Thiên quan tứ phúc (Quan trời ban phúc)

Chương 128


Nhìn vẻ mặt của Hoa Thành, hình như mắt phải đang quặn đau từng cơn, khó bề chịu nổi. Tạ Liên lập tức chạy tới giật lại, hỏi: "Đệ sao thế?"

Khóe miệng Hoa Thành khẽ mấp máy, lại cố nhịn không đáp lời, con mắt màu bạc trên chuôi đao Ách Mệnh mở to, con ngươi chuyển động dữ dội. Mu bàn tay của Hoa Thành đặt trên bàn thờ cũng hằn đầy gân xanh, trông như muốn hất văng nó đi. Tạ Liên vươn tay muốn chạm vào hắn, Hoa Thành lại gằn giọng quát lên: "Đừng qua đây!"

Động tác của Tạ Liên khựng lại, Hoa Thành cố nhẫn nhịn: "...Điện hạ, huynh, mau rời xa ta đi. Có lẽ ta..."

Tạ Liên sốt ruột: "Đệ thế này bảo ta làm sao đi đây?!"

Hoa Thành nói với giọng hơi hờn giận: "Nếu huynh còn ở lại đây ta sẽ...!"

Bên ngoài Thiên Đăng quán truyền đến tiếng quỷ khóc sói tru mỗi lúc một lớn, đám quỷ lăn lóc đầy đường cái chợ Quỷ, lạy trời khóc đất, ôm đầu hú hét, trông như đầu cũng đau như búa bổ, chết không bằng sống. Thích Dung đang chạy thục mạng đằng trước, đơn giản vì gã nhập vào cơ thể người sống, tuy thân xác này làm pháp lực của gã yếu đi một bậc, nhưng lại tạo thành lá chắn giảm bớt sự công kích nhắm vào xác quỷ, nhờ vậy gã vẫn còn miễn cưỡng tung tăng được, bèn chớp lấy thời cơ tranh thủ bỏ trốn. Mấy nữ quỷ đang bế Cốc Tử cũng ngã nhào dưới đất ái ái úi úi than đau đầu, chẳng cất nổi điệu hát ru dân gian. Cốc Tử mơ mơ màng màng tỉnh giấc, đúng lúc nhìn thấy Thích Dung vắt giò lên cổ chạy như điên, nó hớt hải bò dậy đuổi theo, kêu lớn: "Cha! Cha! Chờ con với!"

Thích Dung vừa chạy vừa quay đầu trợn mắt le lưỡi, nói: "Lêu lêu lêu lêu la la la la, con trai ngoan, cha đi nhá! Há há há há há há há há há!

Cốc Tử vẫn sải cặp chân ngắn ngủn đuổi theo sau, thấy Thích Dung càng chạy càng xa thì "oa" một tiếng òa khóc: "Cha ơi! Cha đừng không cần con mà. Cha ơi, đưa con theo với!"

Thích Dung phun phèo phèo: "Biến đi! Biến đi! Đừng dí theo ta! Cái đồ của nợ!"

Gã phun một bãi nước miếng văng thật xa, trúng ngay trán Cốc Tử, làm nó bật ngửa ra sau, ngồi phịch dưới đất khóc nức nở, khóc nghe nẫu hết cả ruột. Tạ Liên chẳng nghe nổi nữa, lao ra khỏi Thiên Đăng quán, tức giận quát: "Thích Dung!"

Nhác thấy Tạ Liên chặn đằng trước, Thích Dung bị dọa cho hối hả chạy trở về, tiện tay túm lấy Cốc Tử ngồi dưới đất, mắng: "Huynh đừng tới đây! Huynh mà tới đây là ta cắn nát sọ thằng con ghẻ này cho huynh xem liền đó!!! Con trai ngoan, con muốn làm lương thực cho cha con hả, thiệt hiếu thảo quá mà! Bữa nào cha nấu con lên, thích kho hay hấp tùy con chọn, há há há há há há há há há!"

Tạ Liên làm gì sợ gã, đang định nhấc chân đuổi theo, lại nghe phía sau vang rầm rầm, ra là Hoa Thành đã gạt phăng giá bút và nghiên mực trên bàn xuống đất, có vẻ sắp nổi cơn thịnh nộ. Cực chẳng đã, Tạ Liên chẳng còn thời gian lo chuyện Thích Dung nữa, xoay người lại gọi: "Tam Lang..."

