Thiên mệnh khả biến

Chương 580: Viễn chinh



Mọi chuyện đều bắt đầu từ cái ngày đó. Vương Vũ Hoành rít một hơi dài.

Tuyết lại rơi. Đã 16 năm rồi, Long Thành mới lại có tuyết rơi.

Có lẽ, về tới phương Nam, tiết trời sẽ ấm lên đôi chút.

Hắn dập điếu thuốc vào gạt tàn. Thời điểm này, hẳn là phù hợp. Hắn mở cửa phòng, bước theo hành lang, vào thang máy dành riêng cho hắn, rồi bấm nút.

Cửa mở. Hắn bước vào một nhà xưởng rộng lớn. Tất cả mọi người đang làm việc đều ngừng tay cúi chào hắn. Hắn vẫy tay ra hiệu miễn lễ, rồi theo cầu thang bước xuống. Một nhân viên quản lý đi theo hắn.

Nhà xưởng này chiếm trọn 1 tầng trong Đế Vương Cung. Nơi đây có nhiệm vụ bảo quản binh khí cho Hoàng gia, đồng thời nghiên cứu, phát triển và ứng dụng những cải tiến mới. Nơi đây không chỉ cất vũ khí cho riêng Vương Vũ Hoành, mà cả Vương Tuyết Trinh và các vị tướng quân khác. Mỗi người đều có một kho bảo dưỡng riêng, phòng trường hợp cần tới.

Vương Vũ Hoành đi thẳng tới nhà kho lớn nhất nằm ở chính giữa, cũng là nhà kho của riêng hắn. Hắn giơ bàn tay lên hệ thống bảo mật. Một giây sau, cửa mở. Hắn bước vào. Nhân viên kia cũng theo chân hắn bước vào.

- Thưa ngài, Chí Tôn Hộ giáp quý này tái chế được 6 bản, đã áp dụng cải tiến trên 5 bản. Sau đó, phòng đánh giá chọn ra 3 phương án tối ưu nhất…

Vũ Hoành phất tay.

- Không cần. Ta đã đọc hết trong báo cáo rồi. Lần này đưa ta phiên bản số 2 đi.

- Vâng!

Nói rồi, nhân viên ấy dùng bàn tay ra một dấu hiệu gì đó. Cảm biến nhận diện dấu hiệu trên bàn tay, tự động đưa ra một bộ giáp. Khi Vương Vũ Hoành tiến đến, bộ giáp cứ thế áp vào người hắn, rồi dần dần nhập vào bộ quần áo hắn đang mặc, cho tới lúc không còn dấu vết.

- 612 kg. – Vương Vũ Hoành tự cảm nhận sức nặng mà bộ giáp mang tới, gật gù – Nhẹ hơn trước khá đáng kể.

Chí Tôn Hộ giáp, là một Cực Phẩm Bảo vật có công dụng đáng giá gấp vài chục lần những Cực Phẩm Bảo vật thông thường, nhưng phải trả một cái giá, chính là sức nặng ghê gớm và sự đòi hỏi Khí lực cực lớn, không phải ai cũng có thể sử dụng.

Một Chí Tôn Hộ giáp nguyên bản, nặng tới 1 tấn. Bù lại, nó có khả năng tạo ra trường phòng ngự đánh bật mọi loại sóng, bao gồm cả công kích sóng âm, laser, pháo trọng trường, pháp thuật, vân vân. Nhưng ưu việt hơn Thanh Long Hộ giáp, trường phòng ngự của Chí Tôn Hộ giáp còn có thể nén lấy Khí lực của người sử dụng, tạo nên một màng bảo vệ vật lý tương đương một bức tường thành.

Ngoài chức năng phòng thủ, Chí Tôn Hộ giáp còn hỗ trợ khả năng tấn công, có thể tùy ý khuếch tán hoặc ngưng tụ Khí lực, cường hóa nhiều loại chiêu thức.

Nếu không phải Chí Tôn Cường giả, thực sự không có cách nào sử dụng được bộ giáp này để tạo ra một hiệu quả nhất định, chứ đừng nói tới phát huy hết khả năng của nó.

So với Chí Tôn Hộ giáp, Thanh Long Hộ giáp là một loại giáp cấp 12, nặng 210 kg, so trong các loại giáp cùng cấp bậc vốn đã là siêu siêu nặng, nhưng so với đẳng cấp Chí Tôn, cũng không hề đáng kể. Lại có được khả năng phòng hộ trước công kích phi vật lý, đương nhiên cũng vô cùng đắt giá.

Hiện giờ đã không còn như 3 năm trước nữa. Vương Vũ Hoành đã 13 bằng Tiến sĩ, Khí lực cũng dồi dạo gấp bội, không còn phải dùng tới chiêu bài mặc Thanh Long Hộ Giáp bay mấy ngàn cây số đi viễn chinh nữa. Một bộ Chí Tôn Hộ giáp được cải tiến nhẹ hơn như thế này là đã đủ.

Còn về vũ khí, hắn cũng không thường sử dụng vũ khí trong đa số trường hợp. Không phải vì Đế Vương Cung thiếu thốn vũ khí, mà vì Đại Nam vốn dĩ lấy Võ học làm gốc, toàn bộ cơ thể cũng đã là vũ khí, lên tới đẳng cấp Chí Tôn, tự mình tạo nên vũ khí cũng đã quá đủ dùng.

Nhưng lần này, có lẽ là một ngoại lệ.

Hắn cứ thế bước tới hết căn phòng, nơi đặt một buồng chứa kiên cố.

- Trảm Không, vẫn chưa nghiên cứu ra được chút gì à? – Dù đã đọc báo cáo từ phòng nghiên cứu và phát triển, lần này hắn vẫn đích thân hỏi lại.

- Thưa, chưa có hướng tiếp cận nào khả dĩ.

Nơi đây đã quy tụ rất nhiều Sáng Chế Gia tầm quốc gia rồi, mà trong 3 năm cũng không thể giải mã thứ vũ khí hình thù quái lạ này. Ai cũng nói, nếu không tính tới thứ sức mạnh khủng khiếp mà nó gây ra trong tay Vương Vũ Hoành, thì thứ đồ vật này trơ trơ không khác gì một tảng đá.

Vương Vũ Hoành giơ bàn tay đặt lên buồng chứa. Cánh cửa buồng chứa mở ra. Một luồng khí mờ túa ra ngoài. Khi lớp khí ấy tan đi, một thanh kiếm lưỡi cong kì quái, toàn thân vàng óng, đính nạm nhiều loại đá quý xuất hiện trong bàn tay hắn.

Vũ Hoành đeo thanh kiếm vào sau lưng. Từ trên áo hắn xuất hiện những móc treo giữ chặt lấy thanh kiếm. Đồng thời, bộ quần áo hắn đang mặc cũng tự động thít chặt lại, gọn gàng thanh thoát hơn.

- Thưa, có cần chuẩn bị phi cơ không ạ?

Nhân viên kia kính cẩn cúi đầu.

- Không cần. Trong vòng 2 tiếng tới, cứ giữ bí mật chuyện này cho ta. Báo với bộ phận kiểm soát không lưu, mở màng phòng hộ nhé.

Người nhân viên gật đầu vâng lời.

Từ trên trần căn phòng, một lối thông thẳng lên trên được mở ra. Vương Vũ Hoành hít một hơi thật sâu, rồi nhún người, đạp một chân bay thẳng lên trên.

Lời nhắn nhủ của Elena 16 năm về trước, tới Đệ Nhị Tháp gặp Man’Noerr. Giờ là lúc thực hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status