!!

Nó co hai chân đạp cho Thiên Anh một cái, đá bay tên này đi.

- Làm người bình thường có gì không tốt chứ?

Nó cố trụ vững đôi chân của mình, thu tay lại chuẩn bị xuất quyền.

Thiên Anh cũng đã bật dậy, hắn co người lao tới.

Xuất quyền!!

Chu Tước Bộ!!

Vừa lúc Văn xuất quyền, Thiên Anh cũng đã né được. Một gối đã thúc lên bụng thằng Văn.

Văn nhận nguyên một gối này, nhưng nó cắn răng. Nó vung một chỏ thẳng vào thái dương đối thủ.

Bốp!!

Một chỏ vừa xuất, tay còn lại đã tiếp một chưởng, tiếp tục vỗ vào thái dương.

Bốp!!

Bangggg!!!

Nhận hai đòn liên tiếp như vậy, Thiên Anh trả đòn bằng một cú đấm vào mặt nó. Văn nghe rõ tiếng răng mình văng ra, đập côm cốp vào họng nó. Nhưng nó cố nhịn đau, hai tay quặp chặt lấy cánh tay của Thiên Anh, nó há miệng cắn một cái.

- Áaaaaaaá!!!!!

Thiên Anh đau đớn vung thằng nhóc văng xuống đất.

Áp sát đối thủ mà chiến đấu, thì Thiên Anh không thể tung ra Bộc Phá Quyền. Bộc Phá Quyền cần có sự phối hợp nhịp nhàng của các bộ phận trên cơ thể. Đây chính là kiến giải của thằng Văn về Bộc Phá Quyền, và chỉ khi vào thực chiến, Thiên Anh mới nhận ra thằng nhóc đã đúng.

Thằng Văn hẳn đã vượt quá giới hạn của nó từ lâu rồi, nhưng nó vẫn kiên quyết gây tổn hại cho đối thủ càng nhiều càng tốt.

Sự điên cuồng này không khác gì hắn, càng khiến hắn khó chịu.

- Mày thì biết cái gì chứ?

Hắn lao tới.

- Mày sinh ra không có bố. Mày cũng lủi thủi một mình không ai làm bạn. Mày cũng không thể hòa nhập với lũ ngu xuẩn xung quanh. Mày cũng giống tao mà thôi! Mày sẽ mãi mãi khác với chúng nó!!

Bốpppp!!!!

Hắn giơ chân sút thằng bé bay thẳng lên trời. Sau đó, hắn nhảy lên, lại một cước, đá thằng bé bay cao hơn nữa.

Rồi Đạp Không Bộ, lại sút nó bay cao hơn.

Thêm một lần Đạp Không Bộ, đá thằng Văn bay thẳng lên trời, văng qua mái vòm đã sụp của Tòa án.

Từ độ cao này, rơi xuống đất, mất lâu hơn 4 giây.

- Mày cũng giống tao, và tao giống mày. Tao hiểu rõ mày điên cuồng ra sao, đáng sợ ra sao. Nên tao không thể để mày sống được nữa.

Trong lúc rơi xuống đất, Thiên Anh đã ngưng tụ Chú Thuật vào nắm tay của mình.

Tung ra Nguyền Rủa Quyền, đánh thằng bé từ khoảng cách xa, tới khi nó rơi xuống đất, sẽ chỉ còn là một bộ xương, hoặc một nắm tro. Như vậy Trần Phương Linh sẽ không thể nào cứu nổi nó nữa.

Nguyền Rủa Quyền!!

Graooooooooo!!!!!!!!!!!

Chú Thuật từ tay Thiên Anh hóa thành những oan hồn lao thẳng tới như muốn nuốt chửng lấy Văn. Bản thân nó cũng cảm nhận được, tình cảnh ngặt nghèo của nó lúc này.

Chết bởi Nguyền Rủa, thật là một cái chết đau đớn…

Đúng lúc này, cơ thể nó rơi vào một trạng thái vô cùng kì lạ.