Đột nhiên, Hoa Thành ôm chầm lấy y, giọng run rẩy: "Ta nói dối. Đừng đi mà."

"..." Tạ Liên đơ như khúc gỗ trong vòng tay hắn, hỏi: "Tam Lang? Đệ nhận ra ta là ai không?"

Dường như tâm trí của Hoa Thành đã mất tỉnh táo, hoàn toàn không nhận ra ai đang đứng trước mặt, chỉ ôm siết lấy Tạ Liên, thều thào lặp đi lặp lại: "...Ta nói dối. Đừng đi mà."

Tạ Liên trợn tròn mắt. Ngoài Thiên Đăng quán truyền đến tiếng cười đắc ý của Thích Dung và tiếng khóc nức nở của Cốc Tử, Thích Dung chửi rủa: "Hà hà! Chó Hoa Thành! Ai bảo mày suốt ngày khinh thường bố! Ai bảo mày suốt ngày bày đặt ra vẻ tài ba! Quả báo trước mắt chứ gì nữa! Ngã sấp mặt đi!"

Đám quỷ đang gào rống thảm thiết ngoài đường cũng chẳng còn hơi sức, nhưng vẫn gân cổ lên mắng: "Thanh Quỷ! Cái thứ đồng nát rác rưởi nhà ngươi có tư cách gì mạt sát thành chủ của bọn ta?!"

Nghe tiếng ồn ã náo động của người ngoài, Hoa Thành có vẻ giận dữ lạ thường, giơ tay toan đánh bay cả lũ. Tạ Liên vội vàng trở tay ôm chặt Hoa Thành, ghìm đôi tay kia lại, dịu giọng dỗ dành: "Được rồi, được rồi. Ta không đi đâu hết, ta sẽ không rời xa đệ." Đoạn nhấc tay lên, làm cửa chính của Thiên Đăng quán tự động khép lại, để Thích Dung khỏi thừa cơ nhảy vào trong tình hình thế này, cuối cùng giương giọng gọi với ra bên ngoài: "Muốn cút thì cút lẹ đi, chẳng dư hơi để ý ngươi đâu! Còn không cút coi chừng...!"

Nào ngờ Hoa Thành chỉ ôm thôi vẫn chưa đủ, còn thô bạo đẩy Tạ Liên ngã lên bàn ngọc. Phen này hay rồi, giấy mực nghiên bút vương vãi đầy đất. Trong lúc giãy giụa, tay Tạ Liên quệt phải đĩa chu sa trên bàn, trây đầy vết mực đỏ thắm lên giấy, khiến hai chữ "núi Vu" giữa câu "Trừ núi Vu ra chẳng có mây" trong bài Ly Tư dính phải vệt đỏ diễm lệ ướt át, vô cớ thêm phần lả lơi. Tạ Liên ú ớ: "Tam..."

Lời còn chưa trọn, Hoa Thành đã ghì chặt vai y, hôn xuống.

Dĩ nhiên Thích Dung cũng nghe được tiếng động mờ ám, bèn cười hô hố: "Thái tử biểu ca, huynh phải cẩn thận á nha! Bây giờ chó Hoa Thành chắc chắn y chang đồ chó điên, bạ đâu cắn đó! Để ông đây ra ngoài tuyên truyền giùm các ngươi, lũ hòa thượng đạo sĩ có thù với chó Hoa Thành nhiều lắm, thừa dịp này tranh thủ tìm hắn tính sổ đi! Há há há há há há..." Giọng cười của gã xa dần, kéo theo nỗi hoang mang trong lòng Tạ Liên. Ngộ nhỡ Thích Dung gọi đám pháp sư đạo sĩ lúc xưa Hoa Thành từng đắc tội đến thật, thừa lúc đám quỷ gặp nguy, với tình thế trước mắt, dân chúng chợ Quỷ làm sao yên thân cho được?

Tiếc rằng Hoa Thành chẳng chừa cho y thời gian để cân nhắc điều này. Rõ ràng không phải người sống, không có thân nhiệt, thế mà cơ thể Hoa Thành lúc này lại nóng bỏng đến lạ, hệt như đang sốt cao. Đôi môi hai người quyện chặt vào nhau, Tạ Liên bị buộc phải đón nhận luồng sóng nhiệt cuộn trào dữ đội từ phía Hoa Thành, đôi tay vốn đang đẩy ra giờ lại nắm chặt vai áo đỏ của đối phương.

