Thiên mệnh khả biến

Chương 41: Khuyết Nguyệt Triều Quyền


- Ăn gian!

Linh ngay lập tức hô lên. Cô bé chạy tới chỗ thằng Văn.

- Ăn gian gì chứ?

- Nữ Ma Thần của tôi, cô em nói thế có vẻ hơi ngây thơ quá?

- Không phải lại là âm mưu đấy chứ? Để nó giả vờ thua khiến Cường huynh đệ chủ quan đấy chứ?

- Cường huynh đệ, quả nhiên đa mưu túc trí!



Đám công tử nhà cái quang quác cái miệng lên cãi lại. Chúng nó đang hả hê trong lòng.

Đám đông bên này cũng không vừa.

- Má. Một còn chưa hô xong đã lao vào đánh người ta rồi?

- Quá đê tiện rồi. Này thằng mập, ta nói cho mà biết, Bà chúa nhà chúng ta ghét nhất là lũ đê tiện biết không?

- Thôi im đi ba. Bà chúa chúng ta vốn là rất thích đê tiện đấy. Nhưng đê tiện kiểu này quá lộ liễu rồi, quá đáng khinh!

- Đúng vậy, đê tiện cũng phải có nghệ thuật. Đồ hữu dũng vô mưu. Xuống đi! Nhận thua đi!



Linh hai mắt đỏ hoe, quay lên nhìn Cường.

- Bạn Cường, bạn cùng lớp với nhau sao bạn nặng tay vậy? Vậy mà mình cứ nghĩ tốt về bạn. Hoá ra, bạn hèn như vậy!

Một câu này, hơn ngàn cơn bão tuyết. Thằng Cường cũng có chút hối hận rồi, lúc nãy nó quá xúc động muốn thể hiện bản thân. Nhưng lỡ may, nó đánh chết thằng Văn thật, thì phải làm sao? Quả này to chuyện rồi. Đến nữ thần cũng hận nó.

Toàn nhà thi đấu ồn ào.

Tiếng ồn ào không rõ rệt nữa, hoà vào nhau. Như những tiếng sóng biển.

Tai Văn văng vẳng tiếng sóng biển vỗ bờ. Nó nhớ lại, từng cơn sóng, từng cơn gió, từng bước chân trên cát.

Nó nhớ tới, những cơn sóng dữ dội đánh ầm ầm vào bờ đá mỗi buổi tối. Khuyết Nguyệt Triều!

Nó nhớ tới cú đánh vừa rồi của thằng Cường.

Nó nhận thấy, so với Khuyết Nguyệt Triều, chả là gì hết.

Nó đứng dậy, như những lần nó bị sóng đánh té sấp mặt, nó tìm cách ngoi lên. Một bước chân, giẫm mạnh về phía trước. Ta phải ngoi lên. Miệng nó mằn mặn. Nó mở mắt ra. Không phải là mặt nước, đứng trước nó, là thằng Cường, là đối thủ của nó.

Vạn lại câu tĩnh.

Rồi âm thanh vỡ oà.

“Thú cưng đứng dậy rồi!”

“Cố lên, thú cưng!”

“Đánh bay thằng mập đê tiện ấy đi!”

“Đúng thế, dạy cho nó biết thế nào mới là nghệ thuật đê tiện đi!”

- Văn! Bạn chảy máu kìa!

Linh rơm rớm nước mắt, cười rạng rỡ, cô bé rút khăn mùi xoa đưa cho nó. Văn cảm thấy mũi và miệng mình ươn ướt, nhưng nó từ chối. Trong đầu nó hiện giờ chỉ có một suy nghĩ mà thôi.

Nó khuỵu chân phải xuống, đưa chân trái lên, giơ tay thủ thế. Mắt nhìn thẳng. Tay trái nó đưa ra vẫy thằng Cường.

Lại đây.

Thằng Cường nhanh chóng chuyển từ hối hận sang phẫn nộ. Bị dư luận chửi bới như vậy, ai mà chịu nổi. Lại thêm nụ cười vui vẻ của Linh lúc nãy đối với thằng Văn, làm trong lòng nó ngổn ngang trăm mối.

Nó bình bịch lao tới. Từng ngấn mỡ trên người nó nảy tưng tưng. Sàn sân đấu rung chuyển dưới bước chân nó. Nắm tay to phạc của nó giơ lên cao.