Thương tích, đau đớn, mệt mỏi, vào giây phút này nó không còn cảm thấy nữa. Có lẽ nó vẫn đang đau đớn và mệt mỏi, nhưng não bộ của nó đã không còn quan tâm tới chuyện đó.

Toàn bộ tâm trí nó bây giờ chỉ tập trung vào một thứ cảm ngộ kì lạ.

Một trạng thái nửa như suy nghĩ, lại nửa như trống rỗng.

Mơ hồ, mà lại rất thực.

Nó cảm thấy chỉ trong một khoảnh khắc hiếm hoi này, nó hội tụ đủ mọi điều kiện nó cần.

Cơ thể nó đang ở vào một trạng thái thoải mái nhất. Toàn bộ cơ bắp, khớp xương, và hô hấp đều đạt tới độ hài hòa chưa từng có.

Nó đang ở trên cao. Đối thủ ở dưới thấp. Trọng lực sẽ trở thành đồng minh của nó.

Nó quay đầu xuống đất, bàn chân đạp thẳng lên trời.

Đạp Không Bộ!

Bình thường nó chưa đủ khí lực để Đạp Không Bộ, nhưng đây là đạp để rơi xuống, trọng lực không còn cản trở nó nữa, mà đã là đồng minh.

Đạp Không Bộ, là để gia tốc thêm cho tốc độ rơi vốn có của mình. Nhưng với Văn, một bước đạp này chính là để gia tốc cho cú đấm của nó.

Giống như đạp một bước chân trên cát, cú đạp này khó khăn hơn, nhưng nó đã cảm nhận được.

Nhịp điệu của không khí.

Bão tố đang nổi.

Bão là mưa và gió. Nó đã ngắm nhìn Thần Phong Thịnh Yến, nó đã quan sát được rất nhiều về gió.

Lần này, nó đạp một bước chân lên ngọn gió, toàn bộ cơ thể hòa cùng nhịp điệu với làn gió.

Nó tung ra một quyền.

Một quyền mạnh nhất mà nó từng làm được. Đấm thẳng vào không khí.

Nó tưởng tượng ra từng đợt sóng triều đang điên cuồng vỗ vào bờ cát.

Tay trái nó tung ra quyền thứ hai.

Nó lại nghĩ tới từng đợt từng đợt sóng xô liên tiếp vào mạn tàu, mạnh tới nỗi có thể nhấn chìm con tàu xuống đáy đại dương.

Tay phải nó vừa thu về, lại tiếp nối một quyền. Ba quyền liên tiếp, cùng đánh vào một điểm, mà vẫn phải duy trì được nhịp điệu cần có.

Ba quyền này, như ba cơn sóng, cộng hưởng với nhau, tạo nên một cơn sóng triều vĩ đại.

Mãn Nguyệt Triều Quyền!

Đưa quyền áp của bản thân đánh xuyên cả không khí!

Quyền áp phá không, mới là đại đạo của Võ học. Những thứ ngoại lại như Âm Ba Quyền, Tam Sắc Quyền, Nguyền Rủa Quyền, chỉ là những thủ thuật vặt vãnh.

Từ cái khoảnh khắc hắn để thằng Văn đánh vào cái bao cát 116kg của mình, tới nay cú đấm ấy đã trở nên đáng sợ thế này. Giống như một guồng quay nhân quả từ từ quay từ lúc nào ta không biết.

Vạn vật trên đời, cứ như đã có Thiên Mệnh sắp đặt.

Quyền áp này đánh tan toàn bộ Chú Thuật từ Nguyền Rủa Quyền của Thiên Anh, phăm phăm xông tới, đánh hắn rơi xuống đất.

- Tôi không khác anh. Anh và tôi, cũng chỉ là những người bình thường mà thôi.

Văn rơi xuống. Nó chẳng còn sức để làm cái gì, cũng không nghĩ ra nên làm cái gì.

Rơi xuống từ độ cao này, là chết chắc.