Hẳn do pháp lực của Hoa Thành quá mạnh mẽ, trút đến nỗi toàn bộ yết hầu lẫn lồng ngực đến khoang bụng của Tạ Liên đều căng đầy, khó chịu vô cùng. Tạ Liên cảm thấy nếu bị buộc phải nhận tiếp như thế, toàn thân mình sẽ bị thứ mà Hoa Thành cưỡng ép truyền qua chọc thông mất, y bèn cắn răng, cố gắng tung ra một chưởng. Tuy đã tung một chưởng, nhưng y làm sao nỡ xuống tay với Hoa Thành, vì thế cũng chỉ đánh vào bả vai, cú này không nhẹ cũng chẳng nặng. Hoa Thành dùng sức siết chặt cổ tay y, đè y xuống hòng tiếp tục phát tiết.

Cứ theo đà này thì không được rồi. Lần này Tạ Liên dùng cả hai tay, cố gắng đẩy Hoa Thành ra, chạy trối chết đến bên bàn thờ, thở hổn hển từng hơi. Hoa Thành lại tiếp tục sấn tới, đè y xuống bàn thờ, hai mắt đỏ ngầu. Tạ Liên gọi: "Tam Lang!"

"..."

Dường như giọng nói của y nổi chút tác dụng, Hoa Thành ngắm nhìn gương mặt y thật lâu, thế rồi đột nhiên ôm chặt lấy y.

Thấy Hoa Thành nghe lời, không cố trút pháp lực vào người mình nữa, Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, nhưng ôm một lát chợt phát hiện pháp lực trong cơ thể Hoa Thành đang chạy loạn. Hèn gì Hoa Thành cứ túm được mình là hôn, pháp lực dâng trào cuồng loạn như thế, nói sao cũng phải tìm một cửa xả để trút hết. Nếu muốn Hoa Thành bình tĩnh lại hoàn toàn, chỉ e phải trích máu cho hắn. Nhưng Hoa Thành nào phải người sống, máu đâu ra mà trích?

Suy đi nghĩ lại, Tạ Liên vẫn nói: "...Đắc tội."

Dứt lời, y dùng hai tay nâng mặt Hoa Thành, chủ động áp môi mình lên, chậm rãi dẫn dắt luồng linh lực cháy bỏng trong người hắn sang người mình, giúp hắn xoa dịu cảm giác đau đớn và bức bối. Hoa Thành cũng ôm sát hông Tạ Liên, khiến y khẽ khàng run bần bật. Giây tiếp theo, hai người ngã lăn trên bàn thờ.

Nói ra cũng thật bất công, Tạ Liên tuyệt nhiên chẳng dám đụng vào mấy chỗ hơi bị nguy hiểm trên người Hoa Thành, Hoa Thành thì lại ỷ mình thần trí mơ màng làm xằng làm bậy trên người y, khiến y khổ không thể tả. Bàn thờ này vốn là nơi cung phụng thần linh, bây giờ một quỷ một thần lại nằm đây ôm hôn đắm đuối, quả là hoang đường kỳ dị, nhưng không kém phần quyến luyến diễm tình.

Mấy lần trước, đôi bên xem như vẫn còn tỉnh táo, lần nào cũng có lý do hết sức chính đáng, làm chuyện này cũng coi như biết kiềm chế, chỉ giới hạn ở việc môi chạm môi. Nhưng riêng lần này, một bên đầu óc hồ đồ, khiến cho bên kia cũng trở tay không kịp, môi răng quấn quýt quá giới hạn. Trong lúc mơ mơ màng màng, rốt cuộc Tạ Liên đã xác nhận một chuyện. Tuy nói dường như lần nào cũng bị hoàn cảnh đẩy đưa, nhưng thật ra lần nào cũng có đôi phần kìm lòng không đặng.

Cứ dày vò như vậy đến hơn nửa đêm, cuối cùng xao động trong cơ thể Hoa Thành mới từ từ bình phục, cánh tay đang ôm chặt Tạ Liên cũng nới lỏng một chút. Tạ Liên trở mình ngồi dậy, ngắm nhìn gương mặt đang nhắm mắt ngủ say của Hoa Thành, thở dài một hơi.