Văn nhìn thằng Cường lao tới, như một con thú khổng lồ chồm lên người nó. Lần này, nó đã cảm nhận rõ ràng hơn khí thế của đối phương. Đừng nói là Khuyết Nguyệt Triều, dù là so với những đợt sóng biển yếu ớt mỗi sáng, cũng không bằng!

Nó hít sâu, chân trái bước lên, nắm tay đưa ra, tạo thành một đường xoắn ốc.

Nắm đấm của thằng Cường cũng bắt đầu giáng xuống.

Nắm tay Văn chỉ còn cách bụng thằng Cường một chút mà thôi. Đúng lúc này, nó thở mạnh.

Từ chân phải kéo lên tới tay phải, toàn bộ vị trí: Ức chân, gót chân, gân chân, bắp chân, đầu gối, mông, hông, eo, lưng, mạn sườn, bả vai, bắp tay, khuỷu tay, cẳng tay, cổ tay, và cuối cùng là nắm đấm, trong cùng một khoảnh khắc này, phát lực!

Toàn bộ sức mạnh mà cơ thể nó có thể cung cấp!

Trong khoảnh khắc này, thứ thằng Cường nhìn thấy, không còn là thằng Văn gầy gò ốm yếu nữa, mà là một cơn sóng triều dữ dội đang ập về phía nó.

- A!

Cô Vân đã đi coi thi từ sáng, chưa trở về. Thiên Anh đang ngồi một mình trong phòng, nghiên cứu tài liệu về Chú Thuật. Hắn sực nhớ ra điều gì.

“Cái bao cát hôm qua, hình như mình vẫn để ở mức 116kg nhỉ? Đánh bay cả bao cát 116kg, mà thằng bé mới chỉ 11 tuổi.

Mà thôi, hi vọng là không có án mạng”.
Bốp! Bang! Toác! Phập! Uỳnh! Hự!...!!

Hàng loạt âm thanh vang lên gần như đồng thời, làm người ta trong giây lát khó có thể phân biệt nổi.

Có những người nhắm tịt mắt lại vì giật mình. Khi mở ra, đã thấy trên võ đài, chỉ còn lại thằng Văn đang giữ tư thế đấm. Tay nó run lên bần bật.

Ở góc đối diện, sợi dây bao võ đài đã đứt toác. Phía sau, đám nhà cái ngã dúi dụi. Có thể thấy thằng Cường mập mạp nằm đè lên cả đám. Nó cố đứng dậy, biểu tình kinh hoảng, nhìn về phía thằng Văn.

- Mày... mày...!!

Nó thấy bụng mình lành lạnh. Khi nhìn xuống, nó thấy áo của mình bị đã rách toác. Hộ giáp cấp 5 bố nó cho, vốn cả học sinh Cao trung cũng phá không nổi, cũng đã thủng một lỗ to đùng. Bụng nó quặn lại.

- Oẹ!

Toàn bộ đồ ăn ban trưa, theo nhau xổ ra ngoài.

- Oẹ! Oẹ! Oẹ!

Tiếng nôn khiến đám đông nhăn mặt, không dám nhìn. Sau khi xổ hết cả dịch vị dạ dày ra ngoài, thằng Cường không còn sức lực nữa, ngã lăn xuống đất.

- Bị sao rồi? Bị sao rồi?

Thầy Kiên ngay lập tức chạy tới.

- Không sao cả! Chỉ bị ngất xỉu thôi!

Đám đông ồn ào. Phía này la ó, phía kia hò reo.

- Chỉ một quyền!

- Chỉ một quyền đánh bay khỏi võ đài!

- Thú cưng vô địch!

Thằng Văn ngơ ngác đứng trên võ đài. Nó nhìn vào nắm tay mình. Thắng rồi sao? Một tháng qua luyện tập, chỉ vì một đấm này sao. Dù rằng đây chính là mục đích ban đầu của nó, nó chịu bao nhiêu gian khổ cũng là để đạt được một đấm này. Nhưng khi đạt được rồi, nó vẫn cảm thấy một cảm xúc chưa từng có trong đời. Mãn nguyện.

“Mẹ nói đúng. nỗ lực không ngừng là sẽ đạt được tất cả”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status