- Oẳng oẳng!!

Hai bàn chân bấu lấy vai nó, tiếng đập cánh phần phật kéo nó không bị rơi xuống. Là con Cú Chó của Linh.

- Hơ… Cám… ơn… mày…

Văn từ từ hạ cánh xuống đất. Nó chẳng còn chút sức lực nào, đến nhận thức cũng dần chẳng còn nữa. Linh đỡ lấy nó. Cô bé đưa nó ra chỗ Tố Uyên.

- Mẹ… mẹ!!

Tố Uyên rên rỉ một tiếng. Cả người nàng đau đớn vô lực. Mắt nàng vẫn đỏ hoe.

- Mình… mình à…

- Mẹ à! Ta rời khỏi đây thôi! Con sẽ gọi người cứu…

Uỳnh!! Uỳnh!!!

Lửa bùng lên từ Đồ Hình của lão Thụy, nay đã lan ra cháy khắp Tòa án.

- Chạy khỏi đây mau!! - Linh lớn tiếng giục.

- Các con cứ kệ mẹ, mẹ phải ở lại với ba con… Hự!!!

Tố Uyên còn nói dở, Văn đã cho bà một quyền đánh gục.

- Vănnn!!! - Linh bực tức hét lên.

- Chú trọng thời gian. - Nó chỉ nói vậy.

- Aaaarrrrgggghhhhhhh!!!!!!!!!!!

Chợt một tiếng hét rít lên.

Từ trong biển lửa, một dáng người khập khiễng bước ra.

Là Trần Thiên Anh.

Nhìn hắn bây giờ chẳng còn giống một con người nữa, mà như một con quỷ bước ra từ địa ngục.

- Lugen! Lugen! Lugen! Lugen!!!

Hàng loạt chú thuật Lugen phát động trên người hắn. Cơ thể hắn như một con rối tàn tạ đang bị chủ nhân cố gắng vắt kiệt.

- Mày sẽ không bao giờ là người bình thường!! Vương Thành Văn!! Rồi mày cũng sẽ như tao, rồi mày cũng sẽ hiểu! Từ dưới địa ngục, tao sẽ chống mắt lên mà chờ xem!

Hắn bước lên từng bước, ánh mắt hắn sáng quắc hắt lên ánh lửa. Hắn nhìn thấy trước mắt hắn không còn là 3 con người yếu đuối kia, mà lại là bóng hình đầy ám ảnh của cô Vân. Hắn giơ tay gạt đi ảo ảnh ấy, bước tới.

- Trần Phương Linh!! Anh đón em, xuống địa ngục đây!!!

Hắn lao tới. Giờ chẳng còn ai đủ sức để ngăn cản hắn nữa.

Bốppp!!!!

Bỗng nhiên một cú đấm từ đâu giáng xuống, ngay mặt hắn. Một cú đấm thật nặng, và thật chất lượng.

Cú đấm này, là Phùng Huyết Cường đã luyện tập cả năm nay, chỉ để đấm vỡ mặt kẻ đã giết thầy cô của nó.

- Cường, sao mày… ở đây…?

- Em chả biết nữa, đại ca! Em bị chúng nó bắt cóc tới đây, xong em giả chết nãy giờ…

- Đi mau thôi!!

Thằng mập hớt hải chạy tới, vác Tố Uyên trên vai, rồi kéo hai đứa bạn chạy theo.

Linh ngoái đầu lại, nhìn bóng hình thân thuộc ngày nào chìm vào trong biển lửa.

Nghĩa trang thành phố ẩm ướt sau những cơn mưa mùa hạ.

Một ngày cuối tháng 8, ngày cuối cùng của kì nghỉ hè.

Năm học đầu Sơ trung đầu tiên của Văn cứ như vậy mà trôi qua, với đủ những chuyện mà nó chẳng bao giờ muốn nhớ lại.

Linh đứng đó, trước bốn bia mộ.

Một của Trần Thịnh.