Ách Mệnh bị vứt sang một bên, con ngươi vẫn đang xoay chuyển dữ dội, Tạ Liên cầm thanh loan đao đó lên, vuốt ve trong tay cả buổi, bấy giờ Ách Mệnh mới híp nhẹ mắt, dường như cuối cùng cũng được thỏa mãn. Không lâu sau, Hoa Thành cựa mình bật dậy, gọi: "...Điện hạ?!"

Tạ Liên vội vã chỉnh lại sắc mặt, ngoảnh đầu vui vẻ nói: "Đệ tỉnh rồi hả? Không sao rồi."

Hoa Thành nhìn quanh một lượt, dưới nền đất của điện thần chính trong Thiên Đăng quán ngổn ngang bừa bãi. Sắc mặt hắn hiện vẻ ngờ vực hiếm thấy, có vẻ không nhớ rõ lắm tối qua đã xảy ra chuyện gì. Tạ Liên chủ động hỏi một cách từ tốn: "Tối qua rốt cuộc sao thế? Toàn bộ thuộc hạ bên đệ bỗng dưng đau đầu nổi nóng, cáu kỉnh không yên, đệ cũng vậy nữa, lửa bốc hừng hực luôn."

Hoa Thành hỏi: "Ngoài ra còn gì nữa không?"

Tạ Liên đáp: "Ngoài ra? Không có nha."

Hoa Thành nhìn y chằm chằm, hỏi: "Không có thật sao? Vậy làm sao ta bình tĩnh lại được?"

Tạ Liên hắng giọng, nói với giọng hơi ngượng: "Thật không dám giấu diếm, Tam Lang đệ đừng trách ta nha, ngoài ra ta còn..." Y giơ bàn tay đang vuốt ve Ách Mệnh lên, nói: "Còn, khụ khụ, đánh một trận với đệ."

"..."

Hoa Thành nghi hoặc: "...Đánh một trận?"

Tạ Liên mặt không đổi sắc, thành khẩn nhìn Hoa Thành, nói: "Thật mà, đệ nhìn đi, trong điện bừa bộn thế này là vì mình đánh nhau đó."

"..."

Lát sau, Hoa Thành thở hắt ra, chìa một tay đỡ trán.

Thấy Hoa Thành không dò hỏi nữa, trái tim treo lơ lửng của Tạ Liên bấy giờ mới thả lỏng, y lén lút thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Hoa Thành lên tiếng: "Mở rồi."

Tạ Liên hỏi: "Gì cơ?"

Hoa Thành ngẩng đầu, khẽ đáp: "Núi Đồng Lô mở lại rồi."

Lời này có ý gì, hai người đều tỏ tường. Tạ Liên mở to mắt: "Quỷ vương mới... sắp chào đời?"

Lúc Tạ Liên trở về trình diện, trên Tiên kinh cũng đang liên tục nổi sấm ầm ầm. Vừa bước vào điện Thần Võ, Tạ Liên vô thức muốn tìm một người để hỏi: "Lôi Sư đại nhân sao thế?" Nhưng nói xong rồi mới sực nhớ, chỗ mà mọi hôm Phong Sư đứng đã không còn ai nữa. Thủy Sư đứng ở hàng trên cùng, Địa Sư đứng trong góc khuất nhất, cũng chẳng còn một ai. Y ngẩn người, lòng thầm thở dài, vừa nghiêng đầu lại thấy Lang Thiên Thu đi vào từ ngoài điện.

Nhiều ngày không gặp, Lang Thiên Thu gầy đi thấy rõ, thoạt nhìn hơi ủ dột, hai người chạm mắt một cái, Lang Thiên Thu chẳng nói chẳng rằng quay đầu đi.

Tạ Liên nhìn quanh một vòng, vậy mà không tìm được ai để thoải mái chuyện trò trong điện này.

Có người lên tiếng đáp: "Không có gì đâu, Quỷ vương sắp chào đời, quỷ khóc thần gào, sấm không ngừng được."

Người trả lời thế mà lại là Phong Tín. Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy Phong Tín, Tạ Liên bỗng có cảm giác thân thiết vô cùng. Nhưng một bên vành mắt của Phong Tín lại bầm tím, Tạ Liên không khỏi quay sang nhìn Mộ Tình đứng xa tít bên kia, một bên quai hàm của Mộ Tình sưng to, coi bộ hai người tích tụ oán hận nhiều năm, lần trước đã choảng nhau rất nặng tay.