Hai của vợ chồng Trần Thái.

Một của Trần Thiên Anh.

Văn lặng lẽ bước tới. Đôi giày của nó lấm lem đất ẩm, đạp qua những nhành cỏ ướt đẫm, phát ra tiếng lạo xạo.

Linh không quay đầu lại. Một tháng qua, cô bạn đã gầy đi thật nhiều.

Chỉ trong một ngày, cô nàng tiểu thư vô lo vô nghĩ ngày nào, giờ đã mất đi rất nhiều thứ.

Nó không biết cảm xúc trong Linh lúc này ra sao. Nó muốn thử thấu hiểu, mà thật khó khăn.

Nó bước tới sau cô bé.

- Mình… đã từng thích anh Thiên Anh. - Linh chợt nói - Ngày bé, mình còn từng nghĩ rằng mình có thể làm vợ anh ấy…

- Ừm.

- Bạn biết, thích… là như thế nào chứ?

- Không.

Một thoáng im lặng. Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua. Cơn gió se se lạnh của mùa thu.

- Chiều nay, mình và mẹ sẽ dọn về Long Thành. Mình sẽ ở với ông ngoại. Ông còn nói rất muốn mình dẫn ông đi ăn bánh rán. Vì ông không nhớ quán bánh rán mà hai ông cháu từng ăn ở đâu.

- Ừm.

- Từ giờ mình sẽ mang họ Phạm rồi. Sẽ là Phạm Phương Linh. Và rất có thể mình sẽ không trở về Hải Thành nữa.

- Tại sao?

Linh không trả lời. Sau những gì đã diễn ra ở nơi đây, liệu cô bé còn có muốn trở về nữa hay không?

- Từ giờ mình sẽ không còn học cùng bạn nữa. Bạn đừng gây chuyện với ai, nhưng cũng đừng để ai bắt nạt nhé?

- Ừm.

- Hứa nhé?

- Mình hứa.

- Nhớ học hành thật chăm chỉ, và ngoan với cô Thanh nhé?

- Ừm.

Lại là một thoáng im lặng. Cơn gió cuối hạ thổi bay những lọn tóc của Linh, phất phơ trước mặt Văn. Một mùi hương như xa như gần.

- Mình xin lỗi. - Văn chợt nói.

- Vì sao?

- Vì mình đã không tới kịp. Đáng ra mình có thể cứu được ba bạn. Mình cũng có thể phát hiện ra anh Thiên Anh là hung thủ ngay khi cô Vân bị giết. Mình đã có thể…

- Bạn đang suy nghĩ theo kiểu bản thân có thể làm được mọi thứ đó sao? Đó là kiểu suy nghĩ rất ngạo mạn đó.

- Thật sao?

- Đúng vậy. Đừng đặt quá nhiều trách nhiệm lên bản thân mình như vậy. Anh Thiên Anh… cũng chỉ vì…

Gió lại thổi.

- Bạn sẽ đến thăm mình chứ? - Chợt Linh quay người lại, nhìn thẳng vào mắt nó.

- Đến thăm? Ở đâu?

- Long Thành.

- Nhưng làm sao để mình tới đó?

- Đi thi học sinh giỏi chẳng hạn? Hoặc lên đó học Đại học? Hoặc đơn giản làm tìm cơ hội lên đó chơi. Thiếu gì cách! - Linh phùng má.

- Nếu có cơ hội, mình sẽ tới đó tìm bạn.

- Nếu có cơ hội? Phải là nhất định sẽ đến! - Linh trợn mắt.

- Nhất định sẽ đến.

- Hứa chứ?

- Hứa.

Cô bé cởi vòng dây đang đeo trên cổ, buộc lên cổ nó.

- Khi nào bạn tới Long Thành, hãy tìm Phạm thị, đưa chiếc vòng cổ này cho người ta, họ sẽ biết bạn là bạn của mình.

- Ừm.

- Cái vòng này rất quan trọng với mình đó. Nhớ trả lại cho mình đấy!

- Ừm.

- Nhưng…

- Nhưng sao?

- Nếu sau này mình và bạn không còn gặp nhau nữa, bạn cứ giữ lấy nó cũng được…

Hai mắt Linh chợt ướt nhòe. Không kịp đợi nó trả lời, cô bé đã quay đầu chạy đi.

- Khoan đã! - Nó gọi với theo.

- Sao? - Linh quay đầu lại.

- Mẹ mình có số điện thoại của bạn mà. Bọn mình có thể gọi điện thoại cho nhau.

- Tất nhiên là phải vậy rồi! - Linh lè lưỡi. - Bộ ông không còn gì khác để nói sao?

Không còn gì khác để nói? Nó cũng có điều gì muốn nói, nhưng lại nghĩ mãi không ra đó là gì. Thứ cảm xúc trong lòng nó lúc này là gì? Nó không biết nữa. Nó còn quá nhỏ để biết, hay quá khô khan để biết, nó cũng chả biết nữa.

- Mình sẽ không thay đổi. - Nó nói.

- Sao? - Linh có chút không hiểu.

- Mình sẽ không như anh Thiên Anh. Mình cũng sẽ không ngạo mạn. Mình không phải kẻ tự mình làm được mọi thứ. Nếu không có bạn, mình đã không bao giờ vào được Sơ trung. Không có thằng Cường, mình đã không sống sót tới bây giờ. Không có anh Quang, bác Itou, anh Long, chị Nguyệt, anh Phong, anh Vinh… Không có họ, mình đã không thể nào… ừm…

- Đi xa tới vậy? - Ăn nói văn vẻ thì Văn không có cửa với Linh.

- Ừm, đi xa tới vậy.

- Vậy hứa với mình, khi gặp lại, chúng mình sẽ không thay đổi nhé.

- Mình hứa.
Ai mà biết, ngày gặp lại, mọi thứ sẽ thay đổi ra sao?

Một lời hứa của hai đứa trẻ.

Một ngày cuối hè.
Itou Takezawa tới tạm biệt mọi người. Hắn cùng hôn phu Takaki bắt máy bay về nước. Nghe nói qua cửa Hải quan còn cần tới Quang giúp đỡ. Ngày nay cái tên Itou Takezawa đã trở thành trọng phạm của Đại Nam, và là con nợ bị săn lùng của Phú Sơn. Nghe đâu hắn đã đổi một cái tên khác.

Trước khi đi, Văn gửi cho hắn một cái thẻ tiết kiệm.

- Cái gì đây?

- Tiền cháu bán thương hiệu cho chú Trần Thịnh. Hiện giờ cháu cũng không cần tiền, bác cần nó hơn cháu.

Takezawa vỗ đầu nó. Hắn xách kiếm trên vai, quay người đi.
Anh Quang cũng tạm biệt Hải Thành. Nhà hàng này giao lại cho mẹ nó quản lý.

- Anh có công to việc nhớn ở Long Thành.

Xa anh Quang cũng thật là buồn.

Hai anh em trước lúc tạm biệt chẳng tâm sự tỉ tê như mấy bà phụ nữ, chỉ giơ nắm tay ra chạm vào nhau.

- Luôn nhớ cho anh, Cường giả đích thực là thế nào nhé.

- Vâng.

Quang khoác lên chiếc áo khoác đen, và ra đi trong một đêm tối.

Hắn vẫn luôn như vậy, biến mất trong màn đêm mịt mùng.
Cầm Dạ Nguyệt sau khi tốt nghiệp, đã rời khỏi Hải Thành. Chị ta đi đâu, chẳng ai rõ.

Nhưng Văn biết chị Nguyệt đi đâu, vì nó đã hỏi Lý Thanh Long.

Thanh Long giờ đã bắt đầu tiếp quản Lý gia, và tiếp tục nuôi dạy những con Hung thú mới.