Quân Ngô nói: "Lần này gọi mọi người đến vì điều gì, chắc ai cũng nghe phong thanh rồi."

Chúng thần quan cao thấp không đều đáp lời. Quân Ngô từ tốn nói: "Đất trời là lò (lô), chúng sinh là đồng, nước sôi lửa bỏng, muôn đời bên trong."

"Núi Đồng Lô, chính là một vùng đất tự nhiên cằn cỗi, phong thủy hiểm ác, là một ngọn núi lửa chẳng biết khi nào sẽ phun trào."

"Cứ cách một trăm năm, Cổ Thành trong núi mở ra, vạn quỷ chấn động, chấn động với Quỷ vương đời trước mạnh hơn cả. Tất cả yêu ma quỷ quái khao khát thăng đến cấp Tuyệt sẽ đổ xô về núi Đồng Lô. Sau khi chúng tề tựu, núi Đồng Lô sẽ đóng kín lần nữa, chém giết chính thức bắt đầu."

"Giết đến khi chỉ sót lại một con cuối cùng, Quỷ vương chào đời."

"Huyết Vũ Thám Hoa và Hắc Thủy Trầm Chu đều là Quỷ vương cấp Tuyệt xuất thân từ núi Đồng Lô. Hai kẻ thành Tuyệt rời núi, Hắc Thủy tốn mười hai năm, Hoa Thành tốn mười năm."

Mộ Tình lạnh lùng nói: "Một gã Hắc Thủy với một gã Hoa Thành đã khó giải quyết lắm rồi, xem bọn chúng đã làm gì thì biết. Nếu như nhiều thêm một gã, vậy xong rồi."

Tạ Liên dịu giọng lên tiếng: "Huyền Chân tướng quân, Hắc Thủy làm gì thì ta không bình luận, nhưng Hoa Thành đã làm gì quá đáng lắm đâu."

Mộ Tình giương một bên quai hàm bầm tím nhìn y. Bùi Minh nói: "Đúng là rất khó giải quyết. Vì vậy lần này vạn quỷ tụ hội, nhất định phải cản lại, đúng không?"

Quân Ngô đáp: "Đúng thế. Vạn quỷ tề tựu, chắc phải mất tầm mấy tháng, cần phải tận sức chặn lại trước khi chúng tề tựu đông đủ."

Tạ Liên hỏi: "Ngộ nhỡ không chặn kịp thì sao? Còn cứu vãn được không?"

Quân Ngô nói: "Được, nhưng mong là không cần làm đến nước đó. Việc cấp bách trước mắt chính là, lần này vạn quỷ xao động gây nên cả đống phiền toái, nhiều yêu ma quỷ quái vốn đã trấn áp ở các nơi chạy trốn hết rồi. Trong số chúng có rất nhiều vật không phải người cực kỳ nguy hiểm, chẳng hạn như nữ quỷ Tuyên Cơ, linh hồn thai nhi, Cẩm Y Tiên Nhân, chắc chắn chúng hiện đang chạy về núi Đồng Lô, nhất định phải bắt lại ngay lập tức."

Tạ Liên nói: "Chạy hết rồi? Phiền toái này lớn thật đấy."

Quân Ngô nói: "Vì vậy sắp tới e rằng các điện Võ Thần phải hao tâm tổn trí nhiều hơn, mạnh ai người nấy tự tra kỹ khu vực mình cai quản."

Tạ Liên nói: "Vậy... ta thì sao?"

Dù cho giờ đây Tạ Liên là thần đồng nát, nhưng tốt xấu gì hai lần trước y cũng phi thăng với tư cách Võ Thần, hiện tại trên cơ bản cũng dùng y như Võ Thần, chẳng qua y không có phạm vi cai quản gì. Cân nhắc một hồi, Quân Ngô nói: "Tiên Lạc, ngươi, đi chung với Kỳ Anh đi."

_____________

Tác giả nói:

Thái tử thông suốt rồi, nên ai sẽ tỏ tình trước đây

Dĩ nhiên thật ra nóng lên cũng không nhất định phải hôn, chỉ là Hoa Hoa muốn hôn hôn nha! Dĩ nhiên em nó cũng rất muốn...

_______________

Muốn chịt:)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 21 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status