Trong những mối làm ăn lớn nhất của Lý Thanh Long, nay lại có thêm Cầm Dạ Nguyệt.

- Nay “mụ” ấy đi rồi, anh mới dám kể với mày. Mèn đét ơi! Sao trên đời lại có con mụ ti tiện xấu tính thù dai tới vậy? Mà sau này gặp lại “mụ” ta nhớ cẩn thận, có khi lúc đấy “mụ” đã càn quét cả thế giới rồi!

Văn chỉ nhún vai cười.
Mẹ hôm nay vừa đi nhuộm tóc về. Nó hỏi tại sao, mẹ chỉ bảo đổi mới một chút cho đỡ nhàm chán. Những sợi tóc bạc chẳng còn trên đầu mẹ nữa, làm nó bớt đi nỗi bứt rứt năm nào.

Đến giờ, nó vẫn nghĩ, tóc mẹ bạc là vì vất vả nuôi nó ăn học.
Năm học mới chuẩn bị bắt đầu. Và Văn phải biến cái lời nói dối của nó thành hiện thực: đăng kí vào Câu lạc bộ Kinh doanh.

Hắc Long tan rã. Nhà 3E giờ mới thật sự chẳng còn ai ra vào nữa. Nó sẽ phải quét dọn lại đôi chút đây.

- Nhóc, mua tò he chứ?

Bất chợt trên đường, nó lại gặp chú bán tò he năm ngoái.

- Cháu cứ tưởng chú đã đi du hành thật xa rồi?

- Du hành, không nhất thiết phải xa hay gần. Nhưng sắp tới, có thể ta sẽ đi tới nửa kia của thế giới. Sẽ là một hành trình dài đây. Trước khi chia tay, ta tặng cháu một con tò he khác vậy.

Nói rồi, ông chú lấy ra một cây tò he kì lạ, với những vòng tròn xoay quanh như vệ tinh.

- Cái gì thế ạ?

- Thiên Mệnh.

- Thiên Mệnh trông như thế này ấy ạ?

- Nào có ai biết Thiên Mệnh trông ra làm sao, vì ai nhìn thấy nó rồi đều phải bị mù lòa.

- Vậy chú cũng đã nhìn thấy Thiên Mệnh nên mới bị mù?

- Đúng vậy.

- Vậy tại sao ai ai cũng muốn nhìn thấy Thiên Mệnh thế ạ?

- Ai biết… Có lẽ vì tất cả mọi người đều mù quáng.

Văn nghiêng đầu nhìn cây tò he.

- Cháu vẫn không hiểu ý nghĩa của cây tò he này.

- Thiên Mệnh là một sự ngưng tụ. Nó ngưng tụ những Mệnh Vận xung quanh phải quay theo. Nó là trung tâm, mà cũng chẳng là gì cả. Những Mệnh Vận xung quanh cứ hợp rồi tan, cứ tan rồi hợp, giống như cuộc đời con người, có chia ly, rồi lại có hội ngộ.

Văn chợt nhìn thấy đặt dưới chân ông chú một cái điện thoại, sao giống hệt cái điện thoại của mẹ nó…

- Cái điện thoại này mẹ cháu làm rơi ngoài trời mưa. Ta cầm thử đi các cửa hàng để sửa mà không được. E là mất hết danh bạ rồi…

Văn cầm cái điện thoại lên bấm thử. Mặt nó tiu nghỉu.

- Số điện thoại của Linh được lưu trong này…

- Chà, vậy thì chịu rồi. Nhưng Thiên Mệnh chính là như vậy, hợp rồi tan, tan rồi hợp…
Văn đút chiếc điện thoại vào túi quần. Nó cho cây tò he vào ngăn bên của cái cặp. Nó xách cặp lên vai, chào tạm biệt ông chú.

Mọi người đều đã đi rồi. Nó lại như một năm trước, một mình trên con đường đi học. Nhưng có nhiều thứ đã đổi thay, nhiều điều vẫn vậy.

Nó lại tiếp tục bước tiếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status